Lọc Truyện

Gấm Rách

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Quá muộn rồi! Anh bật đèn lên, ánh sáng đột ngột khiến cô lúc lâu không mở nổi mắt. Cô không biết mình nên làm gì, nên nói gì, đành đứng ở đó không động đậy, mặc kệ anh dò xét. Anh vất vả chậm chạp hỏi: “Là em?”

Anh đã uống rượu, cách xa như vậy cũng ngủi thấy mùi rượu nồng nặc đó, cô cố gắng nói: “Anh Dịch, tôi đến lấy một thứ đồ, rồi lập tức đi ngay”.

Anh không có phản ứng gì nhiều, cô hơi yên tâm lại, nói: “Thứ đó vốn dĩ đặt ở ngăn kéo ở dưới tủ quần áo, tôi vào lấy, hay là anh giúp tôi lấy?”

Anh loạng choạng lảo đảo đứng dậy: “Em cần gì? Anh đi lấy.”

Anh dường như rất say, cô nghĩ, sự việc đến hôm nay nói thật cũng chẳng sao, liền nói: “Là một hộp gấm.” Cô miêu tả một lát: “Dài từng này, rộng từng này. Là hộp nhung màu tím.”

Anh đi về phía cầu thang, cô hơi nơm nớp lo sợ nhìn anh, quả nhiên, sự lo lắng của cô không hề thừa, anh vừa lên được mấy bậc suýt nữa thì ngã, cô vội vàng lên giúp anh mở cửa phòng ngủ, lại bật đèn, trong lòng lại kinh ngạc. Căn phòng không thay đổi gì, ngay cả ảnh chụp chung của họ cũng vẫn đặt ở bàn đầu giường——cô cho rằng anh sớm đã vứt vào thùng rác rồi chứ.

Anh lảo đảo đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, lẩm bẩm một mình: “Màu tím……” Lại đưa tay ra lấy bộ quần áo ngủ màu tím của cô xuống: “Có phải là bộ này không?”

Thật sự là say đến mức hồ đồ rồi.

Cô đành cười cười: “Ôi——-không phải, tôi tự mình tìm vậy.”

“Được”. Anh lại buồn nôn, khó chịu chau mày kéo ca vát, ngã xuống giường, “Giúp anh lấy khăn tắm——” Lật mình, giọng nói không rõ ràng: “Chuẩn bị xong nước thì gọi anh.”

Cô thấy anh say đến vậy, thật sự sợ anh sẽ dìm chết mình trong bồn tắm, vội vàng nói: “Chuẩn bị nước rất lâu, tắm vòi sen đi.”

Anh rất nghe lời đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng tắm, tiếng nước vang lên, cô lại đờ đẫn ở đó, không biết nên làm thế nào mới tốt. Ngẩn ngơ lúc lâu mới quỳ xuống, mở ngăn kéo tìm chiếc hộp màu tím ấy.

Chiếc hộp cô vốn dĩ để đó lại không thấy đâu, mà đặt thay vào đó lại là một chiếc hộp màu trắng quen thuộc, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô nhận ra chiếc hộp này. Tay cô đang run rẩy, cuối cùng cô vẫn mở ra—–quả nhiên!

Chiếc hộp bát âm bị cô làm vỡ nhẹ nhàng nằm ở bên trong, một đống thủy tinh vỡ, sớm đã nên vứt đi, sao lại ở đây?

Cô choáng váng đầu óc, giống như bị yểm bùa lặng lẽ ngồi ở đó, lại nghe thấy “Thánh Hâm!”

Anh ở trong phòng tắm gọi cô: “Đem áo tắm của anh đây.”

Cô hỗn loạn đáp một tiếng, đặt chiếc hộp xuống liền giúp anh tìm áo tắm, cầm đến cửa phòng tắm: “Này!”

Anh mở một khe cửa, thò bàn tay ướt nhẹp ra lấy quần áo, cô đặt vào tay anh, đang định buông tay, bỗng nhiên anh quay tay nắm lấy tay cô, trong chốc lát kéo cô vào. Cô không kịp phòng bị, “á” một tiếng liền lao vào lòng anh, nước ở vòi hoa sen soạt chảy vào người vào mặt, bỗng chốc ướt đẫm, nụ hôn của anh còn dày hơn, vội hơn cả nước.

“Thánh Hâm!” Giọng anh nồng đến mức phát ngán, “Anh muốn em ở lại với anh, đừng đi.”

“Được, được, em không đi, em ra ngoài đợi anh.” Cô nói lấy lệ, anh uống say chính là như thế, cô cũng coi như là có kinh nghiệm. Lần này anh rất say, ngay cả việc họ cãi nhau cũng không nhớ.

Anh lại không nới lỏng tay: “Em lừa anh!”

Cô cười gượng: Chỉ sợ anh tỉnh rượu, sẽ đuổi mình ra ngoài còn không kịp ấy chứ! Cô than thở trong lòng, miệng dỗ anh: “Em không lừa anh, em đợi anh ở bên ngoài.”

Anh tắt nước, mặc xong áo tắm, tươi cười: “Anh tắm xong rồi, chúng ta cùng nhau ra thôi.”

Cô đành theo anh ra, anh nheo mắt quan sát cô: “Sao em không thay quần áo?”

Từ đầu đến gấu áo cô đều đang nhỏ nước, cô quả thật nên thay bộ quần áo, nếu không ướt nhẹp như vậy ra cái gì chứ, làm sao mà về khách sạn được? May mà ở đây quần áo cô không đem đi không ít, cô đi lại mở tử quần áo, anh lại ôm lấy cô từ phía sau, bịn rịn hôn vào gáy cô, mơ hồ nói: “Mặc bộ màu đen kia, anh thích.”

Cô đưa tay ra lấy chiếc váy dài màu đen, anh không sốt ruột: “Ngốc thật! Em mặc lễ phục đi ngủ sao?”

Đưa tay ra giúp cô lấy bộ quần áo ngủ màu đen đó xuống, giọng nói của anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, quyến luyến: “Em có nhớ không, ở New York……em mặc bộ quần áo ngủ này….sáng sớm tỉnh dậy, quay lưng lại tức giận với anh, anh càng trêu em, em càng tức giận hơn. Em tức giận sẽ đỏ mặt, má lúm đồng tiền bên trái sẽ không thấy nữa….” Anh cười, hôn lên mặt cô một lát: “Chính là dáng vẻ của em bây giờ.”

Không phải là cô đang giận, chỉ là đờ đẫn, cho nên biểu hiện trên mặt cứng lại, lời của anh làm cô giật mình, cô còn không nhớ bản thân mình mặc quần áo gì ở New York, sao anh nhớ rõ như vậy?

Anh vừa nhìn liền phát hiện chiếc hộp đó trên đất, bỗn nhiên tức giận: “Em lấy ra làm cái gì?”

Cô khó khăn nuốt từng miếng nước bọt: “Em đang tìm đồ……”

“Có phải là tìm một chiếc hộp màu tím không?” Anh nghiến răng hỏi: “Cửu liên hoàn Giản Tử Tuấn mua cho em hả?” Anh biết cũng không bất ngờ, trong buổi đấu giá nhiều người như vậy, đều biết là Giản Tử Tuấn mua chiếc cửu liên hoàn đó, anh tùy tiện tìm hiểu một chút sẽ biết là Giản Tử Tuấn mua tặng cô. Nhưng tại sao anh phải tức giận vậy chứ?

Anh uống say xưa nay kỳ quái, hôm nay say đến thế này, chắc là hành động kỳ quái nào cũng sẽ có, cô vẫn nên sớm rời đi là tốt nhất, cô khó khăn nói: “Dịch…..Chí Duy…..em phải đi rồi, đưa cửu liên hoàn cho em, em thật sự cần dùng đến.”

Anh lảo đảo đi đến bên kia của bàn trang điểm, lấy chiếc hộp đó từ trong tủ rồi mở ra, anh cầm chiếc cửu liên hoàn lung linh ấy, liền ra sức ném xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng lanh lảnh vang lên, cửu liên hoàn thịt nát xương tan. Dường như giờ anh mới hả giận, cười lạnh: “Anh không cho em mang đi!”

Thế này là sao? Cô sững sờ một lát, quay đầu bỏ đi, anh đuổi theo từ phía sau nắm lấy cô: “Em đi đâu?”

Cô lạnh lùng đáp: “Anh Dịch, anh thật sự uống say rồi, hay là mắc chứng hay quên? Chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ một tháng trước, là anh đuổi tôi đi. Hôm nay tôi chỉ là về lấy đồ, anh không chịu để tôi cầm đi, tôi cũng không có cách nào, nhưng anh có quyền gì mà hỏi tôi muốn đi đâu chứ?”

Anh ngẩn ra một lúc, chầm chậm hỏi: “Chúng ta…..cắt đứt quan hệ?”

Cô vênh mặt lên: “Anh bảo tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi đảm bảo, sau này tôi sẽ hết sức tránh anh, sẽ không cố ý xuất hiện trong tầm mắt anh nữa!”

Biểu hiện trên mặt anh ngạc nhiên nghi ngờ không ổn định: “Anh bảo em…..đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa…….”

“Đã nhớ ra chưa?” Cô hỏi từng câu từng từ, “Quên rồi? Quên rồi càng tốt, thứ đồ chơi như tôi, không đáng để anh nhớ!”

Anh hết sức lắc đầu một lát, lẩm bẩm một mình: “Anh bảo em đi! Anh nói em là đồ chơi?” Anh rõ ràng là nhớ ra một chút hình bóng mơ hồ, anh bỗng nhiên giữ chặt cô: “Không! Thánh Hâm! Em đừng đi!”

Lại nữa rồi!

Cô biết mình không thể vùng vẫy, anh sẽ giữ càng chặt hơn, cho nên cô chỉ nhìn anh lành lạnh, không ngờ ánh mắt cô lại khiến anh run rẩy, anh đau đớn quay mặt đi: “Thánh Hâm!”

Không thể phủ nhận, vẻ mặt của anh ảnh hưởng đến cô, giọng nó cô không còn sắc bén như vậy nữa, chỉ là nỗi cay đắng khó nói nên lời: “Bỏ tay ra, tôi phải đi rồi.”

Anh nghe lời buông tay ra, cô không ngờ lại thoát thân dễ dàng như vậy, anh bình tĩnh nói: “Anh biết, hôm nào cũng như thế.” Vẻ mặt của anh vui vẻ yên tâm: “Luôn là kết thúc như vậy——sáng mai tỉnh dậy, anh sẽ quên đi.”

Cô lại sững sờ, anh như trút được gánh nặng, bình tĩnh thao thao bất tuyệt: “Được rồi, hôm nay anh lại gặp em, tối ngày mai, em nhất định lại đợi anh ở đây. Hôm nay còn tốt, anh chưa tỉnh——buổi tối mấy ngày trước anh luôn gọi tên em giật mình tỉnh giấc, cảm giác đó thật sự khó chịu, anh thật sự sợ hãi, nhưng không mơ thấy em anh không cam lòng——ngày mai gặp nhé, ngủ ngon.”

Anh ngủ trên giường, nghi ngờ nhìn cô: “Em vẫn chưa đi? Thật kỳ lạ, bình thường mơ đến đây, em sẽ quay đầu bỏ đi, anh tìm thế nào cũng không tìm em về được, em hôm nay sao thế?”

Nước mắt cô tràn qua khóe mi!

Anh cho rằng anh đang nằm mơ, không ngờ anh cho rằng anh đang nằm mơ!

Đây là những lời ngọt ngào hay nhất mà kiếp này cô từng nghe thấy, nước mắt giống như là chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống thành chuỗi, anh lại hỏi: “Em khóc à?”

Cô không nói nổi, anh đi lại, cẩn thận dùng tay giúp cô lau nước mắt: “Đừng khóc, đều là anh không tốt, anh biết, anh đáng chết—–anh đuổi em đi.” Anh vỗ lưng cô, dỗ dành cô, nói: “Anh yêu em.”

Ba chữ đó đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong đáy lòng cô, nước mắt cô càng trào ra hơn, anh lẩm bẩm thật nhỏ: “Đều là anh không tốt—–nhưng anh cũng phải có thể diện——-em đối xử với anh như thế……anh còn có thể làm thế nào? Anh cãi nhau với Truyền Đông, không ngờ trong lòng anh đố kỵ nó, anh rất sợ, Thánh Hâm! Anh thật sự sợ, anh không biết anh sẽ còn làm ra việc gì nữa, không ngờ anh lại đố kỵ Truyền Đông! Anh chỉ có thể đuổi em đi…….anh yêu em, Thánh Hâm, anh yêu em nhường nào, chỉ có bản thân anh biết…….”

Cuối cùng cô khóc thành tiếng, anh ghì chặt cô theo bản năng, biệt ly là con dao đáng sợ, sẽ cắt ruột gan con người từng tấc từng tấc, anh không bao giờ muốn buông cô ra nữa!

9h, anh còn muốn ngủ đến lúc nào nữa?

Phó Thánh Hâm hơi ngỡ ngàng nhìn trần nhà, cánh tay anh còn đặt ngang trên ngực cô, trọng lượng đè lên khiến cô hơi khó thở. Cô nên đi trước khi anh tỉnh dậy, trong phim đều diễn như thế, hơn nữa đi đến chân trời góc biển, vĩnh viễn cũng không quay lại. 10 năm sau, 20 năm sau, có cơ hội gặp lại nhau, chính là ở nơi lần đầu gặp mặt, như thế chắc sẽ là thê lương mà đẹp đẽ, rung động đến tận tâm can.

Cuối cùng cô hạ quyết tâm, nếu thêm một lát nữa có khi thư ký của anh sẽ gọi điện đến giục anh đi làm, anh rất bận rộn, xưa nay không có phúc ngủ nướng, muộn một chút không đi làm, phòng thư ký liền nghĩ cách tìm anh.

Nhưng, anh lại không chịu buông tay.

Bỏ tay anh ra, lập tức lại đặt lên, cô sợ làm anh tỉnh giấc, không dám thử nữa. Không biết từ lúc nào anh có trạng thái ngủ như vậy, trước đây tuy trong giấc mơ không có ai, anh luôn chiếm chỗ của cô, nhưng cũng vẫn tuyệt đối không như thế này, tỉnh dậy luôn luôn nằm quay lưng với cô ở rất xa.

Cuối cùng điện thoại của anh reo lên, cô giật mình vội vàng cầm lấy, ấn nút nghe, lại quay đầu nhìn anh, vẫn may anh chỉ kinh động một chút, không hề tỉnh dậy. Cô nhìn điện thoại trong tay một lát, không nên nghe giúp anh—-số hiển thị là của phòng thư ký, nhưng có lẽ là công việc vô cùng khẩn cấp, ví dụ kỳ hạn cổ phiếu, vậy một phút cũng không được để lỡ. Cô than một tiếng, nói rất nhỏ: “Alô.”

Đối phương chần chừ một lát: “Cô Phó?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT