Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, việc phiền phức liền liên tiếp ập đến, mâu thuẫn vẫn là mâu thuẫn, một việc cũng sẽ không biến mất, vẫn là nơi cũ đang đợi cô.
Cô hạ quyết tâm, nói với bản thân mình, bất luận khó như thế nào, hôm nay mình nhất định phải có quyết định, việc này càng kéo dài càng phiền phức. Nhưng một việc mâu thuẫn như thế, đâu có dễ dàng quyết định được? Trong lòng cô thấp thỏm, trang điểm cũng không như ý, thay quần áp đang định xuống dưới ăn sáng, trong lòng vẫn cứ nghĩ việc đó, chỉ là hai bên đều khó.
Cô không bối rối quá lâu, khách sạn liền đưa báo đến, dòng chữ đỏ lớn trên trang nhất của “Nhân vật nổi tiếng”, giải thích tin tức đặc biệt độc quyền, tiêu đề là “Dịch Chí Duy sắp có chuyện vui.”
Cô đứng không vững, đành cố gắng ngồi xuống, nhìn từng từ từng từ, giống như là muốn đọc thuộc từng từ trong bài viết vậy: “Phóng viên tình cờ gặp bạn gái họ Phó của Dịch Chí Duy ở khoa sản một bệnh viện, cô Phó thần sắc hoang mang, nói rằng chỉ là cơ thể có chút vấn đề nhỏ, nên đến kiểm tra….. Phóng viên tận mắt thấy đi ra từ phòng xét nghiệm khoa sản, cho nên trong lòng nghi ngờ, liền đi theo điều tra, phóng viên phỏng vấn ngầm bác sỹ, khẳng định cô Phó đã mang thai 7 tuần.”
Cô không thở nổi, đành đặt tờ báo xuống trước, rót cho mình một cốc nước, lại xem lại: ” Có một đợt Cô Phó có quan hệ mật thiết với Dịch Chí Duy, tin đồn 2 người ở chung không ngừng, phóng viên nghe phong phanh 1 tháng gần đây quan hệ của cô Phó và Dịch Chí Duy rất căng thẳng, cũng có tin đồn 2 người đã chia tay. Cô Phó có con ái chủ bài gả vào nhà họ Dịch, xem ra Dịch Chí Duy sẽ thành hôn, chuyện vui sắp đến gần.”
Còn đăng thêm bức ảnh cô cúi đầu đi ra khỏi bệnh viện để làm chứng, lần này cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Dịch Chí Duy sẽ cho rằng cô cố ý lộ ra cho giới báo chí biết, anh hận nhất là người khác uy hiếp anh, lần này cô không còn đường sống nữa.
Điệc thoại trong phòng reo lên, là tổng đài khách sạn gọi đến: “Cô Phó, có hai phóng viên muốn lên phóng vấn cô.”
“Không gặp!”
Đến nhanh như vậy! Đó là đương nhiên, Dịch Chí Duy là ai, giới truyền thông đều nghe tin mà hành động, giới tin tức có hứng thú nhất với việc này, bởi vì đương sự là người của công chúng, đời tư có lỗ hổng lớn như thế, không theo sát, còn đợi lúc nào nữa?
Điện thoại di động của cô cũng reo lên, là Hoàng Mẫn Kiệt lịch thiệp, anh ta chỉ nói đơn giản: “Cô Phó, ngài Dịch muốn nói chuyện với cô.” Trong lòng cô rối bời, giọng nói của Dịch Chí Duy đã vang lên, dường như vẫn rất bình tinh: “Phó Thánh Hâm, cô muốn thế nào?”
Trong lòng cô chua xót, anh rất tức giận, cô biết, nhưng, cô cũng oan uổng.
“Có phải là cô cần tiền không? Cần tiền có thể trực tiếp nói với cô, tôi biết gần đây cô thiếu tiền, đang thu mua lại, nhưng cô cũng không thể đê tiện như thế.”
Một câu cô cũng không nói được, anh vẫn là cái giọng điệu nhàn nhạt đó: “Tôi biết cô có ý đồ gì, tôi quyết không kết hôn với cô, cô từ bỏ đi.”
Cuối cùng cô nói ra một câu: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ ép anh kết hôn.”
Anh cười lạnh: “Tùy. Dù gì tôi sẽ không thừa nhận đứa bé đó là của tôi.”
Trong lòng cô trở nên lạnh lẽo: “Anh có ý gì?”
“Ý gì cô quá rõ rồi. Trên thế giới này không có việc trùng hợp như thế! Hừ, coi như cô có cách, chúng ta chia tay vừa đúng 7 tuần, cô liền có thai 7 tuần, cô coi tôi là thằng ngốc sao?”
Lời nói của anh giống như là dao đâm vào tim cô, cô lẩm bẩm hỏi: “Anh cho rằng tôi lừa anh? Đứa trẻ không phải là con anh?”
Anh không sốt ruột: “Có phải là trong lòng cô biết rõ. Cô ra một giá, tôi rất bận.”
Cô bị làm tổn thương rất sâu, cô mắng: “Đồ khốn nạn! Đứa bé đương nhiên không phải là của anh! Tôi điên mới mang thai cho anh! Một đồng tôi cũng không cần! Anh đi chết đi!”
Anh cười: “Rất tốt, tôi rất vui khi cô nói như vậy—-Cô đã nói sự thật rồi, hy vọng cô tự thu xếp ổn thỏa.”
Cô ném điện thoại vào tường, điện thoại bị ném hỏng, nhưng cô cũng giống như là thịt nát xương tan, cô còn cái gì? Ngay cả lòng tự trọng cũng không còn nữa!
Khách sạn lại gọi điện lên hỏi: “Cô Phó, có một phóng viên muốn lên trên phỏng vấn cô.”
Cô máy móc đáp: “Được rồi, để anh ta lên.” Người phóng viên đó quả nhiên quá đỗi vui mừng, vừa gặp mặt liền hỏi: “Cô Phó, cô có thể đồng ý cho tôi làm phỏng vấn độc quyền được không?”
“Được.” Cô bình tĩnh nói, “Tôi chỉ là muốn làm rõ một số việc, tránh khỏi liên lụy đến người vô tội.”
Phóng viên tự mình hỏi: “Cô Phó, cô và ngài Dịch có kết hôn không?”
Kết hôn? Bây giờ anh hận cô thấu xương, kết hôn? Cô cười: “Tại sao tôi phải kết hôn với anh Dịch? Chúng tôi đâu có thân quen.”
Phóng viên kinh ngạc nhìn cô, nói: “Nhưng, có bài báo nói cô……”
Cô ngắt lời anh: “Đứa bé vốn dĩ không phải là của Dịch Chí Duy, họ nhầm rồi. Tôi và anh Dịch chỉ là bạn bè bình thường, nếu họ đoán bừa lung tung hơn nữa, bạn trai tôi sẽ tức giận.”
Hai mắt phóng viên sáng lên, lập tức truy hỏi: “Vậy có thể công khai cha đứa bé rốt cuộc là ai không?”
Cô hơi mỉm cười, nói: “Bây giờ tôi gọi điện thoại hỏi—-Nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ nói với anh, nếu anh ấy không đồng ý, vậy tôi cũng không có cách nào.” Cô chỉ nắm vững 2 phần, những cuối cùng chỉ còn lại con đường này.
Phóng viên mừng rỡ: “Đương nhiên! Đương nhiên!”
Cô hít thật sâu, cầm điện thoại gọi dãy số quen thuộc, rất nhanh liền có người nghe.
Cô nói: “Là em.”
“Thánh Hâm?”
Cô cười đau đớn. Cô đâm đầu vào bức tường chảy máy, cuối cùng đi một vòng, lại quay về nơi cũ: “Anh xem tin tức hôm nay chưa?”
“Xem rồi.”
“Nếu anh chịu giúp em gánh vác, em đảm bảo anh có thể đạt được tất cả mọi thứ anh muốn, hơn nữa, em sẽ không gây phiền phức cho anh một chút nào.” Anh xưa nay luôn hiểu ý cô, nói chuyện có hàm ý hơn nữa, anh cũng hiểu.
Anh hỏi: “Mỗi cổ phiếu?”
“7,5 điểm.”
“Tất cả trong tay em?”
“Đúng thế.”
Anh nói: “Đồng ý.”
Khóe miệng cô cong lên, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên không ngờ mình lại vẫn có thể cười được. Cô nhìn khuôn mặt chờ đợi của phóng viên, nói với anh: “Phóng viên đang ở đây, anh tự nói với anh ta nhé.”
Cô đưa điện thoại cho phóng viên, người phóng viên đó cẩn thận nghe máy: “Xin hỏi—–”
“Tôi là Giản Tử Tuấn, Phó Thánh Hâm là bạn gái tôi, mọi người đừng làm phiền cô ấy nữa. Còn về việc lúc nào chúng tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ mở cuộc họp báo công bố, mọi người yên tâm được rồi.”
Mưa rồi, mưa không lớn, từng hạt gõ vào cửa sổ.
Trời hễ mưa, liền cảm thấy là mùa thu thật sự đã đến, tiết lạnh từng chút từng chút, ngấm vào trong tim của con người.
Phó Thánh Hâm đứng trước của sổ, tâm trạng hơi rối loạn. Cô giận dỗi—giận dỗi bán công ty đi, vậy thì sao chứ? Có lẽ anh còn mừng thầm trong lòng, vui mừng bản thân cô biết khó mà từ bỏ, không dọa nạt anh. Giản Tử Tuấn cũng đang vui, tuy cô vẫn đem lại phiền phức rất lớn cho anh. Đối với sự việc phát triển như hề chèo này giới truyền thông bàn tán không ngớt, tên của Giản Tử Tuấn lập tức lên trang nhất, còn có chút mỉa mai nói cô- Phó Thánh Hâm có bản lĩnh, thuận lợi mọi bề giữa 2 ông lớn trong ngành tài chính.
Mấy ngày gần đây từng hành động của cô đều trở thành mục tiêu của báo giới, cô đành đóng cửa ở nhà không ra ngoài, nhưng vẫn không tránh được hỗn loạn của sự đời. Hôm nay có tin của một tờ báo nhỏ chính là “Dịch Chí Duy tức giận vì hồng nhan”, thật ra sự việc rất đơn giản, chỉ là Phú Thăng và Đông Cù cùng lúc tham gia đấu giá một mảnh đất, Phú Thăng ra giá cao mua được, vốn dĩ đây cũng chẳng có gì, hành động kinh doanh quá đỗi bình thường, nhưng phóng viên lại cứ vây lấy Dịch Chí Duy truy hỏi: “Nghe nói cô Phó và ngài Giản sẽ nhanh chóng kết hôn, anh Dịch anh có cảm tưởng gì không?” Dịch Chí Duy ứng phó quen rồi, liền nói: “Đương nhiên là tôi chúc phúc họ rồi.” Lúc này có một phóng viên liền cười: “Anh Dịch rộng rãi như vậy sao? Có tin đồn nói cô Phó vốn là bạn gái anh, sau này bị anh Giản cướp mất. Anh Dịch, mảnh đất ngày hôm nay lại để anh Giản đạt được, đồ vật yêu quý bị cướp 2 lần, anh có quan điểm gì?” Dịch Chí Duy tức giận, từ chối trả lời liền lách người bỏ đi. Điều này cũng không trách anh, là người nghe thấy đều tức giận, nhưng giới truyền thông gây sự chú ý thêm mắm thêm muối vào, tiêu đề liền trở thành như vậy.
So sánh ra, Giản Tử Tuấn trên một tờ báo khác lại vui mừng đắc ý, gần đây anh thu mua Hoa Vũ, phát triển thành công sự nghiệp đến ngành ngân hàng, lại biểu hiện xuất sắc trong mấy lần đấu thầu, quả thật nổi trội hơn Dịch Chí Duy, trên báo nói lúc anh bị truy hỏi thời gian kết hôn liền mỉm cười, liên tục nói “Sắp rồi.” Lại nói lời trêu đùa với phóng viên: “Mọi người cũng biết—-quả thật không thể đợi được.” Do đó trên báo nói anh sắp kết hôn lập gia đình, “Người sắp làm cha khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười.”
Cô là nhân vật tin tức, chỉ có thể hẹn bác sỹ ở nơi khác làm phẫu thuật, bởi vì mấy ngày nay phóng viên theo rất chặt, luôn không đi được. Giản Tử Tuấn hỏi cô một lần: “Em thật sự không định sinh đứa bé này ra sao?” Tâm trạng cô tồi tệ, buột miệng liền hỏi: “Sinh ra làm gì? Thật sự lấy họ Giản sao?”
Anh liền không nói nữa, cô cũng biết thái độ của mình có vấn đề, lần này anh quả thật giúp cô việc lớn, một người phụ nữ gặp phải việc này luôn mang tiếng xấu, may mà anh gánh hết trách nhiệm, tâm điểm giới truyền thông đa phần đều tập trung vào anh.
Cô nói: “Xin lỗi.”
Anh lại không để bụng: “Không sao, trong sách nói phụ nữ trong thời kỳ này tính tính cách rất nóng này” Nói vậy khiến cô hơi xấu hổ. Vốn không liên quan đến anh, là cô kéo anh vào, đến bây giờ anh cũng không thoát nổi thân, ngày ngày bị phóng viên truy hỏi lúc nào kết hôn.
Hơn nữa, biểu hiện của anh thật sự khiến cô hơi nghi ngờ, anh thậm chí hỏi cô: “Có cần anh đưa em đi làm phẫu thuật không?” Dường như thật sự muốn chịu trách nhiệm gì đó với chuyện này vậy. Cô là sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, cho nên liền nói: “Không cần—–vốn dĩ không liên quan gì đến anh. Vấn đề của tôi tôi tự giải quyết được, một cuộc phẫu thuật nhỏ, chẳng có gì đáng sợ cả.”
Anh cười nói: “Anh ta dạy em quá nhiều, bây giờ em không dễ dàng chịu nhận ân huệ của người khác, anh ta nhất định đã từng dạy em, trên thế giới không có bữa trưa ăn nào là miễn phí, có được tất có mất, cho nên em không chịu nợ tình nghĩa của người khác.”
Cô im lặng, anh nói đúng, ảnh hưởng của Dịch Chí Duy đến cô không hề biến mất, anh hình thành một loại quán tính trong cuộc sống của cô, cứ dùng cách tư duy của anh để nhìn nhận vấn đề, có lẽ đời này đều không thể thay đổi. Anh là một cái gai, đâm thật sâu vào cơ thể, cho nên hễ ấn là đau——nhưng liền với thịt, không rút ra được.
Cuối cùng cô một mình lặng lẽ bay đến Singapo làm phẫu thuật, bởi vì phải làm thủ tục nhập viện, cho nên bay đến trước một ngày, ở trong khách sạn, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm, không có bất cứ ý nghĩ nào. Buổi tối mới đi ra khỏi khách sạn dạo phố, vùng này chính là khu vực có tên là “Đại Pha” của Singapo, đại học quốc lập Singapo ở ngay gần đó. Cô đi lung tung, lại đi đến gần đại học, cô thích nhìn thấy sinh viên, bởi vì trên người họ có bóng dáng của mình, một khí chất sạch sẽ mà đơn thuần, tuyệt đối không nhìn thấy ở nơi khác, sự thuần khiết vẫn chưa bị ô nhiễm.
Xanh hóa của Singapo nổi tiếng, bên đường là cây cọ thẳng tắp, dưới cây còn có bãi cỏ giống như tấm thảm, ngay cả trên cầu vượt cũng leo đầy cây song xanh mướt, cảnh phố đẹp đẽ không thể nhìn thấy ở Đài Bắc. Nhưng một cơn buồn nôn trào lên, cô đành dựa vào một thân cây để đứng vững, nôn rồi lại nôn, chỉ là nôn khan, cảm giác này vô cùng khó chịu, may mà, ngày mai tất cả sẽ kết thúc.
Nước mắt cô trào ra, có gì đáng khóc chứ? Cô tìm khăn giấy trong túi xách, cô sớm đã khóc đủ rồi.
Chắc là dáng vẻ ốm yếu của cô khiến người đi đường chú ý, đằng sau có người hỏi nhỏ: “Can i help you?”
“Thank you, I…..” Cô vừa nói vừa quay người lại, nhưng lại sững sờ. Đối phương cũng sững lại một lát, tiếng Trung buột ra từ miệng: “Cô Phó?”
Dịch Truyền Đông?
Cuộc đời này của cô viết thành sách, cũng là truyền kỳ xúc động lòng người, luôn trong lúc bất tiện, liền gặp phải người bất tiện. Bàn tay tráo trở trong u tối đó, lại trêu người như thế.
Cậu ta học ở đây, gặp phải cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Không ngờ cô cười được, giả vờ trấn tĩnh hỏi như không có việc gì: “Quay lại đi học à?”
“Ừ.” Đàn ông còn đỏ mặt, “Quay lại được một thời gian rồi. Cô Phó không, cô đến làm việc sao?”
“Không phải.” Cô cúi mặt xuống, giọng nói cũng nho nhỏ, “Đến nghỉ ngơi, gần đây….tâm trạng không tốt lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!