Sau khi Khương Đào đã lên kiệu, Thẩm Thời Ân cho người khởi kiệu.
Đời trước Khương Đào ra ngoài không nhiều nhưng đều là ngồi xe ngựa, cảm giác ngồi kiệu cũng thật mới mẻ. Cỗ kiệu lắc lư, nàng duỗi tay mò một lúc mới chạm được tay vào cửa sổ nhỏ.
“Ngồi yên một chút, đừng nghịch”. Âm thanh của Thẩm Thời Ân mang theoo ý cười truyền tới.
Khương Đào hỏi hắn: “Chúng ta đang đi chỗ nào?”.
Thôn Khương gia không lớn, hằng ngày nàng đã đi hết chung quanh nơi đây rồi, trước mặt không phải quay ngược lại mà đã ra khỏi thôn.
“Ta để đội ngênh kiệu đi xa một chút, chúng ta đi vòng quanh huyện rồi vòng trở lại”.
Khương Đào không phải người thích phô trương nhưng phần tâm ý này của Thẩm Thời Ân vẫn khiến nàng rất vui vẻ, “Chàng có tâm”.
Kiệu hoa vòng quanh tiểu thành ba vòng, khi trở lại thôn Cây Hòe đã là giữa trưa.
Khách khứa đã sớm tới cửa, Khương gia náo nhiệt hơn hẳn so với bất kì thời điểm nào.
Trong tiếng pháo giòn giã, Khương Đào được đưa về phòng mình.
Trở lại nơi hằng ngày mình vẫn sinh hoạt, Khương Đào cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng mới ngồi xuống giường, liền nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, Tiền thị kinh ngạc nói: “Dương ca nhi sao ngươi lại vào đây? Không hợp quy củ chút nào”.
Khương Dương không để bụng nói: “Nhà của mình thì có gì không hợp quy củ chứ? Tiền thím không cần canh ở đây đâu, cũng ra bên ngoài uống rượu mừng đi ạ”. Lại nói với tỷ tỷ hắn “Tỷ có đói không? Hôm nay nhiều món ăn ngon lắm”.
Bởi vì hai phòng khác đều đã ra ngoài ở, không ai giúp đỡ chuyện xuống bếp nên lần này Khương lão thái gia đặc biệt mới một đầu bếp có tiếng trong thành tới, tay nghề có thể nói là so với mấy tiệm cơm ngoài cũng không có gì khác biệt.
Khương Đào vội gật đầu, thiếu chút nữa làm rớt khăn voan.
Khương Dương hỏi nàng muốn ăn gì, Khương Đào nói gì cũng được, dù sao đội khăn voan ăn cũng không tiện.
Khương Dương lại đi ra ngoài, nghĩ nghĩ tỷ tỷ hắn từ lúc mười lăm tuổi cũng chưa từng chạm qua thức ăn mặn, khó có được ngày vui như vậy nên phá lệ ăn chút thịt mới tốt. Vì thế, một lúc sau Khương Dương bưng một đĩa móng giò tương tới, nói trước ăn một chút, liền đứng bên người nàng, vén một góc khăn voan lên cho nàng tiện ăn.
Khương Đào ngửi thấy mùi thịt, càng thấy da bụng sắp dán vào da lưng tới nơi. Nhưng son môi hôm nay là do mẫu thân nguyên thân để lại, nếu ăn vào khẳng định sẽ trôi bớt mất, Khương Dương thấy nàng do dự, liền nói: “Ăn đi, đệ biết tỷ thích ăn móng giò, đệ bảo đầu bếp để lại cho tỷ một chén, còn nóng đó. Ăn xong đệ lấy khăn cho tỷ lau”.
Khương Đào vẫn do dự nhưng nghĩ tới không ăn là sẽ đói tới tối, dù sao buổi tối trong phòng tắt đèn, son môi cũng nhìn không ra, lấy khăn tay lau tay liền ăn.
Mà bên ngoài tân phòng, hai mươi ba bàn đều đã đứng đầy khách.
Tân lang Thẩm Thời Ân đương nhiên là tiêu điểm chú ý, tiếng chúc mừng vang lên không dứt.
Sau khi đi ra từ tân phòng, Tiền thị cũng đã qua đây ngồi, nhìn Thẩm Thời Ân một thân hồng y càng khiến dung mạo hắn thêm xuất chúng, thầm nghĩ tân lang này tướng mạo cực tốt, khó trách khuê nữ nhà mình tới bây giờ còn có chút tơ vương, ngay cả rượu mừng cũng không muốn uống. Nhưng hết cách, tướng mạo không thể mài ra cơm ăn, hắn rốt cuộc cũng chỉ là khổ dịch.
Tiền thị nhìn Thẩm Thời Ân tới xuất thần, lại thấy Thẩm Thời Ân kính xong một bàn rượu liền đi về phía tân phòng.
Tuy Khương Dương là nam tử nhưng lại là đệ đệ ruột, đi vào chăm sóc nương tử cũng không nhiều quy củ như vậy. Nhưng Thẩm Thời Ân là tân lang, cũng không thể đi về tân phòng được. Nếu hai người ban ngày ban mặt còn chưa bái đường đã thân cận, truyền ra ngoài lại không dễ nghe.
Tiền thị vội thả chén đũa, đuổi kịp Thẩm Thời Ân.
Lại thấy Thẩm Thời Ân sau khi rời bàn tiệc, trước rẽ vào nhà bếp, sau mới bưng một cái bát to đi ra ngoài, đi về tân phòng.
À, hóa ra là đưa cơm cho nương tử.
Tiền thị không khỏi cười rộ lên. Huynh đệ nhà mẹ đẻ quan tâm như vậy đã là thập phần hiếm có, đến cả tân lang cũng chu đáo như vậy, Khương gia cô nương này, chỉ sợ là bỉ cực thái lai*.
* Bỉ và thái vốn là hai quẻ trong kinh dịch, bỉ tượng trưng cho khốn cùng, thái tượng trưng cho sự hạnh thông. Câu này có ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận may tới. Khổ hết rồi tới sướng, rủi hết rồi sẽ tới may (nguồn: vi.wiktionanry.org)
Thời điểm Thẩm Thời Ân đi vào tân phòng, Khương Đào cungc đã ăn hết rồi, một chén móng heo hết sạch, chén khác còn chỉnh chỉnh tề tề mà để hai cái xương dài.
“Tỷ phu sao bỗng nhiên lại vào rồi?”. Khương Dương xấu hổ cười cười, nghiêng người che bàn ăn.
Khương Đào đang trốn sau lớp khăn voan thì càng đừng nói, xấu hổ chết đi được. Có lẽ từ xưa tới nay tân nương vào đại hôn của mình gặm móng héo cũng chỉ có mình nàng.
Thẩm Thời Ân không thấy lạ, chỉ cười cười: “Không có việc gì, sợ tỷ tỷ đệ bị đói, đưa đồ tới cho nàng ăn. Tuy vậy, ta giống như tới chậm rồi, hẳn là đã no?”.
Khương Đào nói ăn không nhiều, sau lại ợ một tiếng…
Thẩm Thời Ân cười thành tiếng, nói chưa ăn nhiều thì ăn thêm một chút, A Dương cũng đừng ở đây nữa, gia gia tìm đệ đó.
Khương Dương cũng thức thời, lui đi, nói đệ đi trước.
Chờ hắn đi rồi, Thẩm Thời Ân vừa thu dọn xương trên bàn vừa nói: “Ta mang một bát canh tới, nàng uống đi”.
“Ta, ta không uống”. Khương Đào chán nản nói. Vốn là muốn ăn vụng mấy miếng không ai biết, không nghĩ tới lại bị Thẩm Thời Ân bắt được. Đây cũng mất mặt quá đi!
Thẩm Thời Ân nhịn không được bật cười, Khương Đào nghe thấy lại càng thêm xấu hổ tay chân chẳng biết để đâu. Nhưng cũng may mà trên đầu còn có khăn voan, có thể bịt tai trộm chuông chắn lấy.
Thẩm Thời Ân không cưỡng bách nàng, nói vậy nàng nằm một lúc, ta thu dọn xong sẽ đi ra ngoài.
Khương Đào “ừm” một tiếng, dựa vào bàn đứng dậy.
Thẩm Thời Ân đặt đồ trong tay xuống, đưa vạt áo cho nàng nắm, đưa nàng về phía giường.
Sau đó, Thẩm Thời Ân mau lẹ thu dọn cáo bàn, trở lại bên ngoài đãi khách.
Khương Đào ngồi ở trên giường đất sớm đã mệt rã rời, một là vì buổi sáng dậy quá sớm, hai là do nhàm chán. Nhưng đã mất mặt một hồi, nàng cũng không thể làm như lời Thẩm Thời Ân mà trực tiếp nằm xuống như vậy, dựa vào giường ngủ gật.
Ngủ thẳng tới khi hoàng hôn, Tiền thị cười khanh khách mà đỡ nàng đi ra bái đường.
Khương Đào mơ mơ màng màng đi ra khỏi nhà chính, trong tay cầm một dải lụa đỏ.
Thẩm Thời Ân đứng cạnh, đè thấp thanh âm hỏi nàng: “Ngủ có ngon không?”.
Khương Đào thì thầm: “Ta không ngủ đâu”. Nhưng giọng ngái ngủ này đã bán đứng nàng rồi.
Thẩm Thời Ân cười cười, tuy vậy hôm nay hắn là tân lang, cười lên cũng không có gì sai. Do đó, không ai phát hiện ra có chuyện gì không đúng.
“Nhất bái thiên địa”.
“Nhị bái cao đường”.
“Phu thế đối bái”.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!”.
Vậy là bái đường xong, Khương Đào và Thẩm Thời Ân đã danh chính ngôn thuận trở thành phu thê rồi.
Khương Đào bị đưa trở về tân phòng, tuy vậy, qua một lúc sau, Thẩm Thời Ân cũng đi theo vào.
Tiền thị đưa đòn gỗ cho hắn, nói một hồi mấy lời cát tường, cho hắn nhấc khăn voan lên.
Khăn voan được vén lên, Khương Đào sóng mắt liễm diễm, mi cong má hồng, kiều diễm tới mức người nhìn không rời được mắt, ánh mắt Thẩm Thời Ân sáng quắc nhìn Khương Đào, trong lúc nhất thời, hô hấp cũng không thuận.
Khương Đào ngượng ngùng rũ mắt, chỉ nhìn chằm chằm chằm tua rua áo cười.
Tiền thị thấy bầu không khí vừa lúc, cười nói: “Ta đi ra bên ngoài trước, tân lang cũng mau ra đi thôi, các hương thân còn chưa uống đủ đâu, nếu trì hoãn tiếp, không chừng sẽ tới nháo động phòng”.
Chờ Tiền thị đi rồi, Khương Đào mới dám nâng mắt lên, thấy Thẩm Thời Ân còn ngơ ngác nhìn nàng xuất thần, không khỏi khó hiểu: “Chàng nhìn thiếp mãi vậy làm gì?”.
“Nơi này…”Thẩm Thời Ân hơi nghiêng mình, bàn tay thô nhẹ nhàng dừng ở cánh môi nàng, Khương Đào tim đập như hươu chạy, vừa định nói khách khứa còn ở bên ngoài chưa đi đâu lại nghe hắn nói: “Ở đây có nước sốt”.
Gương mặt Khương Đào đỏ lên trông thấy, xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ mà chui xuống, phản ứng gì cũng đã quên.
Thẩm Thời Ân dùng ngón cái lau cho nàng, thấy nàng xấu hổ tới đỏ cả tai,cũng không đùa nữa, ngồi dậy nói: “Ta đi bồi bọn họ uống rượu, lát sẽ trở lại”.
Chờ ra khỏi nhà, Khương Đào quẫn bách hô nhỏ một tiếng truyền ra từ trong phòng, Thẩm Thời Ân không khỏi cong cong môi, nhớ tới xúc cảm vừa rồi, tim đập nhanh như trống vậy.
“Nhị ca, đừng cười ngây ra như vậy. Huynh còn không ra, Toàn ca đã chắn rượu cho huynh tới bàn dưới rồi”. Tiêu Thế Nam bước nhanh đi kéo hắn tới bên bàn tiệc.
………
Cùng lúc đó, cách xa huyện thành vài dặm bên ngoài, một đội ngựa xe mênh mông cuồn cuộn kéo tới trong đêm.
Cầm đầu chính là một thiếu niên tuấn lãng, chính là thiếu đông gia của Phù Dung tú trang, Sở Hạc Vinh.
Bởi vì nhiều ngày bôn ba lên đường, Sở Hạc Vinh không có khí phách hăng hái như ngày thường, có hơi chật vật, cũng không rảnh lo chính minh, mắt thấy cửa thành đã ở phía trước, kéo đầu ngựa lại, đánh ngựa tới bên xe ngựa, cung kính bẩm báo: “Tô sư phó, đã tới rồi”.
Chút tâm hự của edit: đang đọc mấy truyện phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới tới được với nhau giờ edit tới đây cũng thấy như vầy cũng vui nha! Cứ ngược nhau mãi làm gì, tác giả nói là sắp đổi bản đồ rồi, cuộc sống sau này của hai anh chị phải nói là hí hí!