Tiếng thét kia quá mức chói tai nên không chỉ là Khương Đào và Thẩm Thời Ân đang đi nghe được, Tiêu Thế Nam và Khương Dương cũng từ trong nhà đi ra, ngay cả Vương thị và trượng phu của nàng cũng ra nhìn.
Sau là một trận khóc, Vương thị biết là từ nhà Lý gia, vén tay áo muốn đi vào nhà Lý thị.
Trượng phu của Vương thị béo béo lùn lùn, đứng sau nàng khuyên nhủ: “Chuyện nhà người khác, nàng đừng nhiều lời”.
Vương thị nói: “Sao có thể không để ý cho được? Láng giềng với nhau, ta phải nhìn Lý thị không có chuyện gì ta mới an tâm”.
Trượng phu nàng lại muốn khuyên nhủ, lúc này, cửa nhà Lý thị mở ra, người mở chính là trượng phu của Lý thị, cũng chính là người đầu bếp mà trước đó Vương thị nói với Khương Đào.
Hắn nhìn rất to cao, cả người toàn mùi rượu, vừa mở cửa ra đã hùng hổ nói: “Các người đứng trước cửa nhà ta làm cái gì? Ăn no nhàn quá hả?”.
Đừng nhìn trượng phu Vương thị mới rồi còn khuyên nàng, lúc này hắn trừng mắt nhìn Vương thị, lập tức tiến lên chắn trước người Vương thị, nói: “Trần đại ca, nhà ngươi có chuyện gì mà nháo lớn như vậy?”.
Vương thị thò nửa mặt ra, tức giận nói: “Còn có thể là chuyện gì? Chính hắn uống nhiều rồi đánh tức phụ mình!”.
Trần Đại Sinh nghe xong quát ầm lên: “Ta đánh tức phụ ta liên quan gì tới ngươi! Đều cút hết đi!”.
Trượng phu Vương thị tức giận: “Chuyện nhà ngươi đúng là không liên quan tới nhà ta, nhưng ngươi cũng đừng làm ầm lên như vậy, quấy rầy tới người khác. Hơn nữa, ngươi nói chuyện với tức phụ ta kiểu gì đấy? Tức phụ nhà ta còn chưa tới lượt ngươi giáo huấn đâu!”.
Trần Đại Sinh nói làm sao? Ngươi muốn đánh nhau?
Hai nam nhân mắt thấy chuẩn bị đánh nhau. Thẩm Thời Ân đi lên một bước nói: “Hàng xóm với nhau, vẫn nên hòa hảo tốt hơn”.
Tuy hắn nói là hòa khí nhưng thần sắc trên mặt rất nghiêm túc, nhìn qua cũng thấy không dễ ở chung.
Trần Đại Sinh và nam nhân Vương thị tuy chưa từng tiếp xúc qua với Thẩm Thời Ân nhưng đã nghe tức phụ của mình nói chuyện về nhà bên cạnh rồi, biết hắn đang làm khổ dịch ở mỏ đá.
Hơn nữa, thân hình của Thẩm Thời Ân cường tráng, ngay cả Trần Đại Sinh khi đứng trước trượng phu của Vương thị trông có vẻ cao to nhưng ở trước mặt hắn còn lùn hơn một cái đầu, càng đừng nói tới thân thể cường tráng, căn bản không thể đánh đồng.
Trần Đại Sinh mới rồi còn la hét, lúc này khí thế thấp hơn phân nửa, bực dọc nói: “Đã biết, sẽ không làm ầm nữa”.
Vương thị lại gọi Lý thị, để nàng ra cho nàng nhìn một cái mới yên tâm.
Trần Đại Sinh thấy ngày càng nhiều người, chính mình cũng không chiếm được chỗ tốt, quay người đi vào phòng, mặc kệ.
Không lâu sau, Lý thị sưng đỏ mắt đi ra, nói đã làm phiền tới mọi người, thực sự xin lỗi.
Tuy rằng nàng đã xử lý qua nhưng tóc tai hơi loạn, cổ có vết đỏ ứng, nhìn cũng thấy sợ.
Trượng phu Vương thị và Thẩm Thời Ân không tiện nói chuyện nên lui về sau một ít.
Vương thị thấy vết đỏ trên cổ nàng cũng đỏ mắt, nói: “Hắn đây là muốn gϊếŧ muội”.
Lý thị cũng rơi nước mắt, nói nhỏ: “Nếu chỉ là như vậy cũng không sao, đã nhiều ngày hắn buộc ta phải định hôn nhân cho Trân nhi. Ta nói như nào cũng không chịu, hắn đánh ta, bóp chết ta ta cũng không đồng ý!”.
Vương thị nghe xong lại thổn thức nhưng dù sao cũng là chuyện nhà Lý thị, nàng cũng không xen vào được, chỉ có thể nói: “Nếu hắn lại động thủ, muội cứ làm ầm lên như lần này. Ta nghe được sẽ tới tìm muội”.
Lý thị gật đầu nói được, lại cảm tạ mọi người.
Vương thị bị trượng phu nàng dắt về, Khương Đào và Thẩm Thời Ân cũng về nhà mình, ngay cả Tiêu Thế Nam và Khương Dương ra xem náo nhiệt cũng đã trở về phòng viết công khóa.
“Khó trách hôm qua tâm trạng nàng không tốt, ngay cả ta nhìn cũng khó chịu”. Thẩm Thời Ân trầm mặt nói, “Sao lại có loại nam nhân như vậy chứ?”.
Thật ra khó trách hắn nghĩ không ra, thứ nhất chính là nhà hắn, cũng chưa từng nhiễu loạn như vậy. Hai là khi hắn còn ở kinh thành, những người giao tiếp cùng không phải là trong quân thì sẽ là nhà huân quý. Nhưng những người đó xuất thân không thấp, đều coi trọng thể diện, danh gia cũng sẽ có nhiều việc xấu nhưng sẽ không để người bên ngoài biết. Sau hắn tới mỏ đá, đều là người cô đơn, dù một số sẽ thành thân với người bản địa nhưng vì cưới tức phụ không dễ nên không bao giờ đối xử với tức phụ như vậy.
Khương Đào thấy hắn còn giận hơn cả mình, vỗ mu bàn tay hắn an ủi: “Loại chuyện này ở trên phố không tính là lạ, không nên vì người khác mà tức hại thân mình”.
Thẩm Thời Ân thấy nàng hiện tại còn an ủi ngược lại mình,sắc mặt mới tốt hơn chút, hỏi nàng hôm nay sắp xếp mọi việc có tốt hay không, cần hắn hỗ trợ gì không.
Khương Đào lắc đầu, chia sẻ với hắn mấy ý tưởng của nàng xong lại nói: “Tuy rằng ta có ý tưởng nhưng năng lực cũng có hạn vì vậy trước tiên chỉ có thể lo việc trước mắt trước. Lúc đầu, ta chỉ chuẩn bị thu từ năm tới mười người, ưu tiên người biết may vá. Hai ngày trước ta đã nói cho Vương tỷ tỷ và Lý tỷ tỷ biết, muốn học với ta hay không còn phải xem lựa chọn của các nàng".
Có câu nói rằng “ngươi vĩnh viễn không thể gọi người giả vờ ngủ tỉnh giấc”, nếu Lý thị không muốn tự mình đứng lên, Khương Đào cũng không thể ép buộc nàng.
Tuy vậy nàng thấy chắc chắn Lý thị sẽ tới, không thì trước đó khi biết nàng thêu thùa có thể kiếm được tiền, Lý thị cũng sẽ không màng mặt mũi để hỏi nàng.
Khi ăn cơm, Khương Đào thông báo cho mọi người biết chuyện nàng muốn làm một tú phường nhỏ.
Năm ngoái, sau khi nàng khỏi bệnh xong luôn có chủ ý của mình nên Khương Dương nghe xong cũng không thấy có gì ngạc nhiên.
Hắn chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Khương Đào, nói với nàng: “Không phải hiện tại tỷ còn làm công cho Vệ gia sao? Tuy hiện giờ nghỉ ngơi không có việc nhưng nếu sau đó bận rộn, có thể làm hai việc cùng một lúc không?”.
Khương Đào nói: “Kỳ thật, tỷ cho rằng Vệ phu nhân chắc sẽ không để tỷ đi làm công cho nhà bà ấy nưa, sớm muộn gì cũng phải tìm việc khác làm cho nên mới có ý tưởng muốn làm tú phường”.
Ý tứ trong đó không cần nói rõ, Khương Dương tự ngẫm lại.
Đầu tiên là Khương Đào được trưởng bối Sở gia thu làm nghĩa nữ, đưa cả Vệ gia tiểu thư đi theo vị trưởng bối kia bái sư học nghệ. Sau đó là Vệ Thường Khiêm chính thức thu bọn họ làm học sinh.
Hai nhà liên quan quá nhiều, quan hệ họ hàng, tỷ tỷ hắn còn đi làm công cho Vệ gia thì rất nhiều chuyện sẽ nói không rõ được.
Giống như huynh đệ ruột cùng nhau làm buôn bán, tình cảm thân thiết đều dễ bị mấy chuyện vụn vặt chia rẽ.
Vệ phu nhân là người thông minh, khả năng sẽ tiếp tục trả lương cho Khương Đào nhưng nhất định sẽ không dùng nàng giống như trước nữa. “Tiền từ đâu mà có?”. Khương Dương lại hỏi, “Nhà chúng ta nhìn như cũng không có dư giả tiền bạc”.
Khương Đào chưa nói tiền vốn là do Tô Như Thị cho, kỳ thật cũng là tiền của nàng. Bởi vì ban ngày sau khi Niên chưởng quầy rời đi, Khương Đào hỏi Tô Như Thị đời trước nàng tích được bao nhiêu tiền.
Đời trước Khương Đào đưa rất vụn vặt nhưng Tô Như Thị đều ghi nhớ rất rõ, lập tức nói cho nàng; “Từ lúc con chín tuổi, mỗi tháng đều gửi chỗ ta ba mươi lượng, qua bảy năm, tổng cộng được 2500 hơn”.
Khương Đào nghe xong nhịn không được cười nói: “Sư phụ đừng lừa con như trẻ con nữa, mỗi tháng đúng là con có ba mươi lượng, hằng ngày đúng là không cần dùng tiền làm gì nhưng sau đó sư phụ sai người đi mua vải và chỉ thêu, con cũng mua để luyện tập, lúc ấy đã nói là lấy của con ra trả, làm sao có hơn hai ngàn được? Con thấy ít nhất cũng nên có chiết khấu”.
Tô Như Thị cười, nói: “Ta là sư phụ của con, cho con vải và chỉ thêu để tập luyện còn bắt con bỏ tiền thì sao được. Ta nói là 2500 chính là 2500, con không cần thắc mắc nữa”.
Khương Đào cũng không tranh luận với sư phụ nàng nhưng trong lòng tính toán bản thân chỉ có 1200.
Trước đó sư phụ đưa nàng hai trăm lượng, sau lại đưa năm trăm cho Niên chưởng quầy chuẩn bị chỉ thêu và vải bố, còn dư lại năm trăm lượng.
Ban đầu, tú phường chỉ tốn tiền vào chỉ thêu và vải bố, hiện đã lo liệu xong thì hẳn là trong thời gian ngắn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Cho nên Khương Đào nói: “Tiền vốn tỷ tự có cách, chỉ là không tiện nói với các đệ, không cần lo cái này”.
Khương Dương không truy vấn, chỉ giống Thẩm Thời Ân hỏi nàng có cần hỗ trợ gì không.
Khương Đào vẫn lắc đầu, “Mọi người đã bắt đầu làm việc, bắt đầu đi học, tự ta có thể làm được. Khi nào cần giúp đỡ, ta sẽ không khách khí”.
Cả nhà đã nói xong chuyện, rất nhanh đã dùng cơm xong.
Mà bên biệt viện Sở gia, Sở Hạc Vinh nghe Tô Như Thị nói xong lại im lặng một lúc không đáp lời.
Tô Như Thị lo Sở Hạc Vinh nghe không rõ nên lại mời Niên chưởng quầy am hiểu tình trạng buôn bán của tú trang tới.
Niên chưởng quầy thấy hắn không nói cũng nóng nảy, vội khuyên: “Thiếu đông gia, tú trang của chúng ta vốn không có lợi nhuận. Từ năm trước, khi Mẫu Đơn tú trang kia khai trương đối diện chúng ta, năm nay lại càng quá mức, không biết Mẫu Đơn tú trang kia làm cách gì mà khiến cho kinh thành bán đồ cho chúng ta cao gấp ba lần, đồ thêu của chúng ta cũng vì vậy mà đắt hơn nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ phải đóng cửa… Dù ngài không tin tiểu nương tử của Khương gia cũng nên tin Tô sư phó”.
Kỳ thật Niên chưởng quầy không muốn nói thẳng ra là kể cả không có Tô Như Thị, bọn họ cũng cần phải thử. Coi ngựa chết mà chữa thành ngựa sống a!
Tô Như Thị thì càng đừng nói, nếu lần thử này thất bại, chia lợi nhuận ra bà gánh nhiều nhất.
Sở Hạc Vinh ngơ ngác nhìn hắn: “Lão Niên, ngươi mau véo ta một cái, có phải ta đang nằm mơ không?”.
Không thể trách Sở Hạc Vinh cảm thấy không chân thật. Tuy hắn không biết việc kinh doanh nhưng trong lòng cũng sớm đã hiểu rõ, mấy gian tú trang dưới danh nghĩa của mình đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn.
Tô Như Thị không quan tâm tới việc thương nhân là chuyện ai cũng biết. Đừng nói là Phù Dung tú trang của hắn, kể cả tú trang dưới danh nghĩa của lão thái thái cũng chưa chắc có thể mời Tô Như Thị chỉ điểm vài câu.
Cho nên Sở Hạc Vinh cứ để tú trang nhà mình giãy giụa một chút, không dám hy vọng xa vời có thể mời Tô Như Thị tới hỗ trợ.
Nhưng là hắn không nghĩ tới, Tô Như Thị còn chủ động cho hắn cách khiến tú trang không bị đóng cửa, còn bày ra cách buôn bán cho hắn. Thật giống như miếng bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống vậy.
Lời của tác giả: Lúc đầu tạo dựng sự nghiệp, nữ chủ chỉ là thân phận bình thường, ban đầu không hề muốn vay vốn từ sư phụ nên chỉ là ý tưởng nhỏ muốn được chỉ giáo vài chỗ.
Sau nay địa vị của nữ chủ cao, có thể làm rất nhiều việc.
Tuyến sự nghiệp chỉ là một bộ phận nhỏ, tuyến sinh hoạt mới là chủ tuyến.