Thẩm Thời Ân bất đắc dĩ mà cười cười, lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí xấu hổ này: “Ta có chút đói bụng, không biết cô nương có tiện hầm lại cho ta một bát gà hầm?”.
“Tiện chứ tiện chứ!”. Khương Đào lập tức không còn bối rối, bước chân vui sướng mà đem nồi gà đặt lại lên đống lửa.
Trước vì không có gia vị, canh gà có chút nhạt nhẽo nên hiện tại Khương Đào bỏ vào chút gia vị mà Khương Dương mang tới.
Qua một lúc, canh gà đã sôi, Khương Đào chọn mấy khối thịt ngon, múc đầy một chén.
Thẩm Thời Ân nhìn tới cái chén không khỏi cười thành tiếng: “Ta không phải quá đói bụng, chẳng qua muốn uống một chén canh làm ấm bụng thôi”.
Hắn có thể nhìn ra thiếu nữ này cũng không có quá nhiều đồ vật giá trị, nếu không phải hôm nay đệ đệ nàng vượt mưa gió mang tới cho nàng một bọc đồ thì có khả năng sau này nàng sẽ phải chịu đói.
Khương Đào vội cười nói: “Thẩm công tử đừng khách khí với tiểu nữ, huynh đã cứu ta một lần, một chút này thực không đáng giá bao nhiêu”. Nghĩ tới trước đó hắn còn vì một chén thịt gà mà đau lòng, tình trạng hiện tại thực sự làm nàng lo tới hoảng. Nếu không phải trên người hắn còn có vết thương không thể ăn nhiều đồ dầu mỡ, Khương Đào hận không thể đem cả con gà quay cho hắn.
Nói xong, Khương Đào lại đưa cho hắn đôi đũa duy nhất.
Trong chiếc bọc kia không có đũa, Khương Dương chắc cũng không nghĩ tới điểm này nên bên người nàng cũng chỉ có một đôi tự mình làm.
Hai chiếc đũa dài ngắn khác nhau, không nhìn ra chỗ nào là đôi đũa, thậm chí còn có bảy tám chỗ lồi ra lõm vào khiến Thẩm Thời Ân không khỏi nhìn thêm nhiều lần.
Khương Đào xoa xoa mặt, “Huynh đừng ghét bỏ, chiếc đũa nhìn có hơi sơ sài nhưng là....”. Nàng dừng một chút, Thẩm Thời Ân chờ nàng nói tiếp “nhưng là” cái gì nhưng Khương Đào nghẹn một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn đỏ mặt lắp bắp: “Nhưng là tự tay ta làm, một đường tước ra, rất đặc biệt”.
Thẩm Thời Ân nhấp môi nhịn cười, nói: “Xác thực rất đặc biệt”.
Khương Đào nghẹn ngùng mà chạy đi.
Thẩm Thời Ân uống canh xong, lại dùng chiếc đũa “đặc biệt” ăn nốt thịt gà, trong bụng ấm áp khiến cả cơ thể thoải mái hơn không ít.
Khương Đào lúc này nhích lại gần, cầm một chiếc chăn đưa cho hắn.
Thẩm Thời Ân nói không cần. Khương Đào cũng không miễn cưỡng, ở trong bọc lôi ra một cái thảm lông, lại tìm một ít cỏ khô, sưởi ấm hắn.
Ban đêm trên núi vô cùng yên lặng, mơ hồ chỉ có thể nghe được tiếng gió gào thét trên núi.
Khương Đào thấy Thẩm Thời Ân nghỉ ngơi, cũng chui vào chăn đi ngủ, Tuyết Đoàn nhi đã chờ nàng từ lâu, không đợi nàng nằm yên chỉnh liền rúc vào cổ nàng, giống một chiếc khăn mềm ấm áp quanh cổ.
Đêm tối, Khương Đào vì không yên tâm với vết thương của Thẩm Thời Ân nên lại thức dậy.
Thẩm Thời Ân đã nhắm hai mắt, cũng nhận ra thiếu nữ kia đang tới gần, sau khi nghe được một tiếng “đắc tội” rất nhỏ, một bàn tay mềm mại phủ lên trán hắn.
Quả nhiên còn nóng, dường như còn nóng hơn so với trước kia rất nhiều. Khương Đào thở dài, đứng dậy lấy một cái chăn đắp cho Thẩm Thời Ân, dấp khăn vào nước rồi đắp lên trán hắn.
Thẩm Thời Ân nghĩ rằng không có chuyện gì, hắn là người luyện võ, mấy năm nay ăn cũng không ít khổ, một chút ốm đau như vậy có tính là gì. Mà khi hắn vừa động liền phát hiện mí mắt cư nhiên không mở được, cổ họng cũng khô khốc không nói được thành tiếng.
Sau đầu óc Thẩm Thời Ân trở nên mơ hồ, trong lúc nhất thời liền quên mất bản thân đang ở nơi nào.
Khương Đào vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Thời Ân, hiện tại cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác giúp hắn, chỉ có cách là sau một lúc lại thay khăn đắp trán cho hắn. Nàng muốn đút cho hắn ít nước nhưng không được, chỉ có thể làm ướt môi hắn một chút.
Hóa ra môi hắn cũng rất đẹp, hơi mỏng, nhìn liền biết rất mềm. Chỉ trách mắt hắn quá đẹp, thời điểm mở mắt liền khiến người khác bất giác trầm mình trong ánh mắt ấy, xem nhẹ các nét đẹp khác.
Khương Đào nhìn một hồi lâu mới phát giác bản thân thất lễ, vội rời tầm mắt đi, chuyên tâm chiếu cố hắn.
Nhưng tình huống của Thẩm Thời Ân cũng không có chuyển biến tốt đẹp hơn, Khương Đào càng thêm lo lắng sốt ruột, thường thường ngóng ra sắc trời bên ngoài, chỉ mong trời mau sáng để nàng có thể xuống núi tìm đại phu.
Cứ như vậy cho tới khi trời tờ mờ sáng, Thẩm Thời Ân rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên mặt Khương Đào mới có chút vui vẻ, lại nghe hắn trầm giọng nói: “A tỷ, là tỷ sao?”.
“Thẩm công tử?”. Khương Đào sợ tới mức sờ trán hắn, quả thực nóng tới bỏng tay.
Thẩm Thời Ân đã hoàn toàn mơ hồ, hắn duỗi tay tóm lấy tay Khương Đào đặt bên má mình, giống như con thú nhỏ, yêu thương cọ cọ trong lòng bàn tay nàng: “A tỷ, đệ rất nhớ tỷ”.
Đây tuyệt đối là sốt tới hồ đồ rồi.
Khương Đào muốn rút tay về nhưng lại phát hiện hắn dùng sức rất lớn, thậm chí thời điểm nàng định rút tay ra, hắn lập tức trở nên hoảng loạn, cầm tay nàng còn chặt hơn lúc trước.
Miệng hắn không ngừng gọi “a tỷ”, hai mắt mê ly nhiễm một tầng hơi nước, biểu tình trên mặt hệt như đứa trẻ bất lực khi bị người lớn vứt bỏ, bàn tay nắm chặt nàng càng là nóng tới dọa người.
Khương Đào chỉ cảm thấy trong lòng hệt như có con nai con đi loạn, phảng phất trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Đều nói nữ hài tử có bản năng của một người mẹ, dễ dàng đối với người yếu thế có hảo cảm. Vì địa vị của kẻ yếu thế kia làm nàng không dám gật bừa, nàng tự biết bản thân thích nam nhân có bản lĩnh - hệt như lúc Thẩm Thời Ân một mình gϊếŧ chết mấy con sói hoang vậy, còn cả khi nhìn thấy thân hình kiện tráng của hắn nữa, nàng phát hiện bản thân động lòng rồi.
Nhưng khoảnh khắc rung động ấy lại không so được một phần mười tốc độ tim đập lúc hiện tại.
Hắn lúc thì mạnh mẽ mà bây giờ lại đáng yêu như vậy, ai chịu được?!
“Người đứng đắn, ta là người đứng đắn!”. Trong lòng Khương Đào đang hò hét, gọi lý trí của mình trở về.
Nàng dỗ Thẩm Thời Ân hệt như dỗ Khương Lâm: “A tỷ không đi, đệ ngoan chút được không? A tỷ sẽ thay cho đệ miếng vải khác, như vậy đệ mới có thể mau khỏi bệnh được”.
Thẩm Thời Ân thật đúng là một đứa bé nghe lời, buông tay ra nhưng không chịu nhắm mắt, mắt không chớp nhìn Khương Đào, thật giống như sợ giây tiếp theo nàng sẽ tan mất vào hư không.
Khương Đào thay xong khăn vải cho hắn, hắn liền lập tức nắm chặt tay nàng, vô cùng trân trọng.
Khương Đào thấy hắn như vậy, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng không tốt - hắn nói hắn là bị sung quân tới đây khổ dịch, người nhà hẳn cũng chịu liên lụy. A tỷ của hắn, sợ là đã không còn nữa đi.
“Ngoan ngoãn ngủ đi, a tỷ trông cho đệ”. Khương Đào dùng một cái tay khác đắp chăn lại cho hắn, khi đắp tới phần ngực thì nhẹ nhàng để không đụng vào vết thương.
“Đệ hiện tại không ngủ được, a tỷ kể cho đệ nghe chuyện xưa đi, đã lâu không được nghe a tỷ kể chuyện rồi”. Hắn nhẹ giọng nỉ non. “Được”, Khương Đào liền đáp ứng, nhưng trong giây lát đúng là không nghĩ ra được sẽ nói cái gì. Nàng ở hiện đại xem rất nhiều sách, liền học được cách phân biệt các loại thảo dược nhưng chưa từng đọc qua chuyện cổ tích - nàng không tin những cái đó. Sau khi nghĩ xong, Khương Đào mới mở miệng nói: “Để tỷ kể cho đệ nghe một câu chuyện cũ đi”.
“Xưa kia có một cô bé, từ lúc sinh ra đã mắc một căn bệnh khó chữa. Nàng không thể vận động, cảm xúc cũng không dễ dàng bị lay động, thậm chí không thể tiếp xúc cùng với người bên ngoài, tới khi nàng 18 tuổi, đã chết…”.
Khương Đào chưa bao giờ biết, hóa ra có một ngày nàng có thể giống như người ngoài cuộc mà bình tĩnh kể lại chuyện cũ của mình. Rõ ràng nàng sống cũng không tính là nhiều năm nhưng lại giống như người đã bạc cả mái đầu.
Trong tiếng tự thuật thong thả mà thư thái của nàng, khóe miệng của Thẩm Thời Ân mang theo ý cười mà dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Tuy rằng chuyện xưa có hơi thảm một chút, nhưng nhìn cái dạng này của hắn, hẳn là mơ thấy tỷ tỷ đi, có một giấc mơ rất đẹp, Khương Đào nghĩ vậy.
………………
Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa, Thẩm Thời Ân bị tiểu Tuyết Đoàn đánh thức.
Tỉnh dậy hắn mới thấy trên người hắn có chút bủn rủn vô lực, trong tay còn nắm chặt một cái tay nhỏ.
Mà chủ nhân của cái tay nhỏ đang đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng chỉ huy tiểu lão hổ: “Sao ngươi lại hống to như vậy? Chỉ nói ngươi đem cái túi vàng tới đây thôi mà, sao lại không tìm thấy?”.
Cho dù tiểu Tuyết Đoàn thông minh nhưng chỉ số thông minh cũng có hạn, thử ngậm tới vài thứ cũng không đúng, đã bực bội mà kêu to, mắt thấy muốn đình công.
“Ngoan nào, ta sai rồi, em không ngốc, em thật sự thông minh!”. Khương Đào vội khen nó một hồi, trong lòng lại âm thầm bổ sung, con mèo nhà mình xác thực không ngốc, chỉ là không nghĩ tới lại bị bệnh mù màu, bảo nó mang tới túi màu vàng, sao lại ngậm túi có màu khác tới chứ?”
Thẩm Thời Ân xem bọn họ vừa đấm vừa xoa cực kì thú vị, trong lúc nhất thời thế nhưng lại quên buông tay ra.
Thẳng tới khi Khương Đào từ bỏ ý định nhờ tiểu Tuyết Đoàn giúp mang bao gạo lại đây, quay đầu nhìn, mới vui mừng phát hiện hắn đã tỉnh.
Thẩm Thời Ân lập tức buông tay nàng ra, cũng may trên mặt hắn vẫn còn đỏ do sốt, Khương Đào cũng không có phát hiện hắn quẫn bách.
“Tỉnh thì tốt”. Khương Đào duỗi tay tới kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, sau đó thở ra một hơi, “Cũng đã hết sốt, thân thể của huynh thật không tồi”.
Tối hôm qua sốt cao như vậy, nếu đổi thành người khác, lúc này hẳn là đã hôn mê.
Thẩm Thời Ân giật giật môi, mới phát hiện cổ họng như bị thiêu cháy, không thể phát ra tiếng.
Khương Đào rót nước cho hắn, sau lại bắt đầu bận rộn - lúc này nàng có thể tự mình đi lấy bao gạo.
Đổ gạo vào trong nồi canh gà, Khương Đào bắt đầu nhóm lửa đun, sau đó lại bắt đầu tìm trong bao lớn, không biết có còn gì có thể sử dụng được không.
Thẩm Thời Ân nhìn nàng bận như con quay, dường như vội tới không ngừng, do dự một lúc xong mới hỏi: “Đêm qua, là ta thất lễ, mong cô nương thứ lỗi”.
Khương Đào chột dạ tới mắt cũng không dám nâng lên, càng đừng nói đến quay đầu nhìn hắn. Thất lễ sao, xác thực là có nhưng so với việc hắn nhầm nàng thành tỷ tỷ của mình thì việc nàng nảy sinh trong đầu những ý niệm không đúng thì đây mới càng thêm thất lễ!
“Công tử lần tới không thể như vậy”, nàng nói.
Rốt cuộc không phải mỗi người đều đứng đắn giống như nàng a! Đổi thành người khác, vị Thẩm công tử này khẳng định khó giữ được trong sạch!
Lời của edit: Lúc mới edit mấy chương đầu tui còn chưa học tiếng trung nên edit kiểu rất ba chấm, giờ ngồi sửa mệt ẻ!