Lọc Truyện

Gấm Rách

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cậu ta vừa cảm ơn, vừa nói: “Phiền cô giúp tôi ấn tầng 5.” Cô đứng dậy giúp cậu ta ấn, cậu ta lại cảm ơn, cô nói: “Không có gì, không cần khách sáo như thế.” Nói xong cậu ta cũng cười, cậu ta rõ ràng là sinh viên đến đây làm thêm hè, dáng vẻ hơi trẻ con, ăn mặc cũng rất tùy ý, áo sơ mi thắt ca vát rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là con nhà có gia giáo rất tốt, trong lòng cô nghĩ, mặt quen như vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi, cô chần chừ một lát, cuối cùng mỉm cười hỏi cậu ta: “Đông Cù cũng nhận sinh viên làm thêm sao?”

Cậu ta đáp: “Có.” Qua khe hở tập văn kiện lén lút nhìn cô, vừa nhìn thấy cô đang nhìn thẳng mình, đỏ mặt lại cúi đầu xuống. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, cô đi trên phố không phải là không có ai quay đầu lại nhìn, nhưng cái cách cậu ta nhìn cô, vốn dĩ không phải là kiểu nhìn ấy, mà dường như là muốn nghiên cứu cái đó, muốn xem cô có điểm gì đặc biệt. Cô hơi không thoải mái. May mà thang máy rất nhanh liền đến tầng 5, cậu ta ôm tập văn kiện đi ra, cô tiếp tục xuống tầng 1. Ra khỏi cửa thang máy, trong đại sảnh còn có một thang máy phía bên phải, mấy người đang đợi ở dó, vừa nghe thấy tiếng ding của thang máy bên này, lần lượt nhìn lại, cô cũng không cảm thấy gì, chiếc thang máy mới đi ban nãy, trên một bên tường đá có một tấm biển nhỏ “Phòng chủ tịch chuyên dùng”. Hòa ra là thang máy chuyên dùng của Dịch Chí Duy, chẳng trách ai ai cũng nhìn chăm chú.

Cô trở nên lúng túng, vội vàng xuyên qua đại sảnh đi ra ngoài. Trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, đó đã là thang máy chuyên dùng, nhân viên bình thường chắc chắn sẽ không tùy tiện đi, người thanh niên mà mình gặp lúc nãy đó, cũng không phải là nhân viên bình thường của Đông Cù. Cô vừa nghĩ liền hiểu ra. Dịch Truyền Đông đang thực tập ở Đông Cù. Cậu ta đi thang máy chuyên dùng của anh trai lên xuống là điều có thể, nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy cậu ta dò xét cô, càng hiểu ra hơn: Cậu ta không hề là gặp cô ngẫu nhiên, cậu ta là nghe nói bản thân cô đến, cố ý đi cùng một chuyến thang máy với cô. Thành tựu tin tức của Đông Cù ai cũng biết, toàn bộ sử dụng mạng liên kết đường dài, làm gì còn cảnh có người ôm một tập tài liệu lớn chạy đi chạy lại. Cậu ta dùng cái đó để cố ý che mặt, bởi vì cậu ta và Dịch Chí Duy khá giống nhau, cho nên cô cảm thấy quen mặt.

Cô không biết được là may mắn hay là buồn cười, Dịch Truyền Đông trông không giống người nghịch ngợm, làm như thế nhất định là hiếu kỳ đến cực điểm, mới to gan chạy đến xem mặt cô, chắc hẳn trong lòng vẫn lo lắng anh trai tức giận. Người nhà họ Dịch, nhân viên Đông Cù thật ra đều hơi sợ Dịch Chí Duy, cô biết, nhìn dáng vẻ anh trong công ty đều có thể biết được. Thỉnh thoảng nghe thấy anh gọi điện về cho nhà, nói chuyện với bà Dịch đều kèm theo giọng nói ra lệnh, anh ở trong vị trí đặc biệt quá lâu——chủ tịch điều hành Đông Cù 10 năm gần đây, Đông Cù lại do một tay anh tạo nên, ai ai cũng vâng vâng dạ dạ với anh, do đó nuôi dưỡng thành thói quen ra lệnh cho cả thiên hạ đó của anh.

Lúc đầu cô cũng rất sợ anh, nhưng anh đối xử với cô coi như là đặc biệt, gan cô cũng là do anh chiều mà ra, có lúc anh bị cô làm phiền, còn nói: “Anh thật sự sợ em rồi.” Anh không hề thật sự sợ cô, nhưng cô nghe thấy luôn rất vui.

Đi siêu thị mua ít đồ ăn, rang cơm rang, một mình ăn bát nhỏ, còn lại cho vào hộp đậy nắp cất vào tủ lạnh, bật tivi giết thời gian. Anh nói về muộn một chút, nhưng cô cũng không ngờ muộn như vậy—1 giờ kém cô ngủ trên sô pha, anh rõ ràng là đã uống rượu, vào cửa liền ngồi xuống sô pha, nới lỏng ca vát lại cởi cúc áo cổ, cô vội vàng điều chỉnh nhỏ không khí lạnh, hỏi: “Uống nhiều rồi hả?”

“Bình thường.” Anh nói, “Nóng quá!” Đứng vào trước máy điều hòa.

Cô vội vàng kéo anh ra: “Anh cố ý muốn bị cảm cúm à?” Lại vô tình phát hiện một vết son môi đỏ trên cổ áo sơ mi anh: “Đây là cái gì?”

Anh mỉm cười: “Khách hàng muốn đi hát, bọn anh đi KTV.” Đương nhiên là cô gái ở KTV để lại, khóe miệng cô bất giác hơi trùng xuống: “Đi tắm đi.”

Anh cứ không đi, cô đã có kinh nghiệm, sợ anh lại làm phiền mình như lần trước, nói: “Vậy em bóc quýt cho anh.” Anh lại vẫn nhớ: “Không ăn quýt, cơm rang đâu?”

“Trong tủ lạnh, em đi hâm nóng lại.” Cô đi vào bếp lấy cơm rang ra, đặt vào lò vi sóng hâm nóng lại. Trong bếp chỉ bật một chiếc đèn trên chậu rửa nhỏ, ánh sáng vàng vàng trong lò vi sóng, chuyển động nhẹ nhàng, cô bất giác đờ đẫn. Bỗng nhiên, hơi nóng phả vào bên tai cô, làm cô giật bắn mình, anh cười trầm trầm, dường như rất vui khi nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, cô tức giận: “Sao lần nào anh uống say cũng thế này vậy?”

Anh nheo mắt lại: “Anh sao hả?”

Cô không trả lời anh, anh nói: “Buổi chiều em đến tìm anh làm gì?”

“Em nói là không có gì.”

Bỗng nhiên anh nắm lấy tay cô, lại khiến cô giật mình, giọng nói anh thấp thấp, giống như trong ảo mộng hỏi: “Thánh Hâm, em yêu anh không?”

Lò vi sóng kêu ù ù sau lưng họ, giống như là một người đang ngủ ngáy, ánh đèn tối như thế, trong phòng bếp một màu đỏ đậm, tủ bếp đỏ thậm, tủ treo đỏ thậm, chậu rửa đỏ thậm, ánh sáng không phải là đỏ thậm cũng biến thành đỏ thậm, cô bị anh siết chặt không thở được, cô quen thuộc mùi của anh, còn cả mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi đồ trang điểm của người phụ nữ khác mà cô không quen thuộc, ập vào mặt cô, cô trở nên khó chịu, nhưng cười: “Anh từng bảo em đừng yêu anh.”

Anh tức giận, cô cũng không biết anh vì sao tức giận, chẳng lẽ vì câu nói đó của cô? Câu nói đó là lời nói thật, anh đã sớm nói với cô ở New York. Có lẽ anh hễ uống say là thất thường, lần trước không phải anh muốn bóp chết cô sao?

“Em không có lương tâm.” Anh lẩm bẩm nói. Cô hơi sợ hãi, do đó cười dỗ anh: “Được rồi, được rồi, là em không tốt, cơm rang sắp được rồi, bỏ em ra để em lấy cho anh ăn được không?” Anh buông tay, cô đi lấy cơm, tay vẫn chưa động đến cửa lò vi sóng, anh bỗng nhiên đưa tay ra cướp lấy cô vào lòng, giống như là diều hâu bắt được con chim nhỏ vậy, thật chặt, ấn cô vào trên cửa tủ lạnh, hơi thở anh phả vào bên mặt cô: “Thánh Hâm!”

Cô cũng giống như một con chim nhỏ bắt đầu vùng vẫy, lần trước chỉ là đập vào đầu, lần này sẽ thế nào, cô vừa mới từ bệnh viện ra, không hề muốn quay lại. Dáng vẻ của anh hơi đáng sợ, trong mắt đầy mạch máu, giống như là bất cứ lúc nào có thể sẽ nuốt cô vào trong. Cô hễ động đậy, anh sẽ kềm càng chặt hơn. Cô đành bất động, anh dường như hơi hài lòng, ôm lấy cô, hôn má cô, tiếp tục thì thầm: “Thánh Hâm……cứ như vậy……đừng rời xa anh……..”

Cô chấn động dựa vào vai anh, anh dường như thở phào, ôm cô, dỗ dành cô, giọng nói không rõ ràng: “Anh yêu em.”

Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, tỉnh ngộ ra bản thân mình đang nói cái gì, nói với ai. Anh đẩy mạnh cô, sững sờ nhìn cô.

Cô cùng đờ đẫn nhìn anh, anh gượng cười, nói: “Anh thật sự say đến mức hồ đồ rồi! Anh đi tắm.”

Cô không lên tiếng, anh rời đi. Trong lò vi sóng, mùi thơm của cơm phả ra từng luông từng luồng, chuông kêu lên “ding” một tiếng, ánh sáng vàng vàng đó tắt đi, trong phòng bếp chỉ còn lại ánh đèn đỏ thậm đó, có tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, giống như mơ, là cô phảng phất mơ một giấc mơ, có lẽ anh nói lời say, nhưng—-cô lập tức hỏi bản thân mình, nếu lời anh nói là thật thì sao? Nhưng, cho dù lời anh nói là thật thì sao chứ, dáng vẻ họ bây giờ, quan hệ của họ bây giờ—-thì sao chứ….

Nhưng sự đau khổ trong lòng, dần dần lên men, bi thương thổn thức lại hơi chua xót. Anh không chịu nhận cũng tốt, cô đã gánh không nổi rồi, nếu anh thật sự chịu nói ra một câu. Cô sẽ tan xương nát thịt, cô sẽ thật sự như con thiêu thân lao mình vào lửa, cô không có dũng khí nghe anh nói yêu cô. Nếu anh thật sự đã nói, sau này lại phủ nhận, cô sẽ vạn kiếp không hồi phục được.

Cô đi làm, từ lúc nhập viện, công ty giao cho giám đốc Thái quản lý, ông tuổi tác đã cao, tinh thần làm việc không tốt, nghe nói cô trở về, rất vui vẻ. Bà Lý thấy cô cũng vui mừng, hỏi lên hỏi xuống, lại nói may mà không để lại sẹo. Công việc còn tồn lại không nhiều, cô nhân thể giải quyết vài việc, cho đến tận lúc điện thoại reo lên, cuộc điện thoại này không thông qua thư ký, thông thường là người nhà gọi đến, cô không để ý, cầm lên nghe: “Phó Thánh Hâm.”

Không có tiếng nói, cô sững lại một lát, lại “alo” một tiếng, vẫn không có tiếng gì. Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi, không thể là Dịch Chí Duy, lúc này anh đang làm việc, chắc chắn bận đến nỗi chỉ muốn có ba đầu sáu tay, không có sức đâu mà chơi trò trốn tìm với cô; anh gọi điện đến cũng rất tự cao, thường do thư ký gọi xong rồi mới nghe. Cũng không thể là người trong nhà, người trong nhà không làm phiền cô thế này. Ngoài những người đó ra, biết số điện thoại trực tiếp này có thể đếm được.

Hơi thở yếu ớt trông ống nghe có thể nghe thấy, cô sững sờ một lát, không chắc chắn lắm, chần chừ hỏi: “Là …..anh?”

“Ừ.”

Trong lòng cô rối loạn, chỉ nói: “Cảm ơn.” Là cảm ơn anh chuyển phát nhanh đồ của mình quay về. Họ hiểu nhau như thế, tất cả lời nói chỉ nói một phần đều có thể lĩnh hội hết, dù gì qua lại mười mấy năm, thân thuộc đến mức giống như là đối với bản thân mình. Anh biết cô cảm ơn cái gì, anh nói: “Việc nên làm.” Dừng lại, sự yên tĩnh liền trở thành biển chết vô vọng——sự tĩnh lặng đen tối, một chút sự sống cũng không có……

Do đó, cô khách sáo hỏi: “Anh Giản còn việc gì không?” Câu nói này là nhắc nhở anh, thân phận của anh bây giờ, khoảng cách giữa cô và anh, anh đương nhiên không thể không hiểu, anh nói: “Nghe nói em xảy ra sự cố…..” Sau lần gặp trước ở Nhật, cô cố ý thả câu, chảng lẽ anh lại dễ dàng cắn câu như thế, hoặc là đối đầu mọi thứ với Dịch Chí Duy quen rồi, cái gì cũng muốn tranh, ngày cả cô cũng định tranh? Vừa nghĩ lại liền chỉ nói: “Tôi không sao.” Khẩu khí lạnh nhạt điềm tĩnh, nhưng cô biết hiệu quả nghe vào tai anh thế nào.

Cô cười chua xót, bản thân mình lại thành cái gì vậy, khiến người ta coi thường, bản thân mình cũng coi thường chính mình. Lúc đầu cô hận anh như thế, đến bây giờ, vẫn cố ý làm ra vẻ còn chút tình xưa chưa hết, về bản chất anh và cô có gì khác nhau? Anh chỉ cần có lợi bất chấp mọi thủ đoạn, cô còn hơn, vì sợ còn có cơ hội lợi dụng anh, cố ý muốn nói mà dừng lại như thế. Cô kinh ngạc sợ hãi, Dịch Chí Duy dạy cô nhiều như vậy, cô học nhanh như thế, có lẽ bản chất của mình chính là như thế. Không, không, ít nhất cô sẽ không đi làm tổn thương sâu nặng đến người cô yêu, ít nhất cô sẽ không đi làm tổn thường người có quan hệ hơn 10 năm, chung quy vẫn còn lương tâm chưa phai mờ.

Cuối cùng anh không nói thêm gì nữa liền dập điện thoại. Cô cũng đặt ống nghe về chỗ cũ, trong lòng chỉ là một khoảng mơ hồ, sau khi cha xảy ra chuyện, cô chỉ đau đớn tuyệt vọng, chưa từng nghĩ rằng tại sao Giản Tử Tuấn lại phải làm như thế. Có lẽ là anh muốn nuốt công ty, sau việc đó anh quả thật cũng có ý đồ ấy, nhưng nếu anh kết hôn với cô thật ra cũng có thể đạt được mục đích này, cha luôn đặc biệt tán dương anh, đã từng tỏ ý sau khi họ kết hôn sẽ giao cho anh quản lý, có lẽ anh không muốn kết hôn với cô, nhưng anh luôn không thể hiện ra, cho đến tận trước đêm cha xảy ra chuyện, anh vẫn còn đối xử với cô như trước.

Họ là thanh mai trúc mã, lúc mấy tuổi người lớn liền đùa, nói lớn lên bảo họ kết hôn. Ở trong nhà anh, cô đi chơi bà Giản liền tươi cười nói: “Hâm Hâm đừng đi, làm con dâu của Tử Tuấn chúng ta nhé.” Ở trong nhà cô, cha cũng vui vẻ nói với anh: “Tử Tuấn, bác gả Hâm Hâm cho cháu được không? Lớn hơn một chút, họ lại chơi trò chơi đó, cô sẽ đỏ mặt, trốn sau rèm cửa không ra, Giản Tử Tuấn lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất chống đối: “Không cần mọi người nói, con biết. Hâm Hâm là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, con nhất định sẽ lấy cô ấy về.” Người lớn cười lớn, lớn hơn chút nữa, họ liền thật sự yêu nhau——-nước chảy thành sông, hợp lý hợp lẽ, dường như là đạo lý hiển nhiên nên là như vậy rồi.

Tại sao anh lại ra tay tàn nhẫn với người đã gọi là “bác trai” hơn 10 năm? Tại sao anh muốn thủ tiêu Hoa Vũ? Cô ngồi ở đó, nghĩ rất lâu cũng không giải thích được. Sau khi xảy ra việc cô chỉ một mực hận anh, nhưng lại chưa từng nghĩ tại sao anh làm vậy, dường như anh hoàn toàn vô tình với cô, nhưng hôm đó anh như đinh đóng cột, lòng dạ sắt đá ép cô vào đường cùng, rốt cuộc là vì sao?

Cô ngồi rất lâu ở đó, có lẽ việc trên thế giới này, xưa nay đã chưa từng có đáp án hợp lý, cô luôn nghĩ đúng sai, luôn muốn phân biệt rõ trắng đen, sự việc đã đến thế này, sớm chỉ là uổng công.

Buổi tối tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, những hoạt động đó là vô vị nhất, may mà người quen nhiều, sẽ không buồn. Bởi vì Dịch Chí Duy, mấy tháng nay cô luôn là vật cưng của giới xã giao, lúc ký tên vào hội trường một đám phóng viên chụp hình, cô đành kiên nhẫn cho họ chụp đủ.

“Cô Phó!”

Lại là mấy người giới tài chính mặt mày hớn hở, trong lòng cô thầm than một tiếng, gọi: “Bác Từ, chào buổi tối.”

Từ tổng nói: “Sao lại đến có một mình, Chí Duy đâu?” Cô cười nói: “Bác à, cháu và ngài Dịch thật sự chỉ là bạn bình thường, bây giờ là thời gian riêng tư, làm sao cháu biết ngài Dịch ở đâu chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT