Chuyện tuyển người Khương Đào đã sớm lên kế hoạch, chỉ dựa vào hai người Lý thị với Vương thị, đừng nói mở rộng thị trường, sợ là cung hàng trong huyện thành này thôi cũng không đủ.
“Sư phụ, ta có thể giới thiệu biểu tỷ ta tới được không?”. Vương thị nói, “Chính là người làm chứng cho ta. Nàng ở nhà cũng hay thêu thùa, còn lợi hại hơn ta nhiều. Hơn nữa, nàng cũng rất thành thật”.
Lúc ấy nàng tới tìm biểu tỷ làm người làm chứng, biểu tỷ nàng còn lo nàng bị lừa, nhưng nghe nàng bảo đảm nói không có vấn đề, biểu tỷ cũng tin nàng nên làm chứng cho nàng.
Thật ra ngay từ đầu Vương thị cũng muốn cho biểu tỷ nhà mình học cùng nhưng là nàng tin tưởng Khương Đào, biểu tỷ nàng không quen biết Khương Đào, nàng cũng không đề cập tới. Hiện tại mới qua mười ngày đã thấy được thành quả, Khương Đào còn muốn nhận thêm người, nàng nghĩ tới biểu tỷ nên vội đề cử nàng.
Khương Đào gật đầu, nói: “Vậy tỷ tìm lúc nào đó dẫn biểu tỷ của tỷ tới”.
Vương thị lập tức nói lời cảm tạ, lại nói: “Nào cần phải tìm lúc nào thích hợp, nàng ấy cũng ở ngay gần đây, ta đi thông báo trước cho nàng một tiếng để buổi chiều nàng tới”.
Khương Đào nhìn về phía Lý thị, Lý thị cứ nhiều lần muốn nói lại thôi, sau mới mở lời: “Sư phụ, nha đầu nhà ta cũng đã mười bốn, ở nhà cũng làm qua rất nhiều việc, ngài xem…”.
Khương Đào cũng nói như trước, trước đem người tới. Rốt cuộc thêu chữ thập tuy dễ học nhưng là đối với người quen tay may vá, nếu là không tiếp xúc với kim chỉ, không có tính kiên nhẫn, vậy thì lại khác rồi.
Lý thị ở ngay bên cạnh, nàng rất nhanh đưa nữ nhi tới.
Nữ nhi nàng tên Phùng Khê, Lý thị nói là mười bốn tuổi nhưng nhỏ nhỏ gầy gầy, cũng không có bộ dáng của thiếu nữ, giống nữ hài mười một mười hai tuổi hơn.
Phùng Khê cũng rất nhút nhát, nắm vạt áo của Lý thị không buông, lúc nói chuyện bé như tiếng muỗi.
Khương Đào cũng không quá để ý tới tính hướng nội của nàng, dù sao vào tú phường là dùng tay kiếm cơm, không cần năng lực giao tiếp.
Đúng lúc trước đó quần của Khương Lâm bị thủng một cái lỗ, nàng để cho Phùng Khê thử tay nghề trước.
Đừng nhìn Phùng Khê ngay cả ngẩng đầu nhìn người cũng không dám nhưng cầm kim chỉ cứ như một người khác. Một cái lỗ to mà chưa tới nửa khắc đã vá tốt.
Vương thị thông báo cho biểu tỷ của nàng rồi quay lại, về đúng lúc thấy Phùng Khê thêu, có chút ngượng ngùng nói: “Tay nghề của con bé này còn tốt hơn ta nhiều”.
Khương Đào đồng ý để Phùng Khê tới đây học, tuy vậy nhà nàng cũng không có bạn bè thân thích, người làm chứng đúng là làm khó nàng.
Vương thị còn nói là để nàng làm chứng, suy xét tới tình huống đặc thù của nhà mẹ con Lý thị, Khương Đào bèn châm chước, để Vương thị làm chứng lần hai.
Trưa hôm đó, biểu tỷ của Vương thị, Dương thị cũng tới, đi cùng là tẩu tử của Dương thị.
Dương thị và Vương thị có vài phần giống nhau, cũng là mặt tròn tròn phúc hậu, tẩu tử nàng lại là mặt góc cạnh, mắt xếch.
Dương thị vào trước vội cáo tội: “Ta vốn dĩ chỉ chuẩn bị tự mình tới nhưng không nghĩ được là buổi sáng, A Hoa tới nói chuyện bị tẩu tử ta nghe được, nàng một hai đòi theo tới”.
Khương Đào cũng không để ý, mời Dương thị và tẩu tử nàng ngồi xuống nói chuyện.
Dương thị có hơi câu nệ, lấy giày mình mới làm ra cho Khương Đào xem, thanh âm nói chuyện cũng thấp thấp.
Đường may của đế giày rất nhỏ, mượt, sau khi Khương Đào xem qua cũng rất vừa lòng, Vương thị nói không sai, bản lĩnh thêu thùa của biểu tỷ nàng rất tốt.
Đến lượt tẩu tử của Dương thị, nàng nói: “Tới vội vàng, không mang đồ gì. Nhưng ta ở tuổi này, cũng sẽ không lừa tiểu cô nương như ngươi, ta cũng biết thêu”.
Vừa nói chuyện, tròng mắt nàng đảo vòng quanh, đem những chỗ có thể nhìn được đều đánh giá một lượt.
Tuy vậy, trước khi các nàng tới, Khương Đào đã cất hết đồ thêu cho nên cũng không sợ nàng xem cái gì.
Bộ dáng dò xét khắp nơi này của nàng ta khiến Khương Đào rất phản cảm, hơn nữa khi nói chuyện cũng ỷ vào chính mình lớn tuổi mà không để Khương Đào vào trong mắt, kiêu ngạo. Cho nên Khương Đào chỉ lấy một phần khế ước cho Dương thị.
Tẩu tử Dương thị thấy mình không được chọn, lập tức bực mình, xoa eo nói: “Ta còn cho là cái công việc gì tốt, hóa ra chỉ là ở chỗ cái nha đầu mười sáu mười bảy tuổi này phô trương thanh thế! Cũng chỉ lừa gạt được mấy kẻ ngu dốt các người thôi”.
Khương Đào nhăn mày đang muốn đáp trả, Lý thị đã không tiếng động đứng dấy, lấy con dao phay trong nhà của Khương gia, cầm trong tay.
Tẩu tử của Dương thị bị hù nhảy dựng lên, nhất thời lui ba bước liên tiếp, nói: “Sao, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à, còn muốn gϊếŧ người?!”.
Lý thị cười một tiếng cũng không trả lời, gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Dương thị cũng trừng nàng.
Tuy vậy, Lý thị ngay cả Trần Đại Sinh hay đánh nàng cũng không sợ, sao sẽ sợ cái phụ nhân như này chứ cho nên tẩu tử của Dương thị lủi ra ngoài rất nhanh, vừa đi vừa nói: “Chướng cả mắt, ta còn không nhìn trúng ngươi đâu! Còn nghĩ chính mình ghê gớm lắm, thêm cả một chồng khế thư như vậy, họa chăng là âm mưu giang hồ cũng nên!”.
Đừng nhìn miệng của nàng ta đanh đá chua ngoa vậy chứ chân lủi cực nhanh, nói xong cũng ra tới ngoài cửa ngõ rồi.
Dương thị xấu hổ muốn chết, vội giải thích với Khương Đào: “Nhà chúng ta đã sớm phân gia rồi, hôm nay tẩu tử ta chỉ là tới thăm thôi”. Nàng nghe được những lời khó nghe đó của tẩu tử, ngượng ngùng nói Khương Đào thứ lỗi, lập tức hành lễ: “Ta thay nàng nói xin lỗi với muội!”.
Khương Đào thấy nàng gấp tới độ đổ mồ hôi, biết được tính nàng thành thật, cũng không làm khó nàng, duỗi tay đỡ nàng lên.
Vương thị cũng xin lỗi theo, nhỏ giọng nói giúp: “Sư phụ, biểu tỷ ta cũng là người thật thà. Trượng phu nhà nàng đối với nàng cũng rất tốt nhưng bên nhà mẹ chồng lại quá bất công, tẩu tử nàng cũng khó chơi, cuộc sống của nàng cũng không dễ dàng”.
Khương Đào liền nói: “Không cần phải giải thích nhiều như vậy, nếu là quan hệ công việc, chỉ nhìn tay nghề không bàn tới chuyện khác. Đế giày này tỷ làm rất khá, nếu thấy khế thư không có vấn đề gì, tìm được người làm chứng, ký khế thư xong là tỷ có thể bắt đầu học”.
Các nàng ở trong phòng thương lượng , tẩu tử Dương thị đợi ngoài cửa thật lâu không thấy ai đuổi theo, cho là Khương Đào các nàng bị nói trúng, xoa eo chuẩn bị mắng tiếp.
Nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng, phía sau truyền tới một đạo âm thanh trầm thấp của nam.
“Ngươi là ai? Làm gì ở chỗ này?”.
Bất ngờ bị người hỏi, tẩu tử của Dương thị không nghĩ liền nói: “Liên quan gì tới ngươi! Ta ở đây chuẩn bị vạch mặt kẻ lừa đảo!”.
Nói xong, nàng quay đầu thấy một nam nhân trẻ tuổi, mày kiếm mắt sâu, thân hình cường tráng.
Nhưng Dương thị không rảnh lo nhìn kỹ bộ dáng của hắn mà mắt dừng trên quần áo hắn – một thân toàn máu!
Mùi máu xộc vào mũi, hai chân của tẩu tử Dương thị run lẩy bẩy, nói: “Ngươi ngươi ngươi …. Ngươi định làm gì?”.
Thẩm Thời Ân không vui nhíu mày, trong thanh âm nghe ra có chút không kiên nhẫn, “Nên là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đứng trước cửa nhà ta nói ai là kẻ lừa đảo?”.
Thanh âm hắn không lớn nhưng khuôn mặt nghiêm túc, cả người là máu, dù hắn không làm gì cũng giống như Tu La bước ra từ địa ngục, một cỗ sát khí ập tới.
Nàng run rẩy cả người, nào còn dám nói gì nữa.
Tẩu tử nọ lúc này mới hít sâu một hơi, chân mềm nhũn mà lảo đảo chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ cả nhà này đều chẳng phải thứ tốt gì, may là chính mình chạy đi, Dương thị ngu xuẩn kia khẳng định gặp bất hạnh!
Thẩm Thời Ân thấy nàng chạy chối chết cũng không hiểu gãi đầu, hắn một không động thủ hai không mắng người, phụ nhân này chạy cái gì! Điên à?
Khó trách ở cửa mắng A Đào nhà hắn. Hóa ra là bà điên.
Khương Đào ở trong phòng nghe được động tĩnh, tưởng là tẩu tử Dương thị còn muốn nháo, lập tức chạy ra.
Nhìn thấy Thẩm Thời Ân đứng ở cửa, nàng cười rộ lên, nói sao chàng đã về rồi?
Sau đó ngửi được mùi máu, lại thấy trên quần áo có vết máu lớn, vội ngừng cười chạy tới: “Có phải bị thương không?”. Vừa nói vừa kiểm tra trên người hắn một lượt.
Thẩm Thời Ân thấy nàng sắc mặt lại ôn nhu thêm mấy phân, tùy ý nàng kiểm tra, sau cười nói; “Hôm nay lên núi đúng lúc gặp được một con hổ, săn luôn. Nhờ Toàn ca đem đi bán, ta về thay y phục”.
Khương Đào thấy trên người hắn không có vết thương mới yên tâm một chút, nghe được lời này tim nhảy tới cổ họng.
Cái gì mà “Đúng lúc gặp được con hổ thì săn”?! Lời này nói ra nhẹ nhàng vậy sao! Hệt như nói tới chuyện ra đường gặp con mèo con chó!
“Thôn Cây Hòe cũng không có dã thú, gần mỏ đá của chàng có bao nhiêu người như vậy, nào sẽ có hổ?!’. Nàng tức tới giậm chân, “Chàng coi ta là trẻ con ba tuổi đấy à?”.
Thẩm Thời Ân đúng là lừa nàng, lão hổ là do hắn trước có nghe được người khác nói tới ở ngọn núi khác có con hổ hay ăn thịt người, mời hắn tới đuổi đi, canh mãi từ sáng tới trưa mới thấy. Hơn nữa đúng là một con hổ hung ác, ăn người thì ăn hết, mỡ phì thể tráng, đánh với hắn một canh giờ mới chết.
Khương Đào thấy hắn cười không giải thích, liền biết chính mình nói trúng rồi – căn bản không có cái gọi là “đúng lúc”, là hắn đi săn.
Nàng sắp tức chết rồi! Trước đó đã thuyết phục hắn là trong nhà không thiếu bạc, không lo ăn mặc, nàng cũng không thấy vất vả, sau đó Thẩm Thời Ân không đi săn nữa nên nàng còn nghĩ hắn thông suốt rồi. Không nghĩ tới người này một chữ cũng không nói mà đi săn lão hổ! Đây là coi bản thân thành Võ Tòng hay gì?
Lời của tác giả: Thẩm Thời Ân: lão hổ săn được nhưng cọp mẹ thì khó đối phó.
Khương Đào: ????