Mọi người ở nông gia đều dậy sớm, lúc Khương Đào ở trong phòng rửa mặt, Khương lão thái gia và lão thái thái đã dậy rồi.
Lão thái thái đang ở trong bếp nấu cháo, sau đó nhìn về phía tam phòng.
Khương lão thái gia vừa uống trà vừa nói: “Bọn họ mới thành thân, bà để cho A Đào ngủ thêm một chút”.
Lão thái thái vừa lắc đầu vừa cười, “Tôi sao không muốn cháu gái mình ngủ thêm một chút chứ? Chỉ là lo lắng cho nàng thôi”.
Thẩm Thơi Ân có bao nhiêu tráng kiện, cũng không cần nhiều lời. Đặc biệt là sáng hôm nay, hắn vừa dậy, trước tiên uy vũ đánh một bộ quyền, rồi sau đó lại ở trong sân bổ một đống củi, Khương lão thái gia thấy mà phải tán thưởng một phen.
Hơn nữa, mấy ngày nay lão thái thái ở chung với Khương Đào, đúng là cũng có thêm vài phần cảm tình, trước đó trong nhà nhiều hài tử, lão thái thái cũng chưa từng chú ý qua đứa cháu gái này. Nhưng sau khi phân gia xong, trong nhà cũng chỉ có mỗi vài người, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Lão thái thái và Khương Đào mới có thời gian đơn độc ở chung.
Năm trước Khương Đào vì thêu thùa mà ốm đi một vòng, đầu năm có thể ăn thức ăn mặn nhưng bởi vì nàng cứ mãi bận thêu thùa, cũng không dưỡng béo được lên là bao.
Lão thái thái nhìn đều thấy không đành lòng, đi khuyên nàng vài lần, Khương Đào ngoan ngoãn nghe bà lải nhải, cũng không chê nàng phiền, chỉ cười nói chính mình đã biết.
Sau đó lão thái thái thấy nói không được nàng, để cho Khương Dương đi khuyên nàng, Khương Dương bất đắc dĩ xua tay, nói: “Nãi như nào biết ta không khuyên cơ chứ? Hôm nay ta cũng đã nói với nàng, mồm mép cũng chai cả rồi”.
Lão thái thái cũng thấy kỳ quái, nói tỷ tỷ người của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong, gia gia ngươi cũng nói chờ nàng dọn ra ngoài sẽ trợ cấp cho nàng một phần, sao phải vất vả như vậy.
Khương Dương nhíu mày thở dài nói: “Ăn Tết, ngay cả y phục mới nàng cũng không mua, còn có thể là vì ai?”.
Đương nhiên là vì hắn và A Lâm.
Lão thái thái coi Khương Dương còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, người khác tốt với Khương Dương, so với đối tốt với bà còn tốt hơn rất nhiều lần. Biết được chuyện này, lão thái thái mới bắt đầu có sự thương tiếc với Khương Đào.
Sau đó, Khương Đào cũng học làm quần áo với bà. Khương Dương không cho nàng chạy loạn, nàng không ở lì trong phòng, liền giúp đỡ lão thái thái làm việc nhà, làm trợ thủ.
Trước không nói nàng làm việc như thế nào, chỉ là tình tình không vội vàng, nóng nảy, lão thái thái nói gì nàng cũng kiên nhẫn lắng nghe, thập phần khó có được. Không có trưởng bối nào không thích hài tử như vậy.
Cho nên đêm trước đó, lão thái thái không yên tâm đi về phía tân phòng, nàng cũng không dám tới quá gần, chỉ là nghe âm thanh Khương Đào hừ hừ như tiếng mèo kêu, cũng đỏ mặt mà quay về.
Con mèo nhỏ hừ hừ cho tới khi ánh mặt trời vừa lên, lão thái thái vừa đúng lúc dậy đi nhà xí, đúc lúc lại nghe được vừa vặn.
Cho nên lão thái thái không phải oán trách Khương Đào dẫy trễ mà là sợ nàng bị thương, không dậy được.
Cũng may sau đó không lâu, Khương Đào và Thẩm Thời Ân liền cùng nhau từ phòng ra.
Lão thái thái lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói chuẩn bị ăn cơm thôi.
Khương Đào cũng đi qua hỗ trợ.
Lão thái thái thấy nàng vừa đi vừa làm bộ giận dỗi cũng cười nói con ngồi đi, cũng chỉ là mấy chén cháo, một ít đồ ăn, ta làm được.
Không lâu sau, thức ăn đã chuẩn bị xong, Thẩm Thời Ân cũng gọi ba đệ đệ lên trên nhà.
Bữa trưa cũng đơn giản, chỉ có một nồi cháo đặc và một ít thịt thái nhỏ.
Khương Đào thong thả ung dung mà gắp ít rau ăn với cháo, nàng mới ăn hết một nửa, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đã ăn xong rồi. Không còn cách nào khác, mấy năm nay ở mỏ đá đã dưỡng thành thói quen, nếu ăn chậm một chút, đừng nói cơm canh, ngay cả nước canh cũng uống không được.
Tuy vậy, bọn họ ăn cái gì cũng nhanh nhưng động tác lại không có gì thô lỗ, Khương Đào cũng là học quy củ mà lớn lên, cũng nhìn không ra sai lầm nào.
Thẩm Thời Ân ăn xong thả chén, nói là đi gánh nước, Tiêu Thế Nam cũng đứng dậy đi theo.
Khương Đào kéo hắn lại, “Ca đệ đi làm việc là được, đệ ngồi ăn thêm chút đi".
Tiêu Thế Nam đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống nhiều hơn so với Thẩm Thời Ân nhiều, một chén cháo cũng chỉ ăn tới lửng dạ nhưng nghe tới lời này, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, nói: “Ngày thường, buổi sáng ở mỏ đá cũng chỉ ăn một cái bánh ngô , như bây giờ đã là rất tốt rồi”.
Khương Đào không nghe lý do hắn thoái thác, cầm bát hắn đi nhà bếp múc cháo.
Lão thái thái cũng đi theo, ở nhà bếp nói nhỏ với nàng: “Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử, kể cả từ lúc Bách ca nhi bọn họ còn ở nhà, cũng không có nói sẽ không quản bọn hắn ăn nhiều. Sau này tuy mọi người là một nhà nhưng lễ tết, củi gạo dầu muối, mọi thứ đều tốn tiền, trong lòng cháu nên hiểu rõ”.
Khương Đào cũng cười cười nhưng việc múc cháo cũng không có hoãn lại nửa phần, mãi cho tới khi bát đầy rồi mới buông muỗng xuống.
“Nha đầu này, chủ ý đúng là quá lớn”. Lão thái thái thấy khuyên nàng không được, vớt trứng gà trong nồi đi ra ngoài.
Khương Đào đi theo sau bất đắc dĩ cười cười. Nàng biết lão thái thái nói vậy cũng là vì quan tâm nàng, tính toán cho nàng. Nhưng chỉ là ý nghĩ của người và người là khác nhau, ý nghĩ của nàng và lão thái thái thái càng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nàng chỉ biết Thẩm Thời Ân đối với nàng rất, tốt, không ngại cho hai đệ đệ nàng ở chung. Vậy thì nàng cũng nên đối tốt với đệ đệ hắn, tuy rằng nàng chưa từng tiếp xúc nhiều với Tiêu Thế Nam, chưa nói tới có cảm tình gì nhưng cũng không tới mức cắt xén thức ăn.
“Mau ăn, ăn đi…” Khương Đào đưa cháo tới trước mặt hăn, nói tới đây còn nghĩ tới có lão thái gia và lão thái thái ở đây, liền xoay đề tài, “Ăn xong đừng đi loạn, tỷ có việc nhờ đệ”.
Tiêu Thế Nam rũ mắt nhẹ giọng nói “cảm ơn”, sau cầm bát lên.
Lão thái thái bất đắc dĩ nhìn Khương Đào, đưa trứng gà cho Khương Dương và Khương Lâm.
Đây cũng là Khương Đào nói, trong lúc giữ tang không được ăn mặn, hai huynh đệ bọn họ một thân thể kém, một tuổi còn nhỏ, mỗi ngày sớm muộn cũng phải ăn một quả trứng.
Nếu đổi thành trước kia, ở Khương gia, nhiều người lắm miệng, Triệu thị và Chu thị khẳng định nháo tới lật trời. Nàng cũng chỉ có thể mua trứng gà đặt trong phòng, thừa dịp không có ai sẽ lén lút cho bọn họ ăn. Phân gia xong thì ổn rồi, lão thái thái và lão thái gia không hề keo kiệt với con cháu, trực tiếp nấu canh cơm cho ăn.
Tuy vậy, tôn tử trong nhà cũng chỉ có hai, nấu trứng gà cũng chỉ có hai, lão thái thái không nấu thêm phần của Tiêu Thế Nam. Rốt cuộc, Tiêu Thế Nam trong mắt bà đã là mười lăm tuổi, là người lớn rồi, không cần phải chăm như trẻ con nữa.
Lão thái thái đưa trứng cho Khương Lâm, sau đó lột trứng cho Khương Dương ăn.
Khương Đào không nhịn được nhăn mày nhưng dù sao cũng là nhà của mình, cũng không dám nói gì.
Bữa trưa còn chưa ăn xong, Khương gia nghênh đón hai vị khách không mới mà tới – Triệu thị và Chu thị treo nụ cười trên mặt tới.
Khương Đào đã rất lâu không thấy các nàng, vốn tưởng rằng sau khi thành hôn xong dọn vào thành, càng là không có cơ hội chạm trán hai người này. Không nghĩ tới trước khi đi còn có thể thấy các nàng.
“Cha mẹ đang ăn ạ?”. Triệu thị đi vào nhà chính, còn cố ý nghiêng mình một chút, chắn Chu thị đi về sau.
Trước đó một ngày, đại phòng và nhị phòng tới Khương gia uống rượu mừng, tuy không hỗ trợ gì nhưng cũng không làm loạn cái gì. Cho nên Khương lão thái gia cũng không làm gì bọn họ, chỉ hỏi hôm nay các ngươi tới làm gì.
Triệu thị vui tươi hớn hở: “Ngày hôm qua người nhiều, không tiện nói với cha mẹ. Hôm nay con tới nói với cha mẹ một tiếng, nhà con muốn dọn vào trong thành ở”.
Mọi người đều không nghĩ tới, ngay cả Khương Đào nghe xong cũng nhướng mày.
Triệu thị lại cười cười: “Đây là sắp tới, Khương Bách thi huyện, hắn nói lần này không trúng thì lần sau sẽ trúng. Chúng ta ở trong thôn cũng không có chỗ ở, không bằng trực tiếp dọn tới trong thành, cũng tiện hắn đi học”.
Khương lão thái gia nghe xong nhíu mày: “Trong thành giá cả tăng cao, những của cải đó của các ngươi có chút tiền làm sao đủ? Hơn nữa, không ở trong thôn chăm sóc ruộng đồng kiểu gì?”.
“Chờ Bách ca nhi thi đậu tú tài, đương nhiên cái gì cũng có”. Triệu thị không cho là đúng nói, “Cha hắn nói làm ruộng vất vả, hiện giờ bán đi một ít, dư lại thuê tá điền, sau đó cha hắn tìm việc trong thành làm”.
“Hồ nháo!”. Nghe được Triệu thị nói bọn họ muốn bán tá điền, lão thái gia lập tức đập bàn nhưng ngay sau đó nghĩ tới đã phân gia, xử trí sản nghiệp như nào là tự do của bọn họ, cũng không mắng nữa.
Lão thái thái tiếp lời hỏi hôm nay tới là làm gì? Cũng không tới mức báo tin còn ra cửa sớm như vậy.
“Cái đó sao, chính là giá cả nhà trong thành so với chỗ chúng ta đắt hơn nhiều, đồng ruộng cũng không phải nhất thời bán ra được, nên trước nghĩ muốn mượn cha mẹ một chút”.
Khương Đào vừa ăn cháo vừa xem diễn, nghĩ tới nếu chạm tới giới hạn, lão thái gia phỏng chửng cũng tức tới nổ phổi – ông chú trọng quy củ và truyền thống nhất. Triệu thị hiện tại chuẩn bị bán của cải sản nghiệp tổ tiên để lại để lấy tiền mặt, cư nhiên còn không biết xấu hổ há mồm tới vay tiền? Cũng may là đã phân gia, nếu là trước phân gia, đại phòng dám để lộ cái đuôi thì kiểu gì cũng bị lão thái gia cầm đòn gánh đuổi đánh.
Khương lão thái gia lười nhìn nàng, hỏi Chu thị tới làm gì.
Chu thị đẩy Triệu thị ra, nói: “Còn không phải là Liễu nhi nhà chúng ta cũng lớn rồi, đầu năm thăm người thân, nhà mẹ để con đã kiếm được một mối hôn sự tốt cho nàng”.
Khương lão thái thái thấy bọn họ phiền nhưng vẫn yêu quý tiểu bối nên thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, nhẫn nại dò hỏi là tiểu lang quân nhà ai.
“Là Kim thiếu gia ở trong trấn, lớn tuổi hơn Liễu nhi một chút. Hai nhà chúng con đã gặp mặt, cũng rất vừa lòng. Hôn kỳ cũng định ra rồi, sẽ là mùa thu năm sau”.
Khương lão thái gia ban đầu còn nghiêm túc ngồi nghe, sau nghe được đã xem mắt, đã định hôn kỳ, mặt lại trầm đi, chỉ nói: “Nếu đã định xong thì tới nói cái gì?”.
Chu thị cười cười nói: “Thời điểm A Đào đính hôn và xuất giá đều làm đẹp như vậy, nghĩ tới cha mẹ cũng không thiếu trợ cấp. Nhà chúng ta chỉ có hai nữ hài tử, cũng không thể bên nhẹ bên khinh”.
Khương lão thái gia tức giận cười khinh. Không sai, Khương Đào dù là đính hôn hay thành hôn đều mới không ít hương thân tới ăn cơm. Nhưng nói cho cùng đó đều là tiền bán sính lễ của nàng, mà của hồi môn thì càng đừng nói, phu thê tam phòng đã sớm chuẩn bị tốt, nhị lão bọn họ đúng là tốn không nhiều, nào như Chu thị nói!
“Cho nên hai người các ngươi đều tới đòi tiền?”. Lão thái gia thả chén đũa, cười như không cười nhìn hai con dâu.
Triệu thị và Chu thị cũng có chút sợ hắn, người này nói, “Đây chính là đại sự liên quan tới chuyện Bách ca nhi có đỗ hay không”, người kia nói “Liễu nhi thành hôn cũng là đại sự, của hồi môn cũng cần chuẩn bị trước, không có bạc thì thành thế nào được?”.
Mắt thấy sắp cãi nhau, lão thái gia cầm chén ném về phía chân các nàng, “Ta nói qua phân gia sẽ không chặt đứt huyết mạch thân duyên nhưng chủ ý các người lớn như vậy, tới nói với ta làm cái gì?”. Nói xong đứng lên, sợ lão bà nhà mình mềm lòng cũng kéo lão thái thái đi theo.
Triệu thị và Chu thị nóng nảy nhưng cũng không dám cản lão thái gia, ánh mắt rơi xuống Khương Đào đang ngồi trước bàn cơm.
“A Đào, hiện giờ ngươi thành thân cũng nên hiểu rõ đạo lý. Còn không đi nói cho gia gia ngươi?”.
“Đúng vậy, Liễu nhi chúng ta cũng là đường muội ngươi, khi còn nhỏ tốt với ngươi như vậy. Chuyện nàng thành hôn, sao ngươi có thể không quan tâm? Nghe nói ngươi thêu thùa kiếm được tiền, không bằng trước cho chúng ta mượn đi, cũng là như nhau thôi”.
Nói chuyện xong hai người bắt đầu đẩy Khương Đào, Khương Đào căn bản không để ý tới các nàng, chỉ quay đầu hỏi Tiêu Thế Nam và Khương Dương, Khương Lâm đã ăn xong chưa. Thấy bọn họ đã ăn xong, Khương Đào bảo bọn họ đi thư phòng.
Khương Lâm còn nhỏ không hiểu chuyện, Khương Dương cũng tin nàng xử lý tốt, cũng không nói gì thêm, chỉ có Tiêu Thế Nam đứng do dự ở cửa. Khương Đào cười vẫy tay với hắn, bảo hắn đi ra ngoài. Tiêu Thế Nam đành rời khỏi nhà chính nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, ra ngoài tìm đại ca hắn.
Vừa vặn, Tiêu Thế Nam vừa ra khỏi cửa hai bước gặp Thẩm Thời Ân gánh nước trở về.
Thẩm Thời Ân hỏi hắn sao vội vàng như vậy, hắn không kịp giải thích, chỉ nói: “Tẩu tử bị người ta bắt nạt!”.
Thẩm Thời Ân cũng không hỏi, bước nhanh vào trong Khương gia, sau đó nghe được thanh âm Khương Đào mắng người không nhanh không chậm
“Hai vị bá nương thường chỉ coi ta như thứ xui xẻo, hiện giờ sao đổi lại lại tới cầu xin ta rồi? Là các ngươi còn chưa tỉnh ngủ hay là bình thương do ta quá tốt tính nên các người cho rằng ta là tượng đất tùy ý để các người nhào nặn? “ Khương Đào cười lạnh hai tiếng, “Ta nói cho các người biết, tiền bạc là ta có. Nhưng chính là không cho mấy người, đừng nói một hào, một cắc tiền cũng không cho mấy người. Tức chết mấy người!”.
Thanh âm nàng vẫn nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lời nói lại không lưu tình chút nào, phá lệ càng có vẻ thêm giận dữ.
“Ngươi sao có thể nói như vậy?!”.
Triệu thị hoàn toàn không nghĩ tới Khương Đào sẽ có một mặt dẻo mồm dẻo miệng như vậy, kinh ngạc nói ngắc ngứ.
Chu thị tốt hơn một chút, cả giận nói: “Bình thường thế mà bị đồ sao chổi này lừa gạt, ngươi ngỗ nghịch trưởng bối như vậy, bảo sao cha mẹ ngươi bị ngươi khắc chết”.
Lời này đến Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam nghe được cũng nhíu mày.
Khương Đào vẫn như cũ không bực, trước đây ăn một bụng tức của Triệu thị và Chu thị, so với những chuyện hai người đã làm, nói mấy câu như vậy cũng không tính là gì. Thật dễ bị tức như vậy nàng đã sớm bị ngã bệnh.
Trước đó vì tình thế bắt buộc, nàng chỉ có thể âm thầm thao tác, không thể đánh động bên ngoài, hiện giờ nhà cũng đã chia, nàng cũng thành thân, không tính người nhà họ Khương nữa, lúc này mới nói lời ác!
“Ta nhổ vào, các ngươi mà là trưởng bối! Yêu thương vãn bối mới tính là trưởng bối, các ngươi chỉ một lòng muốn tính kế ta, tính là cái thứ gì chứ? Cha mẹ ta không còn, ta còn nói là do các ngươi khắc đấy, suốt ngày đảo lộn thị phi, quạt gió góp lửa, thật ra mới là đồ lừa đảo, đồ sao chổi, hại toàn bộ Khương gia chia năm xẻ bảy đã đành còn không biết xấu hổ tới đòi tiền bạc?”.
Triệu thị và Chu thị cũng coi như tay chửi nhau già đời ở nông thôn mà không nghĩ tới Khương Đào mắng một lèo, ngay cả phản ứng cũng không kịp.
‘Ngươi…” Triệu thị không mắng được nàng, đưa tay định tát nàng.
Khương Đào đã sớm phòng bị, lui về sau tránh né. Né còn chưa đủ, nàng chạy ra khỏi phòng, ra vẻ hoảng lạo mà kêu cứu, nói: “Gia nãi, hai vị bá nương thấy con không chịu cầu tình thay bọn họ liền đánh con..”.
Sau đó Khương Đào liền kẹt rồi, nàng không nghĩ tới Thẩm Thời Ân đã về rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Đào Đào: Xong đời rồi, tân hôn thì ở tân phòng gặm móng giò, hôm sau mắng thân thích mất cả hình tượng, không biết làm gì để cứu vãn, online gấp cầu cứu.
Thẩm Nhị: Tức phụ nhà ta mắng người còn dễ nghe hơn hát!
Lời của edit: Đã được còn được cả đôi, cái nhà này chất lắm:)))) Cuối tuần sẽ cho các bạng một bất ngờ nhé. Cũng không tính là bất ngờ gì lớn quá lớn nhưng tui thấy bất ngờ là được.