Giản Tử Tuấn lần thứ hai hẹn anh dùng bữa tối, anh thong thả đến nơi hẹn.
Giản Tử Tuấn hết sức thẳng thắn: “Cậu Triệu lần này trở về, chắc hẳn không phải chỉ là nghỉ ngơi thăm người thân, cậu Triệu quan tâm đến Đông Cù như thế, thậm chí có thể một mực kết luận mức giá báo cáo cuối ngày lúc ấy, ý chí thật không nhỏ.”
Anh cũng vô cùng thẳng thắn: “Giản tiên sinh, Phú Thăng và Đông Cù rõ ràng ngấm ngầm đối địch với nhau, nhưng tới nay, thế lực đã tương đương, Giản tiên sinh chẳng lẽ không muốn nhiều hơn, càng thành công hơn ư?
Giản Tử Tuấn nghe ra ý tứ của anh, qua một lúc lâu mới mỉm cười: “Tôi dựa vào cái gì phải giúp cậu?”
Anh hời hợt đáp: “Giản tiên sinh, tôi cũng không yêu cầu ông giúp đỡ tôi, tôi chỉ muốn nêu ra ý kiến hợp tác. Cổ phần khống chế của Dịch Chí Duy ở Đông Cù chiếm 14.5%, hơn nữa Dịch Truyền Đông cũng là 11%, cộng lại là 25.5%, mặc dù còn có chú của hắn ta chiếm 6% cổ phần, nhưng nghe nói chú cháu bọn họ bất hòa đã nhiều năm, hình thành như nước với lửa, phần lớn cổ phiếu và quyền lợi đã phân tán trong tay vị cổ đông nhỏ kia. Nếu tôi không lầm, Giản tiên sinh thông qua ngân sách, cũng nắm trong tay khoảng 4% cổ phần Đông Cù.”
Giản Tử Tuấn cười nói: “Quả là chí hướng cao xa – không sai, toàn bộ cổ phần khống chế Dịch gia nắm giữ của Đông Cù chỉ có 30%, nhưng lão già đó ở trong hội đồng quản trị, ngoại trừ mình ra ông ta sẽ không tin bất cứ kẻ nào.”
“Ông ta bị bệnh tim nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể phát tác, các thành viên trong hội đồng quản trị sẽ không đầu tư riêng vào trong tình trạng nguy hiểm này.” Giọng điệu ông ta nguội lạnh, kiên nhẫn phân tích, giống như đang rành mạch làm thí nghiệm ở trường đại học: “Thời đại thần thoại đã qua, phải cướp lấy quyền lợi.”
Giản Tử Tuấn trầm ngâm nhìn anh, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Cậu Triệu à, tôi trước đây có phải đã gặp cậu rồi không?”
Anh nói: “Sáng sớm hôm đó ở sân golf, chúng ta đã từng trò chuyện.”
Giản Tử Tuấn lắc đầu: “Không đúng, tôi cảm thấy thần thái và ngữ điệu của cậu giống một người – nhưng lại không nghĩ ra người đó là ai.”
Anh mỉm cười nói: “Tôi là em trai của Triệu Quân Mỹ.”
Ông ta “A” một tiếng, biểu cảm trên mặt đan xen phức tạp, không nhìn ra ông đang suy nghĩ gì, giống như đang nhớ tới rất nhiều sự việc, mà dường như cũng chẳng suy nghĩ gì cả. Sau một lúc lâu mới nói: “Thì ra là thế.” Lập tức cười nói: “Không ngờ Quân Mỹ có một người em trai tuổi trẻ thế này, cậu so với cô ấy phải nhỏ hơn đến chục tuổi.”
Anh cùng với chị ba cùng mẹ khác cha, vì thế nhỏ hơn chị ba mười bốn tuổi, anh nhỏ tuổi hơn nhiều so với chị ba, nhưng cũng gần ba mươi tuổi rồi, thật ra anh và chị ba không có quan hệ huyết thống, mẹ anh là chị của mẹ kế, mà cha anh chẳng qua chồng sau khi mẹ kế tái hôn, thật giống như một bộ tiểu thuyết văn học, giống hơn là bộ phim truyền hình lúc 8 giờ, các nhân vật có quan hệ rối rắm phức tạp, tình tiết ngoằn ngoèo, thay đổi nhanh chóng. Nhưng chị cả rất tốt với anh, nâng đỡ anh trưởng thành, đối xử với anh như tay chân trên cơ thể.
Anh buồn bực trong lòng đứng dậy, gần đây anh thường không hiểu sao mình lại như thế, hay là do áp lực quá lớn, anh trước nay tự chủ rất tốt, chỉ trong tích tắc, tâm tình đã khống chế tốt trở lại.
Không thể đồng ý, bởi vì Giản Tử Tuấn hét giá quá cao. Hơn nữa Thừa Hiên kiên trì muốn thu mua Đông Cù, mà Giản Tử Tuấn cũng chẳng hứng thú: “Mặc Dù hiện nay Đông Cù phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, nhưng Dịch Chí Duy tuyệt đối không vứt bỏ Đông Cù, nếu bức bách chặt quá, không chừng sẽ khiến cho hai bên cùng thiệt hại. Liều mạng cùng ông ta không có chỗ tốt, cớ gì phải bất chấp nguy hiểm đến nhường này.”
“Kế hoạch thu mua sẽ lập tức hoàn thành sau khi tập đoàn Đông Cù phá sản, toàn bộ các tổ chức sở hữu và công ty con, phân chia ra thành các tốp nhỏ bán đấu giá. Từ đó về sau Phú Thăng sẽ không còn đối thủ, Giản tiên sinh vì sao không hành động?”
Giản Tử Tuấn nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Giản tiên sinh là người làm ăn, lợi ích trước mặt, Giản tiên sinh cớ sao lại không đồng ý chứ?”
Giản Tử Tuấn im lặng chốc lát, cuối cùng cười ha ha đứng dậy: “Không sai, lợi ích trước mặt, tôi tại sao lại không đồng ý.”
Đề tài cò kè mặc cả đúng là đau đầu nhất, anh buộc phải bàn bạc sơ sơ về cửa ải lợi ích này, sau cùng rốt cục cũng đạt được thoả thuận, hai người mới buông lỏng, Giản Tử Tuấn xuất thân thế gia, rất chú trọng tới độ tinh xảo của món ăn, vì thế nhàn nhã cùng anh nói chuyện phiếm vài câu về cách trang trí. Giản Tử Tuấn bỗng dưng hỏi: “Chị cả cậu có khỏe không?”
“Bệnh cũ, lúc tốt lúc xấu, vẫn liên tục phải uống thuốc Đông y.”
Giản Tử Tuấn “đừng” một tiếng, rồi lại không nói tiếp, không hề đụng đũa vào món tôm thủy tinh trên bàn ăn, chỉ ảm đạm nhìn vào đĩa sứ hoa xanh, từng con tôm nõn trơn nhẵn nằm gọn trong quả dứa, ôm lấy những hạt sen trắng ngà, giống như hạt thủy tinh xâu thành một món đồ trang sức. Ông ta chăm chú nhìn món ăn, chầm chậm nói: “Người bạn già này lúc nào cũng muốn gặp lại ít nhất một lần, khi nào đó tôi sẽ đi thăm cô ấy.” Anh biết chị cả không muốn gặp bạn cũ, mỗi lần chị trở về đều là tự đi tự đến, cũng không qua lại cùng bạn xưa.
“Cậu năm nay hai mươi sáu tuổi à?”
Giản Tử Tuấn trước giờ luôn hành sự cẩn thận, chắc chắn đã sớm phái người tra qua thông tin cá nhân của anh. Không hiểu sao đã biết còn hỏi, Thừa Hiên đáp: “Không, năm nay tôi hai mươi lăm tuổi.”
Ông thở dài: “Con trai tôi nhỏ hơn cậu một tuổi, suốt ngày chỉ biết chọn đủ màu sắc cho xe thể thao, tặng quà cho bạn gái.”
“Đó là cuộc sống hưởng thụ của người trẻ tuổi.”
“Cậu cũng trẻ tuổi.”
Anh chỉ sợ Giản Tử Tuấn hỏi Chỉ San, anh sẽ không biết nên trả lời thế nào, may mà không phải.
Bữa cơm này ăn trong gần ba giờ, khi đi ra bóng đêm đã dày đặc, anh đi đến bệnh viện thăm chị cả, không ngờ chị đã ngủ.
Trong phòng bệnh chỉ bật đèn ngủ nhỏ ở góc tường, giống như ánh ban mai mỏng manh. Anh nhẹ nhàng ngồi trước giường bệnh của chị, chị ngủ rất say, hô hấp ổn định. Anh nhớ lại hồi nhỏ ở Boston, hiếm thấy trời có bão tuyết liên tục, khi ấy hoàn cảnh của bọn họ không tốt, toàn bộ chi phí trong nhà đều dựa vào số tiền lương trợ cấp ít ỏi của chị. Đêm khuya tuyết rơi nhiều phủ kín cửa, anh đột nhiên lên cơn sốt, nóng đến nỗi khắp miệng đều nổi bọng máu, không có chút sức lực nào, mơ mơ màng màng nằm trên giường, bọc chăn, tuy rất nóng nhưng toàn thân lại phát run. Chị cả lái xe bế anh tới bệnh viện, bởi vì gió tuyết quá lớn, giao thông sớm đã đình trệ, tóm lại chiếc xe hơi cũ dọc đường đi mấy lần chết máy, cuối cùng cũng di chuyển, chạy vào ven đường giữa tuyết đọng thật dày.
Ngoài cửa sổ xe gió bão như gào thét, hoa tuyết lả tả như bữa tiệc, rả rích rơi rụng, đất trời là một màu trắng mênh mông. Không rõ đường, không rõ phương hướng, không ai, chỉ có tuyết rơi xuống vô tận, nằm xuống đất được cuốn bay lên bầu trời trắng xóa, khắp nơi đều là màu trắng như tuyết, trong tích tắc có thể chôn vùi chiếc xe hơi nho nhỏ của bọn họ. Anh bị sốt cao ý thức mơ hồ, cảm thấy rất lạnh, lạnh đến hàm răng run cách cách. Chị cả ôm chặt lấy anh, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho anh, càng ngày càng lạnh, anh mơ mơ màng màng, chỉ cảm giác có giọt nước mưa lạnh buốt rơi trên hai gò má mình. Trong tâm lý anh có suy nghĩ, mình sẽ chết ư? Thế nhưng chị cả lại ôm mình chặt như thế, chặt như thế. Cả người chị cũng run rẩy, nhưng chị chỉ im lặng rơi một dòng một dòng nước mắt, anh nửa tỉnh nửa mê dường như nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi tuyệt vọng, hung hãn bủa vây sau cùng đến nguyền rủa: “Đồ khốn khiếp, em nghĩ rằng chị muốn chết sao? Chúng ta đều có thể sống sót. Chị nhất định phải sống sót, sống thật lâu.”
Anh vẫn nhớ mãi, trận gió tuyết xảy ra vào đêm khuya kia, có đúng là mình đã nghe được chị nói gì đó hay không? Có lẽ chẳng qua là bản thân mình suy tưởng, vì lúc đó mình đang phát sốt. Thế nhưng điều gì đã giúp chị chống chọi đến phút cuối cùng, đến tận khi bọn họ được 999 cứu ra? Lần ấy chân tay chị cả bị đông cứng gây tổn thương nghiêm trọng, suýt nữa phải cắt cụt, anh cũng vì biến chứng viêm phổi nên ở trong bệnh viện rất lâu, nếu không phải có bảo hiểm y tế, đúng là chẳng biết ra sao nữa.Hồi nhỏ hoàn cảnh khó khăn như thế, không biết ngày qua ngày chịu đựng thế nào. Anh dần dần lớn lên, sau khi học xong đầu tiên phải đến làm thêm cửa hàng thức ăn nhanh, sau đó lại làm kiêm việc, mỗi buổi trưa đều đưa thức ăn đến công ty chứng khoán. Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, anh thỉnh thoảng đứng trước màn hình lớn, nhìn những đường thẳng ngoằn ngoèo, thuở nhỏ anh cực kỳ nhanh nhạy với các chữ số, nhìn lâu, cũng hiểu được khá nhiều, bèn về nhà hỏi chị cả, sau đó mỗi ngày gặm bánh mì đều nhìn xem tin tức tài chính kinh tế. Ban đầu chị cả còn vô cùng ngạc nhiên, không biết anh hỏi vấn đề chuyên nghiệp này làm gì, với lại một đứa trẻ hơn mười tuổi, lại nghe những bài báo tài chính kinh tế khô khan nhạt nhẽo một cách say mê, ngày nào anh cũng ghi chép trên máy tính xách tay, mua cổ phiếu ảo, mua vào với giá bao nhiêu, lại bán ra với giá bao nhiêu, mỗi khi dự đoán đúng, lại dùng bút chì đỏ khoanh vào tấm hình bên cạnh. Đến lúc chị cả ngẫu nhiên trông thấy những phần ghi chép này, anh đã làm phần tác nghiệp ảo được nửa năm, trên bản ghi chép chi chít những dấu khoanh đỏ, lấp la lấp lánh, giống như có thể thiêu đốt tầm mắt chị.
Nhưng chị không hài lòng, thậm chí vẻ mặt còn như đau lòng, anh không biết vì sao chị lại có nét mặt này, không ngờ sau cùng chị lại mở sổ kiết kiệm mang tên mình, toàn bộ giao cho anh quản lí. Ba năm cao trung, chẳng ngắn cũng chẳng dài, lại thu hoạch được kha khá. Anh vốn nghĩ đã gom đủ học phí đại học rồi, không bằng bây giờ thu tay lại, sau này thi đậu để có được khoản học bổng toàn phần. Cũng năm tốt nghiệp cao trung ấy, chị cả Phó Thánh Hâm lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất kể lại chuyện xưa. Từ đó về sau, cái tên Dịch Chí Duy trở thành thách thức quan trọng nhất của cuộc đời này, luôn luôn khắc ghi trong tâm trí. Hồi học đại học bài vở rất nặng nề, anh lại học khoa kỹ thuật hàng không có tiếng MIT, mỗi ngày đều bận rộn ở phòng thí nghiệm và thư viện. Thành tựu huy hoàng nhất không phải là ba năm học hết tất cả các bộ môn, mà là dự đoán thành công trùng với hướng đi của ngân sách, ở quỹ tiền tệ quốc tế kiếm được bộn tiền. Mãi đến khi tốt nghiệp đại học, mới coi đây là nền tảng để bắt đầu công việc, toàn tâm toàn ý quản lý đầu tư. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn đã phát triển nhanh chóng, thuận lợi khiến người ta không theo kịp.
Anh chưa từng căm hận người nào, Dịch Chí Duy là ngoại lệ, bởi vì biểu hiện trên khuôn mặt chị cả là tuyệt vọng, như thể cả thế giới đã rời bỏ chị, vì vậy anh quyết tâm, không bao giờ buông tha cho ông ta. Anh chắc chắn sẽ thắng ông, chắc chắn sẽ thắng, sau đó giúp chị cả tìm một thế giới khác.
Anh ngưng mắt liếc nhìn khuôn mặt chị cả trong bóng tối, dường như cảm nhận được gì đó, chị đang say ngủ bỗng nhiên tỉnh lại, hơi mờ mịt mở mắt, lúc này vẫn còn buồn ngủ, chị nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của anh, thì thào vài tiếng, giọng điệu lơ mơ không rõ, anh chỉ nghe rõ được hai chữ phía sau, hình như nói: “Em à?”
“Là em, chị cả.” Anh tự nhiên cúi người cầm tay chị, đầu ngón tay chị lạnh như băng, cổ tay hơi run lên. Anh không khỏi hỏi: “Chị cả, chị sao thế?”
Chị trấn tĩnh lại, giọng nói cũng hết sức bình tĩnh: “Không có gì, chỉ là nằm mơ thôi.” Lại hỏi anh: “Muộn thế này còn qua đây à?.”
“Muốn đến thăm chị.”
Chị dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không biết,” Anh thở dài: “Ngày hôm nay nói chuyện cùng Giản Tử Tuấn rất thuận lợi, rất suôn sẻ, em ngược lại thấy hơi lo lắng.”
“Giản Tử Tuấn này tâm kế gian xảo, để mắt kỹ tới ông ta thì tốt hơn.”
Anh hít sâu một hơi: “Hiện giờ Dịch Chí Duy còn đang nằm trong bệnh viện, nhưng người này từ trước đến nay luôn mẫn cảm, không biết có thể giấu được ông ta vài ngày không.”
“Dịch Truyền Đông đâu?”
“Nếu không phải anh ta tư chất bình thường, thì cũng chỉ là sắm vai heo ăn hổ [1], so với Dịch Chí Duy, anh ta đúng là không có ưu điểm.” Anh đưa tay che miệng, không trông thấy ngáp một cái: “May mà công ty bên này được bàn tay của hai người điều khiển, Phương Tiểu thư và Trần tiên sinh đều vô cùng tài giỏi, giúp em tiết kiệm được không ít tâm tư.”
Cô nhìn anh yêu thương: “Công việc để ngày mai hẵng giải quyết, nhìn em mệt đến nỗi mắt cũng không mở được, về nghỉ ngơi trước đi.”
Anh cố tình oán hận: “Chị cả, chị vừa cười mắt em nhỏ hử?”
Có lúc ở trước mặt chị, anh lộ tính trẻ con như thế này, thật ra mắt anh cũng chẳng hề nhỏ, anh lớn lên với mắt híp một mí, đuôi mắt hơi vểnh lên trên, là cái mà người ta gọi là mắt hoa đào, không cười cũng giống như đang cố nén. Cô bị anh đùa nở nụ cười: “Rõ là vớ vẩn.”
Vụ tiến hành thu mua vô cùng thuận lợi, giá cả cổ phiếu Đông Cù đang tuột dốc, thừa dịp lúc thấp mà thu nạp, đàm phán cùng vài cổ đông cũng khá suôn sẻ. Chỉ San hành sự vốn đã ổn thỏa, lúc này lại cùng một đồng nghiệp khác liên thủ góp thêm vào việc mua bán, hơn nữa còn an tĩnh, gần như không để lộ chút dấu vết nào. Thừa Hiên cực kỳ bình tĩnh, cuộc đại chiến trước mắt, anh thậm chí còn tỏ vẻ thảnh thơi. Họ dạo này thường xuyên tăng ca cùng nhau, sau khi hết giờ làm cả đám người cùng đi ăn cơm, đều là thanh niên tuổi trẻ, mặc dù anh là cấp trên, nhưng sau vài lần hạ cố, hiểu rõ nhau, cũng coi anh là người một nhà. Dán mắt vào công văn nhiệm vụ vô cùng nặng nề của thị trường chứng khoán, Hà Diệu Thành nói: “May mà có Chỉ San.”
Hai chữ “May mà” này, tóm lại khiến Thừa Hiên hơi có cảm giác khác thường, khi anh làm việc chưa bao giờ bị phân tâm, thế nhưng Chỉ San giống như một tia sáng, luôn yên lặng tiến tới chiếu rọi vào. Đến khi anh phục hồi lại tinh thần, cô đã rời đi theo dõi máy tính, cô mặc bộ đồ màu be, vẫn là phong cách cũ, hai bên tai có một chiếc khuyên kim cương xỏ qua, dưới ánh đèn chợt lóe lên, tựa như giọt nước mắt, chưa kịp rơi xuống, đã vỡ tan. Anh chần chừ chốc lát, vẫn mở miệng hỏi cô: “Phương tiểu thư, cuối tuần này cô có rảnh không?”
Chỉ San nhướn mày nhìn anh, đôi mắt như đá quý, đen trắng rõ ràng, có thể thấy rõ bóng ngược trong đó. Anh giải thích với cô: “Là tiệc rượu thương nghiệp, bởi vì nhất định phải mang theo bạn, cho nên mới vội nhờ cô giúp đỡ.”
Cô nghĩ, kể cả bản thân có đần độn đến đâu, cũng phải biết từ chối anh ta. Kết quả cô vẫn đi làm tóc, chọn trang phục dạ hội, theo anh đi tham dự tiệc rượu.
Anh đích thân lái xe tới đón cô, trang phục dạ hội là một chiếc váy sa tanh đen, dài gần chạm đất, cắt may đơn giản, bên dưới là chiếc thắt lưng có đường cong được tô điểm bằng chi chít những hạt thủy tinh lẻ tẻ, như vô số miếng vẩy cá nhỏ xíu, bước đi nhẹ nhàng chầm chậm trong suốt lung linh. Cô búi mái tóc dài thành một cụm, gắn một chiếc vương miện kim cương nhỏ, như một nàng công chúa, công chúa biển. Cô nhìn anh mỉm cười, trong nụ cười kia rốt cuộc cũng không che đậy được nỗi u sầu, giống như biết rõ khi bình minh lên chính mình từ cây hoa hồng sẽ hóa thành bọt biển. Anh nghe được tiếng tim mình đập dập dồn, lồng ngực ra sức va đập, lờ mờ có cảm giác đau. Anh chưa bao giờ mãnh liệt nhận thức sự tồn tại của một người, cô ở ngay bên cạnh anh, không gian bên trong xe, kề sát. Còn cô ở chỗ này, mỗi lần anh hít thở đều nghe thấy, bọn họ rất khác biệt, giống như nướng cháy, gẩy không được, lật cũng không xong, chẳng thể chạm vào.
Ngoài cửa sổ xe ánh đèn rực rỡ, trong thành phố tiếng “Bíp bíp” rầm rĩ náo nhiệt, dòng xe cộ xuất hiện vượt qua. Đèn noen từ từ thắp lên, những tấm bảng hiệu đủ màu sắc hình dạng trong trời đêm bắt đầu nhấp nháy. Anh lái xe, xuyên qua những nhịp đập phồn hoa nhất trong thành phố, chỉ hi vọng con đường này vĩnh viễn không đến điểm cuối, để có thể vĩnh viễn ngồi cùng cô thế này, lại hi vọng con đường này lập tức đến điểm cuối, đến lúc đó có thể kết thúc mọi thứ, kết thúc loại nguy hiểm khi cùng một chỗ với cô.
Tiệc rượu được tổ chức ngoài trời, hình thức trang trọng lỗng lẫy, dù sao đây cũng là bữa liên hoan thương nghiệp mỗi năm một lần, có rất nhiều thương nhân quý gia lớn đều tham dự, số phóng viên hầu như so với khách quý còn nhiều hơn. Anh đưa cô vào bàn, hai người nắm tay nhau, bất kì ai cũng thấy đó là Kim Đồng Ngọc Nữ, một cặp đẹp đôi. Chỉ có điều anh quanh năm ở nước ngoài, làm việc lại cẩn mật, ở trong vòng tròn này là khuôn mặt mới, vì vậy trái lại có cơ hội ngoảnh mặt làm thinh.
Gây ra náo động nhỏ là một vị mới nổi trong giới bất động sản Kỷ Vĩnh Hào và vợ có mặt, Kỷ phu nhân đeo một chiếc vòng cổ kim cương rực rỡ bóng loáng, mặc dù vòng cổ là các hạt kim cương, nhưng mỗi hạt xâu dài đến hơn 30cm, hơn trăm hạt kim cương trong suốt sáng bóng, giống như vô ý cuốn hàng triệu thiên hà long lanh vắt lên cổ. Sớm có người sắc mắt nhận ra đó là vòng cổ Cartier mới thiết kế năm nay, tháng trước vừa ra mắt ở Luân Đôn, cả thế giới tuyệt đối không thể tìm ra vòng cổ kim cương thứ hai giống như vậy, các phóng viên lập tức toàn lực mưu sát cuộn phim. Kỷ Vĩnh Hào cố ý lui về phía sau một bước, thuận tiện cho phóng viên chụp hình. Đang mặt mày hớn hở, bỗng trông thấy lối vào lại có người đến, chính là trường kỳ khắp chốn cản tay người khác để làm việc, chủ tịch Đông Cù Dịch Chí Duy.
Kỷ Vĩnh Hào không ngờ sẽ gặp được Dịch Chí Duy, chỉ thấy ông ta tinh thần rất tốt, không thấy tí xíu nào vẻ bị bệnh. Ông ung dung đi cùng bạn gái, điềm tĩnh phong độ, quần áo kiểu dáng đơn giản cùng quần dài màu đen, ngoại trừ trên ngực có một chiếc cài áo kim cương Tiffany, cả người cũng chẳng có thêm bất cứ trang sức dư thừa nào khác, Kỷ Vĩnh Hào không khỏi cười nói: “Bạch tiểu thư càng ngày càng đẹp, Dịch tiên sinh tại sao lại không chu đáo thế, nơi này hôm nay long trọng thế này, vậy mà lại để Bạch tiểu thư cổ trống đi vào ư.”
Dịch Chí Duy chỉ mỉm cười, cũng không trả lời. Một gã phóng viên đã ngẩng đầu trông thấy ông, vừa mừng vừa sợ hô lên “Dịch tiên sinh tới.” Ngay lập tức khiến cho phóng viên rối loạn một hồi, lộn xộn chen nhau lên, chồng chất vây xung quanh ông và bạn gái. Đây là lần đầu tiên ông xuất hiện trước công chúng sau khi xuất viện, chỉ nghe tạch tạch một tiếng nhanh chóng nhấn nút ở lối vào, vô số ánh đèn flash cao thấp nối tiếp nhau nhấp nháy, sáng đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, lập tức quẳng vị Kỷ phu nhân phục trang đẹp đẽ kia sang một bên.
Thừa Hiên và Chỉ San đứng lặng ở đằng xa, nhìn ánh đèn flash nhấp nháy ở bên kia, Chỉ San bưng ly sâm banh, không nhịn được khe khẽ nói: “Có phải thảm như ngồi tù hay không?”Anh nở nụ cười, cô cũng cười. Hai người vui vẻ hoà nhã đứng dậy, bộ trang phục lỗng lẫy trong màn đêm, rượu sâm banh tinh khiết, gió đêm mang men say, tất cả như liên quan mà cũng chẳng liên quan gì đến người kia, đứng dậy nhìn xem cảnh ngợp vàng son mờ nhạt phía dưới, nhìn rõ thấy người ở trước mặt, anh tựa hồ trở nên lơi là.
Âm nhạc vang lên, anh để chén rượu xuống, cực kì ra vẻ quý ông đưa tay về phía cô, cô thoáng sợ run một cái, mới đặt tay mình vào trong tay anh.
Vũ khúc rất chậm, là một bài hát Tiếng Anh cũ “Where have all the flowers gone”, ca sĩ trên đài một lần lại một lần cúi đầu ngân giọng hát: “Where have all the flowers gone? Long time ago…” Câu hát phiền muộn thế, năm tháng như nước, hoa rơi phương nào…Đêm là một đóa hoa hồng nở rộ, nở rộ đến khi nào rồi sẽ có lúc tàn phai: “When will they ever learn? When will they ever learn?” Bạn cũng biết…bạn cũng biết…Một lần lại một lần hỏi, một lần lại một lần hỏi, phiền muộn thế, mê man thế…Liệu có ai sẽ biết? Trong màn đêm không khí thoang thoảng hương hoa thơm mát, mọi người ồn ào trò chuyện với nhau trong điệu nhạc, hết sức chuyên tâm chầm chậm khiêu vũ.
Người khiêu vũ không nhiều, chỉ có đúng bảy tám người, tụm năm tụm ba lại một chỗ, nhẹ nhàng kể truyện cười tán phét. Sàn nhảy ở gần đài phun nước, trong đài phun nước có rất nhiều ánh đèn, lấp lánh như tan chảy vào mặt trăng nhỏ bé. Một cái bóng đèn vặn vẹo ở trên đầu con rắn bạc bị vỡ, trên đỉnh pho tượng bằng đồng có thác nước róc rách chảy xuống, bị gió đêm thổi trúng tản ra những hạt nước li ti, dính vào cánh tay trần trụi của cô, mát lạnh thấm vào người. Tay anh không quá chặt cũng không quá lỏng nắm eo cô, tiếng ca tản ra như nước, mờ ảo mà xa xăm: “When will they ever learn? When will they ever learn…”
Ai biết được, liệu có ai sẽ biết, tại đây trong đêm nay, không biết tương lai xa xôi ấy, những người im lặng trong quá khứ, ai có thể biết…
Đêm nay không có ánh trăng, quét lên bãi cỏ chỉ có bầu trời dệt đầy sao mang hình bóng đèn, bầu trời đêm sâu đen tĩnh lặng, như thể bối cảnh vĩnh viễn xa xôi. Giai điệu thong thả mà ưu mỹ, đây chỉ là một buổi đêm bình thường, không có gì đặc biệt, cô uống khá nhiều rượu sâm banh, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Ca sĩ còn đang vô cùng thương cảm ngân giọng hát: hoa rơi phương nào, năm tháng như nước, hoa rơi phương nào…những đóa hoa này đi qua bao năm…bạn cũng biết…bạn cũng biết…Đứng giữa trung tâm nhộn nhịp này, bên tai vang lên giọng ca rất nhỏ một lần lại một lần đang hỏi: Bạn cũng biết…bạn cũng biết…
Vẻ mặt của anh hình như có hơi hoảng hốt, anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt thế này. Cô nhìn theo ánh mắt anh, thấy anh đang lắng tai nghe mấy vị khách tán phét cùng nhân vật cao quý kia, Dịch Chí Duy rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng mới quan tâm lấy một ly sâm banh cho người bạn gái thay thế bên cạnh, sau đó quay đầu, như trước không thèm để ý lắng nghe người khác bàn luận viển vông. Mặc dù trên mặt ông ta mỉm cười, dáng cười kia cũng không xoi mói, nhưng anh biết đó chẳng qua là xuất phát từ lịch sự.
Rốt cục cả cuộc đời này ông ta có cơ hội, thực sự cười to thoải mái hay không?
Thừa Hiên hơi sững sờ nhìn chằm chằm vào nụ cười của ông ta, hồi nhỏ anh rất bướng bỉnh, chị cả bận rộn làm việc, không có tiền thuê bảo mẫu, khóa cửa để anh ở nhà một mình. Một mình anh chỉ cầm xe đồ chơi, có thể chơi rất lâu. Đôi khi có ngày còn bò lên gác mái, mệt mỏi thì nằm ngay trên sàn nhà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại xung quanh tối om, khóc lâu lắm mới vớ được cái đèn, bật đèn điện nhìn thấy trên gác mái đầy đồ vật lẫn lộn, lau khô nước mắt, lại tiếp tục chơi một mình.
Kể từ đó, căn gác mái nho nhỏ trở thành hoa viên bí mật của anh. Năm anh mời tuổi trốn trong gác mái xập xệ, tìm thấy mấy hòm cũ chứa ít sách vở và đồ vật lộn xộn của chị cả khi còn trẻ, bị anh lục lọi hết cả ra.
Chính tại chỗ đó, anh nhìn thấy một chồng lớn các bức ảnh cũ.
Chất ảnh chụp cực tốt, màu sắc cũng không bị hỏng, chụp lúc không để ý, có một số hoàn toàn là hướng ống kính chụp bừa. Bối cảnh chụp ảnh luôn luôn ở cùng một căn nhà, gọn gàng rộng rãi, chụp phòng khách, phòng đọc sách, sân thượng, có cả phòng bếp. Tất cả ảnh chụp đều là một người, cũng có vài tấm là ảnh chụp chung, cực kỳ thoải mái, vừa nhìn đã biết ngay không dùng giá ba chân mà chỉ giơ cánh tay tùy tiện ngắm rồi chụp được. Ống kính để gần quá, như là cách chụp hai cái đầu dí sát vào nhau lưu hành một thời trên đường phố, nhưng hai khuôn mặt cười rất rạng rỡ. Có tấm ảnh chụp người kia đang nghe điện thoại, nhấc tay che khuất nửa bên mặt, hình như là đang che đi ống kính. Đặc biệt nhất là tấm ảnh chụp một tay đang nắm chặt một cánh tay khác, cổ tay cô gái mảnh khảnh, bị chàng trai nắm ở trong tay. Chụp được hơn nửa khuôn mặt, rõ ràng đang cười. Cười tươi sáng đến nhường này, con mắt nhỏ sáng long lanh, như đang chìm đắm trong sự cưng chiều.
Cách tấm kính thủy tinh mỏng, cách thời gian và không gian xa xôi, cách tất cả quá khứ mà anh không biết, thời gian ngừng lại ở tấm kính kia, giống như dùng những thứ ấy để chứng minh từng có một hạnh phúc đã trôi qua.
Ông ta thật sự chưa bao giờ hạnh phúc ư? Thừa Hiên nghi ngờ nếu ông chưa nhìn qua những bức ảnh đó, có lẽ sẽ cho rằng mọi thứ, chỉ tồn tại trong phán đoán ngớ ngẩn của mình. Ông ta từng tàn bạo vô tình xé rách tất cả, khiến cả thế giới trước mặt một người con gái sụp đổ. Giờ đây ông ta bình an vô sự đứng ở chỗ này, hình như rất thanh thản. Nụ cười sáng rực thế, cũng chỉ là làm bộ dối trá của một con người đạo đức giả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!