Lọc Truyện

Gấm Rách

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 63: Ngoại Truyện 2

Hội nghị diễn ra đủ mười hai giờ, ngay cả cơm trưa cũng ăn linh tinh trong phòng hội nghị, bầu không khí sôi nổi, Chỉ San tuy vừa nhịn suốt đêm, nhưng cũng không thấy buồn ngủ. Triệu Thừa Hiên cởi áo vét, chỉ mặc độc chiếc sơ-mi trắng, càng lộ vẻ đẹp đẽ như quan ngọc. Năm gần đây thịnh hành màu da khỏe khoắn, anh là một trong số rất ít người có làn da trắng nõn nhưng không khiến người ta chán ghét, làn da trắng bệch kia phảng phất khí chất nho nhã, giống như món đồ gốm sứ ở trong lò nung, trải qua nhiều lần rèn giũa bằng lửa nóng, cuối cùng cũng ra đời với một kiếp sống khác, từ trong ra ngoài càng bền bỉ hơn. Hình tượng của anh cực kì thay đổi, nhìn anh ăn một phần thức ăn nhanh như thể rất ngon miệng, cùng với cấp dưới tạo nên một hình ảnh hòa hợp không nói nên lời.

Sau khi kết thúc buổi tăng ca, màn đêm đã phủ xuống, mọi người thu dọn đồ đạc rời đi, vì cô mở điện thoại lại nhận được cuộc gọi của khách hàng, nên ở lại sau cùng. Vừa lúc Triệu Thừa Hiên và Hà Diệu Thành đi ra, cùng cô đi thang máy xuống dưới.

Bên trong thang máy ngoài trời đèn đuốc sáng trưng, giống như một chiếc thuyền con thoi hiện lên lấp lánh, xé tan bầu trời đêm tĩnh lặng. Tấm rèm trong suốt che đi ánh đèn của những tòa nhà bên ngoài, đứng lặng im trên vô số tòa nhà lộng lẫy, nhìn vào dòng xe cộ chạy gần dòng sông uốn khúc sáng trưng, chầm chậm chảy xuôi. Bọn họ từ vạn nhận [1] cấp tốc rơi xuống, Triệu Thừa Hiên chăm chú nhìn ánh đèn cách xa phía dưới phả vào mặt, như có tiếng thở dài: “Thật là đẹp.”

Cô nghe lời này không khỏi nhìn về phía anh, đúng lúc anh cũng quay đầu, cô lập tức nở nụ cười trang nhã: “Triệu tiên sinh đã lâu chưa trở về phải không? Cảnh đêm Đài Bắc thực sự rất đẹp.”

Anh mỉm cười: “Bốn năm, nghỉ hè năm cuối đại học đã từng trở về.”

Bốn năm trước anh sáng lập công ty, từ đó tiền đồ vô hạn.

Thật sự không thể không bội phục tài năng của người này, người ngoài khi gặp cô bao giờ cũng phải thán phục: “Chỉ San, cô thật là tài giỏi.” Sự ưu tú của cô từng đem đến cho người khác áp lực rất lớn, thế nhưng ngày hôm nay rốt cục cô cũng cảm nhận được áp lực rồi.

Anh bỗng nhiên nói: “Cảm ơn cô, sáng nay đã hi sinh giấc ngủ để tới đây.”

Cô tự nhận hành động của mình không hề lộ ra chút sơ sót nào, đáy mắt xẹt qua một tia bất ngờ, anh lại cười nói: “Cô hiện tại đang phụ trách thị trường Mỹ, đương nhiên ngày đêm đều đảo lộn hết cả, sáng sớm nay chắc là hi sinh giấc ngủ để tới đây.”

Thận trọng, khó có được khi anh đồng tình với cấp dưới, chẳng lẽ anh ta cho rằng chỉ cần phát thêm lương thu nhập cho người ta, bọn họ nhất định sẽ không tiếc gì mà vào sinh ra tử sao.

Cô đáp: “Triệu tiên sinh khách sáo rồi.”

Thang máy đã xuống khu B1, Hà Diệu Thành hỏi: “Thừa Hiên, có về khách sạn không?”

Chỉ nghe Triệu Thừa Hiên đáp: “Không, đến bệnh viện trước đi.”

Chỉ San không có ý định nghe việc riêng của chủ tịch, tìm được chiếc xe hơi Nhật Bản nhỏ của mình, liền nhanh chóng lên xe rời đi. Quay sang làn xe, cô thấy Triệu Thừa Hiên lên một chiếc xe thương vụ màu đen, phóng nhanh ra khỏi ga-ra, hòa vào dòng đèn xe cuồn cuộn trên đường.

Xe chạy yên tĩnh, Triệu Thừa Hiên nhắm mắt, sau khi bay suốt đêm, anh mới nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ, lại lập tức bắt đầu công việc. Cuộc đại chiến sắp tới, anh thật ra chẳng hề khẩn trương, chỉ là sức khỏe tiêu hao khiến anh mệt mỏi rã rời. Mặc dù nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh Đông Cù.

Mọi việc trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, anh đã tìm hiểu tất cả mọi thứ về phạm vi của Đông Cù, “Tôn Tử binh pháp’: “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.” Làm anh thấy hứng thú không chỉ có Đông Cù, còn có Dịch Chí Duy. Biểu hiện thương nghiệp của người này gần như hoàn mỹ không thể bắt bẻ, hơn nữa, e rằng có bắt bẻ thì ông ta vẫn rất bình tĩnh. Trong nhiều lần thu mua không thiếu gì thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ông ta bao giờ cũng có thể lập tức cân nhắc lựa chọn, mấy lần xoay chuyển tình thế. Không thể nghi ngờ, ông sẽ là một đối thù đáng gờm đây.

Anh mở hai mắt, tiện tay mở ra ghi chép trên máy tính, về tất cả tài liệu tư nhân của Dịch Chí Duy, bao gồm cả bức ảnh vợ trước của ông, và quan hệ bạn gái cố định.

Dịch Chí Duy mãi đến ba mươi bảy tuổi mới kết hôn, đối phương là Nhã Văn con gái của một kiến trúc sư nổi tiếng ở Châu Âu, chưa đến hai năm đã ly dị, nguyên nhân không rõ. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi này của bọn họ không có con, bốn mươi hai tuổi ông mới có bạn gái đương nhiệm, hai người duy trì quan hệ hơn mười năm, nhưng vẫn không kết hôn. Cho nên ông đưa em trai duy nhất của mình là Dịch Truyền Đông làm người thừa kế, hết lòng bồi dưỡng. Vì thế dần dần quyền hành ở Đông Cù chuyển giao về phía Dịch Truyền Đông, thế nhưng không nghi ngờ, ông ta vẫn như trước đây là nhân vật chủ chốt của Đông Cù.

Triệu Thừa Hiên tỉ mỉ nhìn vào bức ảnh gần đây của Dịch Chí Duy trên màn hình, tấm ảnh đen trắng chụp nửa người rất đẹp, ánh mắt sáng ngời, giống như có thể xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào lòng người, qua hai năm suy sụp tóc ông đã bạc đi, trên khuôn mặt nhợt nhạt là bộ râu như cây cỏ nhuốm màu sương, giữa hàng lông mày có khe rãnh thật sâu, không giận mà uy, trầm tĩnh khó lường.

Một người như vậy, nửa cuộc đời tung hoành không gì địch nổi, hầu như chưa từng thất bại, bản thân mình nếu có thể đánh bại ông ta, chắc chắn sẽ cho ông ta một đòn trí mạng, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.

Không biết tại sao, mí mắt chợt nhảy dựng lên, hay là vì thiếu ngủ?

Anh rất ít khi có cảm giác bất an này.

May mà điện thoại đổ chuông, khiến anh phân tâm không suy nghĩ nhiều nữa: “Chị, em lập tức đến bệnh viện đây.””Muộn vậy rồi, cần gì phải chạy đến, em nhất định cũng mệt mỏi, hay là quay về khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Anh đáp: “Không sao, em sẽ đến nhanh thôi.”

Khi đến bệnh viện đã gần chín giờ, bệnh viện tư nhân này tuy không có nhiều phòng bệnh, nhưng môi trường thanh nhã. Ngoài cửa sổ cây phượng hoàng cao to nở ra chùm lớn chùm lớn hoa đỏ, trong bóng đêm dày đen như mực. Ngược lại làm nổi lên màu đỏ vốn có. Gió thổi qua, bóng của lá cây lay động trên bức tường trắng như tuyết trong phòng bệnh, giống như cầm cây bút tỉ mỉ vẽ lên, một cái đuôi lông vũ xanh vàng. Trên bức tường đầy lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy, khiến cả căn phòng như có tiếng gió thổi vi vu. Trong phòng bật một cái đèn màu lam nhạt, chị đang dựa nửa người vào đầu giường, ánh sáng TV nhấp nháy, khuôn mặt của chị cũng lúc sáng lúc tối. Chị cả dạo gần đây liên tục bị bệnh, bên ngoài lộ vẻ tiều tụy, nhưng trong mắt anh, lúc nào cũng cảm thấy khuôn mặt của chị vẫn xinh đẹp như ban đầu, nhiều năm qua, dường như tuổi tác chưa hề già đi. Rõ ràng trên khóe mắt chị đã có thêm những nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng vẫn cảm thấy chị sẽ không già đi. Chị giống như một gốc cây phượng hoàng, quật cường mà cả đời đứng lặng với năm tháng dài đằng đẵng, mặc cho thời gian như nước, gột sạch những khóm hoa.

Chị ngẩng đầu nhìn anh trìu mến: “Ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, hôm nay lại ngây người cả ngày trong phòng hội nghị, không trở về khách sạn nghỉ ngơi, lại chạy tới làm gì? Chị chẳng qua chỉ bị bệnh nhỏ.” Anh là con út trong nhà, thuở nhỏ là một tay chị cả nuôi lớn, chị lại chưa kết hôn, cho nên chị cả như mẹ. Anh cười nói: “Không đến thăm chị, cuối cùng lại cảm thấy có chút nhớ.”

Chị chú ý đến cặp lồng đựng thức ăn trong tay anh: “Em cầm theo cái gì thế?”

“Bún hàu ạ [2], chị luôn nói ở Mỹ không được ăn mà, vì vậy nên em mới cố ý mua.”

Khó khăn lắm mới có một đêm thanh nhã ăn món ăn bình dân này, trí nhớ của đứa trẻ này quả thực khó quên, cho nên ở nước ngoài nhưng lúc nào cũng nhớ đến. Chị cười ra tiếng: “Mặc âu phục mấy vạn đi mua bún, chỉ có nhóc con như em mới làm được.” Trong lòng khẽ động, như thể anh vẫn là một đứa trẻ, đưa tay thay anh lau đi vết bẩn trên trán, khẽ lướt qua vầng trán trơn bóng năm nào: “Bảo tài xế đi mua là được rồi, còn tự mình đi.”

Anh cười: “Tiền bạc, quần áo đều là vật ngoài thân, tài xế không biết chỗ, sẽ không mua được chính gốc.” Mở cặp lồng thơm phức ra, bún đỏ, hàu ngâm trắng mềm, trơn nhẵn tươi ngon, ngay cả hành băm nhỏ bỏ vào cũng xanh như ngọc bích, chị không nhịn được sự dụ dỗ, nếm hẳn nửa bát: “Thật là ngon.”

Anh chăm chú nhìn chị gái, nói: “Sắc mặt hôm nay của chị khá tốt.”

Chị vui vẻ mỉm cười: “Vừa nhìn thấy em, tinh thần của chị đã tốt hơn rồi.”

Trong TV đang truyền tin tức về tài chính kinh tế, Phú Thăng chuẩn bị phát hành cổ phiếu mới, tin tức tuyên bố người quản lí là thành viên hội đồng quản trị Tư Quản và người phụ trách là Triệu Quân Mỹ. Anh thấy chị cả nhìn chăm chú vào cô gái đang hào hứng trên màn hình, liền cười nói: “Chị ba đúng là oai phong lẫm liệt. Dưới một người trên vạn người.”

Chị cả cười yếu ớt: “Mới chỉ trên vạn người, nhưng vẫn dưới một người, nếu có tài sẽ không thất bại.”

Anh trầm mặc không nói.

Chị cả thấy anh im lặng không lên tiếng, bèn nói: “Lần này trở về, đừng chỉ có nghĩ đến công việc. Đài Bắc có rất nhiều cô gái xinh đẹp, để ý chọn một đối tượng tốt đi.”Anh cười gượng: “Em bận quá, đâu có thời gian.”

“Người ta từ trung học đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, em tốt nghiệp đại học đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả bạn gái cũng chẳng có lấy một người.”

Anh cố ý thở dài: “Các cô ấy đều rất ghét em.”

“Thừa Hiên của chúng ta đẹp trai thế này, lại có bản lĩnh, các cô ấy phải sớm dành giật đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ.”

“Nhưng mà người thắng sau cùng, lâu lắm rồi cũng chả thấy cô ấy xuất hiện, chẳng lẽ lâu như vậy rồi còn chưa phân được thắng thua hay sao?”

Chị rốt cục bị anh đùa đến phì cười: “Miệng lưỡi trơn tru, lại chưa thấy em lừa được cô gái nào.”

“Chị cả à, em lần này trở về, có ý định ra tay với Đông Cù.”

Chị lập tức yên lặng, có gió đêm từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng xẹt qua, xa xa phảng phất truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, có lẽ là phòng sản khoa dưới lầu chăng? Đứa trẻ kia khóc chắc phải khàn cả giọng rồi, theo trực giác chị lấy toàn lực đứng lên. Là ở đâu có tiếng trẻ con khóc nhỉ? Chị lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không nghe được, bèn hỏi: “Có nắm chắc không?”

“Em đã tìm hiểu qua Dịch Chí Huy là người đứng sau quyết định mỗi một hạng mục trọng yếu của Đông Cù, ông ta là một đối thủ mạnh.”

“Vậy cớ gì phải manh động? Chị không phải đã từng nhắc nhở em, hoặc là không ra tay, bằng không một ngày xuất thủ, chắc chắn sẽ bị đối phương dồn vào chỗ chết.”

Anh im lặng rất lâu, mới nói: “Em vốn cũng muốn chờ hơn hai năm, chờ nắm bắt được nhiều hơn mới ra tay, nhưng em đã xem qua báo cáo sức khỏe mới nhất của ông ta, chỉ sợ không còn kịp nữa.”

Chị hơi rùng mình, trong đầu chết lặng, tựa hồ phải rất lâu sau, chị mới hiểu được ý tứ trong lời nói đó.

Chị chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề sức khỏe của anh, mặc dù vài năm trước đây đã biết anh được xác nhận mắc bệnh tim di truyền, nhưng trong trí nhớ của chị, anh lúc nào cũng như trước đây, Đông Cù lớn như thế, nắm trong tay anh luôn giữ được kiểm soát.

Anh sẽ không già, sẽ không bệnh, càng sẽ không chết.

Mờ mịt dường như có một tia sợ hãi.

Chị chỉ sợ, sợ không kịp. Giống như Thừa Hiên lo lắng, sợ không kịp cùng anh phân chia cao thấp.

Thừa Hiên giúp chị phủ chăn lên đầu gối, giọng nói rất nhẹ: “Chị cả, chị đừng lo lắng, em có thể làm được.”

________________________________

*Vì anh chủ tịch còn trẻ nên để Chỉ San gọi là anh chứ không phải ngài, với cả như thế cũng tiện xưng hô hơn 

[1] Vạn nhận: 1 nhận = 8 thước = khoảng 1m6, 1m7 gì gì đấy.

[2] Bún hàu: Tên gốc là Hà tử diện tuyến, một món ăn bình dân ở Đài Loan. Món ăn được làm bằng một loại bún đỏ rất dai. Các món này được dùng với súp hàu tươi và đậu nành tiềm, dấm đen, nước sốt đặc biệt, rau mùi.

Chương 64: Ngoại Truyện 3

Chị suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Nếu đã quyết định ra tay, thì mời Giản Tử Tuấn dùng cơm đi.”

Anh đáp: “Ông ta ra giá rất cao, chúng ta không nhất thiết cần ông ta viện trợ.”

“Bởi vì ông ta hiểu rõ, làm thế nào mới có thể giáng cho Dịch Chí Duy một kích trí mạng. Nếu ông ta rao giá lên trời, chúng ta có thể mặc cả. Miễn là giá tiền hợp lý, sao lại không làm?”

Hẹn Giản Tử Tuấn ở câu lạc bộ thể thao, Triệu Thừa Hiên cố ý dậy sớm, chạy tới sân golf. Đặt bàn ăn trên sân thượng, khách hàng rất ít, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, Giản Tử Tuấn đến muộn.

Sân thượng đối diện với sân golf, đột nhiên trông thấy một khoảng lớn xanh biếc mềm mại nhấp nhô, khiến con người ta vui vẻ thoải mái. Mỗi một vùng cây cỏ mềm mại tươi mới nhú lên, còn lập loè những hạt sương sớm mát rượi. Các nhân viên mặc đồng phục màu trắng, chạy theo tốc độ khách hàng, giống như cái đuôi trắng toát của chim bồ câu, lác đác phân tán tứ phía giữa cây cỏ sườn núi xanh biếc.

Bởi vì đến sân bóng, nên cũng thay đổi trang phục thể thao, nhưng không có ý nghĩ muốn chơi thử một lần, anh thực sự không thích loại vận động này, còn chị cả lại đánh bóng cực kì tốt. Sau khi công ty bắt đầu triển khai hoạt động, tình trạng cũng khá tốt, ở nước Mỹ anh thường đi theo chị cả chơi bóng, thật ra loại vận động này rất thích hợp với chị cả, núi xanh nước biếc, không khí trong lành, nhịp điệu cũng không phải rất nhanh. Thỉnh thoảng anh cũng hẹn khách hàng tới chơi golf, nhưng các cuộc hẹn này đều theo quy luật thương nghiệp. Nếu rảnh rỗi muốn thả lỏng thì anh thích tới Nam Thái Bình Dương, lặn xuống nước hoặc chèo thuyền, tay nghề của anh đều là hạng nhất. Chỉ là chẳng hiểu sao chị cả không thích anh chơi những trò này — Có lần anh một mình tới đảo Great Barrier Reef nghỉ ngơi, khi anh lặn xuống đáy biển thì bình dưỡng khí có vấn đề, suýt nữa thì mất mạng, đó là lí do hù dọa chị cả, khiến chị từ lúc ấy đến giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Khúc cong kéo dài dưới sườn núi đột nhiên vang lên tiếng động ầm ĩ, đánh tan bầu không khí yên lặng sáng sớm, vài tên nhân viên tụ tập cách đó không xa, không biết xảy ra chuyện gì, nhân viên đầu đầy mồ hôi, chạy lên sân thượng kêu gào: “Mau tới hỗ trợ, có khách hàng ngất xỉu.” Anh ta thật ra đang gọi đồng nghiệp, nhưng chẳng hiểu sao, Thừa Hiên lại không tự chủ đứng lên, đi xuống dưới sân bóng xem xảy ra chuyện gì.

Vì bình thường đều mạo hiểm bên ngoài, nên kinh nghiệm cấp cứu của anh rất phong phú. Nhìn thấy mọi người xúm lại, anh lập tức nói: “Tản ra, để ông ta hít thở không khí trong lành.” Người nọ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, anh thò tay cởi ra cúc cổ áo của người nọ, sờ vào động mạch.

Là bệnh tim. Theo trực giác anh nhận định, nhanh chóng ấn vào hai bên tim phổi để người nọ hồi sức, cố gắng nén, không ngẩng đầu lên mà ra lệnh: “Mau lấy điện thoại gọi cấp cứu.”

Có nhân viên phi như bay đi, bác sĩ y tế ở câu lạc bộ chạy tới, thế chỗ anh ấn vào tim phổi người bệnh, vội vàng gầm nhẹ: “Mau đi tìm thuốc, Dịch tiên sinh nhất định bên người có mang theo thuốc.”

Dịch tiên sinh?

Anh bất chợt ngẩn ra.

Lúc này anh mới nhận ra, là Dịch Chí Duy, rõ ràng là Dịch Chí Duy.

Anh không hề hay biết người bị vùi lấp giữa cỏ cây mềm mại, hai mắt khép hờ, sắc mặt trắng bệch không có chút máu này. Trong bạt ngàn cây cỏ càng tôn lên khuôn mặt nghiêng của ông, xanh non tinh tế như nhung, sương sớm thấm ướt vào trong mái tóc xám, nhưng khuôn mặt kia không có nửa phần biến dạng. Mặc dù chưa từng chân chính gặp qua ông, nhưng thực ra khuôn mặt kia anh đã quá quen thuộc, phát trên tin tức, ảnh trên tạp chí, đầu đề báo chí, chắc chắn sẽ không nhận lầm.

Anh gần như đã sợ run một giây, tay mò vào trong túi quần Dịch Chí Duy, chạm vào một vật cứng, lấy ra nhìn, đúng là lọ thuốc.

Không đợi anh phản ứng lại, bác sĩ đã một tay đoạt lấy lọ thuốc, đổ ra viên thuốc nhét vào miệng Dịch Chí Duy, đặt lên lưỡi ông. Tài xế của Dịch gia kinh hoàng chạy tới, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa giúp bác sĩ nâng đầu Dịch Chí Duy, vừa cầm điện thoại bấm số gọi điện, hình như là gọi bác sĩ cho Dịch Chí Duy và người có quan hệ ở Đông Cù.

Thừa Hiên đứng lên, mặt trời cũng vừa mới mọc, ánh sáng mặt trời chói chang giữa hè, chiếu lên trên thân thể có phần bỏng rát, giống như có người cầm dây thép gai hơ nóng, ấn vào trên da dẻ, vài phần bỏng rát, khiến người ta có có chút chóng mặt. Có thể là do vừa mới dồn sức đứng dậy, suy nghĩ hơi trì độn, hoặc là, do lần đầu tiên anh thấy rõ mặt đối thủ.

Dịch Chí Duy.

Cái tên này là mục tiêu quan trọng trong sinh mệnh của anh, bắt đầu từ năm mười tám tuổi, những chuyện có liên quan đến nhất cử nhất động của ông ta, anh đều cực kì chú ý. Đối thủ này mãnh mẽ vậy, không thể khiêu chiến, vì thế khoảng thời gian gần mười năm nay anh lúc nào cũng phòng thủ nghiêm ngặt, trăm phương ngàn kế nghỉ ngơi dưỡng sức, từng tí từng tí một thu hẹp lại khoảng cách với ông.

Hàng năm thông qua một đường dây anh đã nắm được báo cáo sức khỏe của ông ta, những thuật ngữ chuyên ngành lạnh như băng ấy, trăm ngàn lần cũng không thể so sánh với việc bất ngờ gặp nhau sáng ngày hôm nay.

Ông ta rõ ràng là Dịch Chí Duy, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt, mình lại gắng sức muốn cứu người này, tính toán thời gian trong tay, đoạt lại mạng sống sớm chiều nguy hiểm của ông ta.

Anh đã làm đúng? Hay là sai?

Anh hẳn là nên khoanh tay đứng nhìn không quan tâm? Không, anh không nên.

Anh nên cứu ông ta, để ông ta bình yên vô sự, để ông ta bình an sống tiếp, chờ mình tới khiêu chiến.

Anh sẽ thắng ông ta, đường đường chính chính thắng ông ta.

Anh từ từ thoát ra khỏi đám người, biết được thuốc đã phát huy tác dụng, bởi vì sắc mặt người xung quanh đã dịu xuống, anh nghe được giọng nói vui mừng của bác sĩ: “Dịch tiên sinh, kiên trì một lát, chúng tôi sẽ lập tức đưa ngài tới bệnh viện.”

Tốt lắm, thiên thời địa lợi nhân hoà, ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía ông ta.

Anh chậm rãi trở lại sân thượng, từ đằng xa đã trông thấy trên sân thượng có người ngồi.

Giản Tử Tuấn.

Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp người này, ông ấy cùng Dịch Chí Duy bằng tuổi nhau, điều dưỡng rất tốt, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. Đôi mắt giống như hăm dọa, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén tích lũy theo năm tháng, vẻ mặt Thừa Hiên lạnh nhạt chào hỏi ông ta: “Giản tiên sinh ư? Ngài tới muộn, tôi đã định rời khỏi đây.”

Giản Tử Tuấn chưa từng gặp qua thanh niên kiêu căng thế này, nhất thời ngạc nhiên, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Cậu đã định rời khỏi đây?” Ông nghi ngờ nhướn mày, gần như tra hỏi.

Anh bình tĩnh ôn hòa nói: “Đúng vậy, Giản tiên sinh ngài không có thành ý, tôi đã quyết định rời khỏi.”Giản Tử Tuấn tức giận tươi cười: “Cậu thanh niên, quá cuồng vọng.” Ông ta xuất thân thế gia, thói quen hô mưa gọi gió trong vương quốc của mình, không được phép trái ý, Thừa Hiên lẳng lặng đứng ở đó, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế bức người, ông đột nhiên cảm thấy cậu thanh niên trước mắt này không thể khinh thường. Trên tài liệu có nói hiện tại anh ta là người đầu tư quản lý sáng lập công ty nổi danh nhất, năm ngoái còn chủ trì việc thu mua “J&A” thành công, trở thành nhân vật chấn động một thời trong giới tài chính kinh tế. Đáng ngạc nhiên là tuổi còn trẻ, cũng cuồng vọng đến không ngờ.

Thừa Hiên đã biết mình nhất định có thể thắng, nên trái lại tâm tình bình thản: “36,7.”

Giản Tử Tuấn ngẩn ra: “Cái gì?”

Thừa Hiên không ngoảnh lại, trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Trở lại xe, Thừa Hiên để người đại diện của mình gọi điện: “Lập tức giảm giá cổ phiếu tài chính trong tay.”

Người của anh từ trước đến nay đều được huấn luyện bài bản, chờ đến khi mở cửa thị trường chứng khoán, giao dịch lớn, lập tức giảm hơn bốn mươi điểm, đến gần trưa, lan truyền tin tức Dịch Chí Duy phát bệnh tim nhập viện. Lấy việc cổ phiếu tài chính Đông Cù dẫn đầu tức khắc sẽ kéo một bàn lớn liên tiếp giảm theo, đến buổi chiều báo cáo tình hình trong ngày, giá cả Đông Cù trong ngày vừa vặn là 36,7. Anh phản ứng nhanh nhẹn, một xíu thiệt hại cũng không có.

Anh đứng ở trước tấm rèm trong suốt, nhìn về phía màn hình bảng giá chứng khoán cuối cùng trong ngày nâng tách chúc mừng.

Trong tách thực ra chỉ là cà phê đen, thơm ngon đậm đà, êm dịu như tơ, mỗi lần khi làm việc tăng ca, là như một ân huệ cứu mạng. Vì anh quyết định ở lại Đài Bắc một thời gian dài, cho nên chi nhánh ở công ty đặc biệt sắp xếp ra một văn phòng cho anh, niềm vui ngoài ý muốn là ở đó có máy xay cà phê và hạt cà phê, tất cả đều là Hà Diệu Thành thay anh mang tới, thật may mắn vì có một người hiểu rõ anh. Anh xoay người nhìn phong cảnh ngoài của sổ, thời tiết sáng sớm nay vẫn còn sáng sủa như thế, lúc này toàn bộ bầu trời lại trở nên vô cùng ảm đạm, cả tòa thành phố như ở trong chiếc lồng bao quanh bởi làn sương mù mờ mịt, từng đám mây màu xám chồng chất lên nửa bầu trời, như một lũ cừu đông đúc chen chúc nhau. Khi anh một mình lái xe chay trên quốc lộ ở Úc, lúc nào cũng có thể trông thấy hai bên là thảo nguyên rộng lớn vô tận, với cả một đàn cừu. Còn mây kia vừa dày lại vừa bẩn, từ màu xám trắng dần dần chuyển thành xám thậm, càng giống như lông cừu lâu năm không tẩy, quá dày, chẳng thể nhìn thấy, chỉ có vẻ âm u đè xuống, ép tới nửa bầu trời còn lại dường như cũng phải sụp xuống.

Có vẻ ngày hôm nay trời sẽ mưa, anh mơ hồ nghĩ đến, thời tiết sáng sớm vẫn là nắng ráo thì tốt hơn.

Tai họa không thể nào đoán trước được.

Nghĩ lại về cơ thể Dịch Chí Duy, ông ta phát bệnh ngày càng nhiều, lần cuối cùng ông ta nhập viện đã là nửa năm trước đây. Khi đó trùng hợp gặp phải một tập đoàn tài chính uy tín nổi danh đang có nguy cơ khủng hoảng, Dịch Chí Duy liên tiếp gặp nạn phát bệnh phải nhập viện, thị trường tài chính bị đả kích trầm trọng, thiếu chút nữa dẫn đến thị trường chứng khoán sụp đổ. Lần này ông ta lại đột nhiên ngất xỉu trên sân bóng, có thể thấy được trong những bản báo cáo sức khỏe kia, cũng không phải là cường điệu.

Không biết bác sĩ có thể đề nghị ông ta về hưu điều dưỡng không.

Có đề nghị ông ta cũng sẽ không nghe, anh hiểu rõ ông, như anh hiểu chính mình. Đã từng để tâm hao tốn sức lực tìm hiểu ông lâu đến thế, tính tình ông ta thế nào cũng hiểu được đôi chút. Độc đoán, lộng quyền, bởi vì điều kiện vượt trội, cho nên với bản thân và người khác yêu cầu cực kì hà khắc. Một tay ông ta sáng lập ra thương nghiệp truyền kỳ, làm sao có khả năng vứt bỏ quyền hành, một lòng an tâm dưỡng lão?

So với mạng sống của ông còn khó khăn hơn.

Con người này, sẽ không thừa nhận mình già, sẽ không khuất phục bệnh tật, vĩnh viễn sẽ không thừa nhận thất bại.

Nhớ đến chị cả, khi nhắc tới ông, giọng điệu của chị bao giờ cũng nhàn nhạt: “Ông ta đối với vật sở hữu gì cũng luôn tính toán được ngay, huống chi là Đông Cù.”

Cho nên, anh nhất định có thể làm được.

Thương trường như chiến trường, càng giống một trận cờ, người nào đó không để tâm, an tĩnh như nước, không tranh không giành, đó là người chơi cờ giỏi.

Danh sách truyện HOT