Khương Nhị bị Khương lão thái gia giục đi mời lí chính.
Ngay lúc cuối năm, nhà nào cũng vội vàng sắm đồ, sẽ không quậy ra chuyện gì lớn, lí chính nhàn rỗi nghỉ trong nhà, bất thình lình nghe được Khương gia cho mời, tới Khương gia khuyên lão thái gia rằng từ xưa tới nay nếu phụ mẫu còn thì không phân gia, huynh cùng tẩu tử còn đang khỏe mạnh, sắp đón năm mới rồi còn muốn phân gia sao?
Khương lão thái gia nói không có gì, chỉ là phân gia mà thôi.
Lí chính lại đi hỏi mọi người trong nhà, nói các người cũng không có ý kiến?
Nhưng người khác càng đừng hỏi tới, Khương Bách không cam lòng chia nhất cũng không nói lời nào.
Bởi vì trước khi lí chính tới, Khương Bách cũng đã khuyên lão thái gia rất lâu.
Nếu như là trước kia, Khương Bách là trưởng tôn nên lời nói trước mặt lão thái gia rất có phân lượng nhưng hai ngày trước, đầu tiên là cùng nương hắn có ý đồ hạ dược cho Khương Dương, sau lại vì muốn cướp thư phòng mà đẩy ngã Khương Dương.
Lão thái gia chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ lạnh mặt cảnh cáo, nói hiện đang có nhiều người như vậy ta chừa mặt mũi cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu. Ta biết trong lòng ngươi chẳng luyến tiếc người nhà đâu, chẳng qua là muốn gia sản mà tiểu thúc ngươi để lại mà thôi. Ngươi còn nói thêm câu nào nữa đừng trách ta nói lời quá đáng.
Khương Bách ít nhiều cũng có kiêu ngạo của một văn nhân thanh cao, trước đã bị lão thái gia mắng tới không ngẩng được đầu rồi, bây giờ mặt hắn nóng đến bỏng rồi. Giờ có mặt đông đủ mọi người trong nhà, hắn cũng không muốn mình bị mất mặt như vậy.
Lí chính thấy khuyên không được, cũng không nói thêm cái gì, hỏi Khương lão thái gia định phân như nào.
Khương lão thái gia sai lão thái thái đi lấy khế ước và tiền bạc.
Lão thái thái không hề muốn chia ra nhưng cả đời đã nghe lão thái gia thành thói quen, chỉ đành đi về lấy.
Khương gia là một nhà vừa học vừa làm, tuy rằng trước phụ thân Khương Đào thì cũng không sinh được ai có tiền đồ đọc sách nhưng đồng sinh lại rất nhiều. Đồng sinh không giỏi được như tú tài, càng không đánh đồng được với cử nhân nhưng ở trường ở nông thôn này cũng rất có danh vọng, không lo không có học sinh.
Mấy thế hệ của Khương gia truyền xuống, diện tích đất đai cũng tích cóp lại, tới đời này của ông có một phụ thân của Khương Đào là tú tài, chu cấp cho trong nhà một ít, tính tới hiện tại đã có hơn ba mươi mẫu ruộng.
Đương nhiên ruộng cũng có cái tốt cái không, tuy vậy giá cả của ruộng đất vẫn rất cao, đặc biết là những nhà làm nông, không tới đường cùng tuyệt đối không bán đất. Cho nến ba mươi mẫu này là mua một ít ruộng màu mỡ, còn lại một ít là do tổ tông hưởng ứng lời kêu gọi của triều đình, ở ngọn núi hoang bên cạnh khai khẩn đất hoang.
Khương lão thái gia kiểm kê tài sản một chút rồi nói: “Đồng ruộng chia làm bốn phần, nếu có lẻ ra ta và nương các ngươi sẽ cầm. Ngoài tiền bạc mấy năm tích cóp được, trừ chỗ phải tiêu cho hôn lễ của A Đào ra, tổng cộng có hơn bốn mười hai lượng, cũng chia làm bốn. Còn nồi chén, gáo bồn, bàn ghế, các ngươi nhìn xem, muốn gì cho nấy. Lão đại, lão nhị, ý các ngươi như nào?”.
Khương Đại và Khương Nhị còn có thể có ý kiến gì? Bọn họ ngay cả trước mặt vợ mình còn nói không nên câu nữa là trước mặt phụ mẫu. Hai huynh đệ cúi đầu, nói tất cả đều nghe theo ý của phụ thân.
Bọn họ không có ý kiến nhưng Triệu thị và Chu thị thì không muốn như vậy.
Triệu thị cười mỉa nói: “Sao phụ thân có thể chia như vậy chứ? Ngài và nương có một phần thì chúng ta không nói gì nhưng hiện giờ tiểu thúc không còn, Dương ca nhi và Lâm ca nhi phải vào thành học, tuổi còn nhỏ như vậy, sao phải phân cho họ một phần chứ?”.
Mặt của Khương lão thái gia đen như đáy nồi.
Chu thị thông minh hơn Triệu thị một chút, cũng biết lúc này không được vội vã chọc tức lão thái gia, nhưng nhà phải chia, đồng ruộng chính là thứ để an cư lạc nghiệp, nàng cũng nói theo: “Tẩu tử nói không sai, Dương ca nhi và Lâm ca nhi về sau rất có tiền đồ, sao phải phân đồng ruộng cho bọn chúng chứ?”.
Lão thái gia quát lớn đủ rồi, lão tam đúng là không còn nhưng hai nhi tử của hắn vẫn còn đây! Bọn họ phải đi học thì sao? Các ngươi có tư cách chiếm phần đất của phòng bọn họ sao? Đây là các ngươi muốn ăn chặn gϊếŧ tuyệt bọn họ? Ta còn chưa chết đâu!
Chu thị lập tức không dám lên tiếng, lão thái gia quyết tâm chia cho Khương Dương một phần, nói thêm gì nữa lại ảnh hưởng tới phần mình thì không ổn.
Triệu thị lầm bầm: ‘Thường cũng là chúng ta chia ba phần mà trồng, phân cho chúng nó khác nào đưa đất mình ra đâu?”.
Khương lão thái gia nói các ngươi cũng đừng quản nữa, nếu là chia cho bọn họ chỗ đất ấy, cho dù chúng thuê tá điền tới làm hay bỏ nó hoang phê thì cũng không có quan hệ gì với mấy người.
Sau ông cũng không luận giải với mấy nàng nữa, lập tức để lí chính viết giấy chứng nhận.
Nhưng không thể không nói Khương lão thái gia cũng chẳng phải người vô tình, ông đem chỗ ruộng tốt nhất cho Khương Dương nhưng số lượng không nhiều lắm, ngoài ra hai phòng còn lại được chia cho chỗ ruộng hơi kém một chút nhưng lại được nhiều đất hơn. Nhìn chung vẫn còn có tính công bằng, không có sự thiên vị ở đây.
Chia xong ruộng đất là chia tiền bạc và các đồ vật, cái này cũng chỉ là vật dùng ngoài, cũng không có tranh cái gì được, như cũ phân ra làm bốn.
Còn về cái thư phòng của phụ thân Khương Đào bị hai phòng còn lại nhìn muốn đỏ con mắt nhưng cũng không dám nhắc lại, chỉ hỏi lão thái gia sau này hài tử bọn họ có thể tới đọc sách hay không, lão thái gia không trực tiếp trả lời, chỉ nói những cuốn sách đó đều do Dương ca nhi quản, nếu muốn đọc thì sau tìm Dương ca nhi thương lượng.
Triệu thị và Chu thị nghe vậy liền trộm cười. Các nàng sợ lão thái gia, lão thái thái không sai nhưng các nàng chẳng sợ Khương Dương! Hơn nữa sau này tuy rằng phân gia nhưng phần lớn thời gian Khương Dương đều sẽ đi học, thư phòng kia cũng chỉ khóa ở đó, tới lúc đó không phải các nàng có thể đi vào rồi sao? Khương Dương có biết cũng không gây ra chuyện gì lớn!
Qua nửa canh giờ, Khương lão thái gia tiễn lí chính ra khỏi cửa.
Khi trở về, Khương lão thái gia nói với các nàng đừng đứng thất thần ở đó nữa, về phòng sắp xếp đồ đạc rồi chờ qua năm mới tự đi tìm chỗ ở đi.
Triệu thị và Chu thị trợn tròn mắt. Mới rồi lí chính còn ở đây, lão thái gia không đề cập tới việc phân mấy gian nhà như nào nên mọi người đều nhất trí cho rằng ý của lão thái gia là tuy rằng phân gia nhưng chỉ là chia ruộng đất, còn đâu vẫn sẽ ở một chỗ.
Triệu thị ngơ ngác nói phụ thân người nói gì chứ? Dọn ra ngoài? Ở trong nhà đang tốt mà sao lại dọn ra ngoài?.
Chu thị cũng nói theo: “Chúng ta còn muốn tẫn hiếu với phụ mẫu”.
Khương lão thái gia cười : “Đã là chia nhà sao còn có thể ở chung chứ? Mấy gian nhà này đều do tổ tiên truyền lại, khi phụ thân của Dương ca nhi vẫn còn sống đã mua thêm mấy gian cho nên A Đào và Dương ca nhị có thể ở lại, ta và nương các ngươi cũng có thể ở lại nhưng các ngươi thì ra ngoài đi! Nếu thật muốn ở thì chờ tới khi ta và nương các ngươi xuống mồ rồi các ngươi lại tới chia nhà!”.
Lão thái gia và lão thái thái tuy đã lớn tuổi nhưng ở nông thôn cũng sống tương đối tốt, coi như an nhàn, tới hiện tại sức khỏe của Khương Dương tốt chán, một năm cũng không sinh bệnh tới mấy lần. Cho nên chuyện phòng ở này sớm là mười năm, muộn là hai mươi năm, không thì hai phòng kia đừng nghĩ nữa.
Nói xong lão thái thái và lão thái gia rời đi.
Triệu thị và Chu thị cũng biết loại chuyện này nữ nhân không có tiếng nói nên chỉ có thể kéo nam nhân nhà mình rời đi.
Khương Đại rất tức giận nhưng không phải bởi vì lão thái gia mà là vì Triệu thị cùng Khương Bách.
Hắn là trưởng tử của Khương gia, tuy rằng không có tiền đồ như Tam đệ nhưng phụ mẫu đối với hắn hết mực coi trọng. Hiện giờ thì khen ngược rồi, thời điểm chia cũng không có cho bọn họ nhiều thêm bao nhiêu. Chờ tin tức này truyền ra ngoài, mọi người khẳng định sẽ muốn hỏi, sao Khương gia đột nhiên lại phân gia? Vì sao đối với trưởng tử, trưởng tôn không có chút đối đãi đặc biệt nào?
Hỏi tới hỏi lui, trước chưa nói tới người ngoài có thể biết tới thực hư câu chuyện nhưng khẳng định sẽ nói trưởng tử là hắn không hiếu thuận, ngỗ nghịch cha mẹ mới có thể có kết cục như vậy!
Cho nên Khương Đại hất tay Triệu thị ra, lạnh mặt quay về.
Khương Nhị không tức giận như vậy, ngược lại còn khuyên Chu thị nói nàng cũng đừng nghĩ nhiều, cha nói vậy không sai. Hôm nay nàng và đại tẩu gây ra chuyện lớn rồi, cha đã tức tới muốn chia nhà, cũng đừng nghĩ gì nhiều nữa, còn không phải chỉ là tìm chỗ ở thôi sao. Ở nơi này phòng trống không ít, chúng ta có tiền có đất, tích cóp một chút, về sau mua một căn cũng không phải chuyện gì khó.
Hắn không khuyên còn tốt, khuyên xong Chu thị càng tức – nàng đòi chia nhà là do muốn cho Kiệt ca nhi đi học, tiền đâu ra mà xây nhà!
….
Khương Đào và Khương Dương không tham dự trò khôi hài này, hai người chỉ ở trong phòng mở cửa số nghe loáng thoáng.
Tuy không nghe được cụ thể nhưng Khương Đào biết với trình độ thiên vị Khương Dương của hai ông bà thì nhất định sẽ không để hắn chịu thiệt.
Quả nhiên sau đó không lâu, lão thái thái đưa khế ước và tiền bạc tới, Triệu thị và Chu thị ở bên ngoài quăng ngã đồ đạc, cố tình tạo ra tiếng động lớn.
Lão thái thái nói các con đừng quan tâm, là gia gia để cho chúng nó qua năm mới dọn ra ngoài, trong lòng các nàng tức giận không thể phát tác, chỉ có thể trút hết lên đồ vật.
Khương Đào nghe vậy liền nhướng mày, đối với sự quả quyết này của lão thái gia có chút bất ngờ.
Trước đó một ngày, đại phòng hạ dược bọn họ, ông ngay lập tức nhìn ra động cơ, định ra hôn kỳ cho nàng, nghĩ muốn đuổi nàng đi. Hôm nay ông nhìn thấy sau khi nàng xuất giá, hai phòng kia khẳng định không yên phận, còn muốn nháo nữa nên ông dứt khoát không đợi các nàng đề cập, chính mình nói phân gia. Chắc ông cũng biết, phân chia tiền bạc ruộng đồng chưa tính, phải đuổi hết bọn hắn ra khỏi nhà thì mới đảm bảo được sự an toàn sau này của Khương Dương.
Không hổ là đại gia trưởng của gia tộc, sức phán đoán và hành động đều rất kinh người.
Đương nhiên, thưởng thức vậy là dưới tư cách một người ngoài nhìn vào chuyện này, nếu lấy tư cách trong nhà mà nói – ai sẽ thích một trưởng bối luôn bất công với mình cơ chứ?!
Chờ lão thái thái đi rồi, Khương Đào cười khẽ: “Vẫn là đệ thông minh, nếu không còn phải phí chút công phu”.
Khương Dương thở dài: “Ngất là giả, té ngã là thật, chắc hẳn gia gia cũng sợ bọn họ làm ra chuyện gì đó với đệ, mới nói muốn phân gia. Gia gia cũng rất lo lắng cho đệ”.
Khương Đào chỉ cười không nói tiếp. Ở trước mặt Khương Dương, nàng cũng không có nói về cách nhìn của nàng về lão thái gia và lão thái thái vì đối với Khương Dương, nàng là lòng bàn tay, hai người kia là mu bàn tay, nếu bọn họ có tranh chấp, chỉ sợ hắn sẽ bị kẹp ở thế khó.
Khương Dương thở dài một hơi, nói chuyện cứ để thuận theo ý trời. Năm sau hai phòng khác dọn đi, tỷ cũng xuất giá, đệ sẽ nói với gia nãi một tiếng, ngày thường ở trong thành cũng không tiện, sau ở với tỷ, thời điểm nghỉ ngơi sẽ về nhà. Gia gia vì đệ mà nhà cũng chia rồi, nghĩ tới việc này chắc sẽ không khó xử.
Khương Đào vừa thêu thùa vừa nói: “Còn chưa kết thúc đâu”.
Nói xong nàng cũng vừa lúc thêu xong một cái, cầm kéo cắt sợi chỉ thừa xong cũng không nói tiếp, lại tiếp tục thêu.
Chút tâm hự của edit: vậy là chia nhà rồi, đây cũng được tính là một bước ngoặt lớn trong truyện vì giờ chỉ có sống an nhàn thui á, ít khi tăng xông.