Sau khi thông tin nguồn tài chính Đông Cù gặp vấn đề nhanh chóng được công khai trên báo chí, thị trường lập tức náo động, những cổ đông nhỏ tranh nhau bán đi vì sợ uổng phí, Đông Cù mỗi lúc một lung lay.
Dịch Chí Duy chủ trì mở cuộc hội nghị khẩn cấp, tham dự đều là các giám đốc cấp cao, bầu không khí trang nghiêm khắp phòng hội nghị, như thể mọi người đều biết cuộc quyết chiến cuối cùng đã tới, cho nên tất cả đều yên lặng. Bởi vì liên tục tăng ca, Dịch Chí Duy mệt mỏi rã rời, giọng nói phát ra cũng khàn khàn: “Dưới tình huống này, trước tiên chưa cần truy xét là ai đã tiết lộ thông tin, bên phía ngân hàng nói thế nào?”
Giám đốc quản lý ngân sách đáp: “Họ yêu cầu chúng ta cung cấp thêm tài sản thế chấp.”
Dịch Chí Duy nói: “Được lắm, đúng là vừa trở mặt đã không biết người.” Ông lặng im chốc lát, mới lại ngước mắt lên: “Các vị…” Mọi người hết sức chăm chú lắng nghe, mỗi người đều nhìn chăm chăm ông, ông dừng lại, khẽ chau mày, chầm chậm nghiêng người bước lên phía trước, cả người đều nghiêng về phía trước, giống như chuyển động chậm trong phim điện ảnh. Trơ mắt nhìn ông “Rầm” một tiếng gục xuống ngã lên bàn hội nghị, cốc nước văn kiện đồ vật linh tinh bị cơ thể ông khua trượt ra ngoài, “Choang” Vung vãi trên sàn nhà. Mọi người há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ ngây ra như phỗng.
Trôi qua vài giây, mới có người như tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức đỡ lấy ông: “Dịch tiên sinh!”
Cả đám người trong phòng hội nghị đã phản ứng lại, tham gia hội nghị đều là những tinh anh ở Đông Cù, sau vài giây đồng hồ hoảng loạn bèn lập tức ổn định vị trí, một bên vừa vựng ông dậy cho uống thuốc, một bên vừa bấm điện thoại gọi cấp cứu, mặt khác bố trí người chuyên môn phụ trách công việc giữ bí mật.
Nhưng giấy đâu thể bọc được lửa, chỉ cùng lắm một ngày, thì giới truyền thông từ nhỏ đến lớn đã biết lần đột nhiên phát bệnh này trong phòng hội nghị. Lời đồn ngay tức khắc khiến Đông Cù thất bại thảm hại, Dịch Chí Duy thể chất và tinh thần lao lực quá độ, không thể chống đỡ nữa.
Thừa Hiên nói với Chỉ San: “Anh thấy hơi bứt rứt.”
Chỉ San an ủi anh: “Kinh doanh là kinh doanh, chúng ta không làm sai gì cả.”
Anh khẽ thở dài, Đông Cù là sinh mạng của Dịch Chí Duy, bản thân mình bây giờ hiển nhiên đang muốn mạng Dịch Chí Duy, mà bệnh của ông ta, căn bản chẳng thể tiếp nhận kích thích mạnh thế.
Mặt khác anh cảm nhận một nỗi lo lắng khó diễn tả, không thể nói rõ, anh mơ hồ thấy một khả năng đáng sợ, giống như một lỗ đen khổng lồ, lại chả biết chả rõ ở nơi nào, cuối cùng sẽ có một ngày tàn ác nuốt hết thảy cuộc sống sinh tồn của anh. Đây là một giác quan thứ sáu tinh tế, luận về thị trường hay là số mệnh báo trước, anh đều dựa vào giác quan thứ sáu kỳ lạ này để tránh thoát tai vạ, ví dụ như sụp đổ tiền tệ sáu năm trước, anh dựa vào linh cảm trước đó, dự đoán thế mà lại trùng với hướng đi của ngân sách, chẳng những dứt ra khỏi rất sớm, còn thuận thế thắng được món lãi kếch sù.
Anh bứt rứt khó chịu.
Đêm khuya nằm trên giường, trằn trọc, khó chìm vào giấc ngủ. Anh trước nay chưa từng mất ngủ, dù cho áp lức đạt đến giới hạn, anh cũng có thể yên ổn ngủ say. Chả lẽ là lo lần đánh cuộc này thật sự quá lớn?
Nhưng rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
May mà nhận được điện thoại của Chỉ San: “Chưa ngủ sao?”
“Chưa.”
Giọng nói của cô dịu dàng: “Anh nhìn xem, đêm nay có trăng đấy.”
Anh đứng dậy giật rèm cửa, đúng là có mặt trăng, một vòng trăng tròn, ánh sáng lành lạnh phân tán trên màn trời, chiếu vào bên trong song cửa sổ, như là có nước ở trên đó. Cái lạnh thấm sâu vào xương tủy, hình như có mùi hoa quế. Anh nhớ lại khoảnh khắc khi cùng cô ngắm trăng trên đỉnh núi, trên mặt bất giác rộ nụ cười.
Dưới ánh trăng, anh rốt cục mờ mịt ngủ thiếp đi.
Anh có một giấc mơ hỗn loạn, mơ thấy mình là tay thợ săn lọt vào rừng cây, dùng một khẩu súng bắn bị thương con mồi, có điều nó lại chạy thoát mất. Trên đường đuổi theo, đập vào mắt anh chỉ có màu xanh lá rậm rạp, khắp nơi là dây leo chằng chịt, màu xanh bao trùm cả vùng trời, quấn lằng nhằng vướng víu, khiến người ta thấy ngột ngạt. Xung quanh lá cây rung xào xạc, chẳng biết nó được che phủ ở dưới đống lá cây nào, anh từng bước áp sát, cuối cùng đã tiếp cận mục tiêu. Nhưng chợt thấy sợ hãi khó thở, không biết đang sợ hãi cái gì. Anh dùng bàn tay run rẩy gạt đám lá chuối rộng, bỗng ở sâu trong đám lá chuối nhảy ra con thú dữ đáng sợ mà trước đây anh chưa từng gặp, nó mở to cái miệng đầy máu, lập tức ngoạm anh đến xương cốt không còn.
Khi tỉnh dậy cả đầu đều toát mồ hôi lạnh, anh ngồi ở đầu giường, trong đầu mờ mịt, mãi đến tận sáng, anh mới đứng dậy tắm gội, sau đó đi đến bệnh viện thăm chị cả.
Không ngờ chị chẳng ở phòng bệnh, hỏi y tá, mới biết được chị đang đi dạo ở vườn hoa.
Đã là cuối thu, nhưng vẫn còn hoa Dâm Bụt, hai ba chùm nở rộ trên cành, mang theo sương sớm nặng ướt, những đóa hoa rũ xuống thật sâu, giống như không chịu nổi sức nặng.
Anh liếc một cái đã nhìn thấy chị cả, đứng sâu trong cây hoa sum suê, vẻ mặt xa xăm mà hờ hững.
Chị đang nhớ đến điều gì?
Nghe thấy tiếng bước chân, chị quay đầu, trông thấy anh, trên mặt hé ra nụ cười: “Bận rộn thế sao còn đến đây?”
Anh nói: “Cũng không bận lắm ạ.”
Bởi vì Đông Cù đang lâm vào tình trạng rắn mất đầu, tài chính thiếu hụt, bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt, người người tìm cách tự bảo vệ mình, đã bắt đầu tiến hành bán cổ phiếu Đông Cù với giá siêu rẻ. Nên bọn họ thuận lợi thu nạp, cùng lắm chỉ mất vài ngày, đã mua vào xấp xỉ 10% cổ phần Đông Cù. Lại nói cứ tiếp tục duy trì trong vài ngày, Đông Cù sẽ thuận lợi thả vào trong túi thôi.
Chị hiểu thói quen của anh, mỗi khi không chịu nổi gánh nặng, bao giờ cũng đến bên cạnh mình, ngơ ngẩn yên lặng trong chốc lát. Năm ngoái chủ trì thu mua công ty J&A, lúc ấy Thừa Hiên đã rất căng thẳng liên tiếp vài ngày không hề chợp mắt, sau cùng vẫn dành thời gian chạy đến căn hộ bên cạnh trung tâm công viên của chị nằm lăn ra cười ha hả, nằm trên sô pha trước mặt chị ngủ đủ 5 tiếng đồng hồ. Khi tỉnh lại tinh thần phấn chấn, tiếp tục trở lại cuộc đại chiến thu mua giữa lúc nước sôi lửa bỏng.
Chị nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy.”
Anh chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thật: “Em thấy sợ hãi.” Giống như lơ lãng: “Em lớn vậy, còn chưa từng sợ hãi cái gì, thế mà lúc này đây em lại thấy sợ hãi, chung quy cảm thấy như là làm sai cái gì đó, rồi sẽ có tai vạ đến nơi.”
Chị không nói gì nắm vai anh, anh đã cao hơn chị một cái đầu, không còn là đứa trẻ bịn rịn dưới gối chị năm ấy nữa, nhưng trông vẻ mặt anh bây giờ đúng là mờ mịt và bất lực, khiến lòng cjok mềm mỏng mà đau đớn. Chị khẽ giọng nói: “Chị cả ở đây, em không phải sợ cái gì. Chị cả hứa với em, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Sự việc đang tiến hành rất suôn sẻ, họ đã thuận lợi thu mua đến 12% cổ phần, nâng tấm hiệu trở thành cổ đông lớn thứ hai ở Đông Cù, chỉ cần nắm chắc 2, 3% nữa, có thể giành được toàn thắng.
Dịch Chí Duy mang theo bệnh tật mà xuất viện, quay về Đông Cù giữ gìn đại cục, nhưng tình hình đã phát triển đột ngột khi thị trường xoay về một bên khác, Đông Cù không cách nào lật ngược cơn sóng dữ này.
Gần đến kết thúc, thắng lợi càng gần, Thừa Hiên ngược lại càng thêm mờ mịt.
Thành công dễ dàng như thế, một khi khát vọng gần mười năm thật sự nắm trong tay, trái lại có thêm phần mất mát khác thường. Được cái rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ cũng nhanh kết thúc, cuối cùng đã kết thúc.
Khí hậu oi bức bất thường, Thừa Hiên và Chỉ San chạy đi ăn đêm, hai người mồ hôi nhễ nhại, ngồi ở chiếc bàn be bé bên cạnh, nghe đài radio thuật lại cảnh tới gần đảo “Mali”, rồi đến thời tiết đêm nay sẽ có mưa dông. Chủ quán ào ào thu dọn đồ vật lẫn lộn xung quanh, chuẩn bị đóng cửa.
Trời mưa rất nhanh.
Có lẽ trời mưa, hôm sau sẽ mát mẻ.
Bầu không khí im lìm giống như lồng hấp, mọi người bốn phía đang bận rộn, như muốn chạy nạn, một mớ hỗn độn. Trong lòng anh chợt khó chịu, Chỉ San hình như cũng cảm thấy thế, nên nói đùa với anh: “Qua hai ngày nữa, có thể tuyên bố thu mua thành công, đến lúc ấy anh vào chức chủ tịch Đông Cù, đối mặt với đám phóng viên câu đầu tiên sẽ nói gì?”
Anh nghĩ ngợi chốc lát, giống như thực sự suy xét về tin tức mới này, cuối cùng mới chậm chạp nói: “Anh yêu em.”
Cô giật nảy mình.
Anh mỉm cười, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nói lại lần nữa: “Anh yêu em.”
Cô vẫn giật mình tại chỗ.
Anh cúi người bên tai cô, giọng nói trong trẻo rõ ràng: “Chỉ San, anh yêu em.”
Một niềm vui sướng chưa từng có, cuốn theo tất cả mà đến, như cơn sóng thần điên cuồng trào dâng lên toàn thế giới, toàn bộ thế giới đều bị phá hủy, toàn bộ thế giới đều không quan trọng, chỉ có anh, chỉ có anh trước mặt.
Có thể tha thiết dựa vào nhau, có thể bên nhau không xa rời.
Trong mắt cô che kín một tầng hơi nước, anh nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô, như thể nỉ non: “Em còn chưa trả lời anh đấy.”
Cô yêu anh, cô đương nhiên yêu anh, cô đương nhiên đương nhiên yêu anh rồi.
Cô vùi vào lòng anh, chỉ cần có anh, cô chỉ cần có anh. Anh ôm chặt cô, trống ngực đập dập dồn của hai người cũng hóa thành phập phồng mềm mại, cô cảm thấy giống như đang ở trong mơ, toàn bộ thế giới đều yên lặng, vô cùng yên lặng, chỉ có anh. Giờ phút này, còn quý giá hơn ngàn vàng.
Thời tiết thay đổi, dần dần có gió, thổi vào túi nhựa đựng giấy vụn trên mặt đất bay phần phật, gió thổi vào tay áo họ, nếu có thêm một trận mưa mau nữa, thì càng tốt.
Đứng trên đường phố bừa bãi, anh cùng lắm là người bất thường, ôm lấy cô, thầm nghĩ đến trọn đời trọn kiếp.
Tiếng chuông lớn vang lên, anh hồi lâu cũng chẳng hề lấy ra, cô cũng không muốn anh buông mình, nhưng cuối cùng vẫn phải nhắc nhở anh: “Điện thoại anh đang kêu đấy.”
Anh lưu luyến buông cô ra, nghe điện thoại, đối phương chỉ nói vài câu, anh chẳng đáp lại một tiếng, chỉ giương mắt nhìn cô.
Cô chợt cảm giác rùng mình cứng ngắc.
“Dịch Chí Duy đột nhiên tuyên bố mình trở thành cổ đông lớn nhất của Letter, trước mắt đã thu được hơn 60% quyền chuyển nhượng sở hữu.”
Một tia lạnh buốt, chảy ròng ròng xuống theo sống lưng cô, lạnh cắt da cắt thịt. Cô tất nhiên biết Letter là công ty có nguồn vốn quan trọng nhất, nếu Dịch Chí Duy kiểm soát ngân sách, thì chả khác gì rút củi dưới đáy nồi [1], hiện nay tài chính công ty đã hoạt động đến giới hạn. Gió thổi trên mặt anh, mang theo cát bụi, đổ ập vào hơi thở khiến anh bị sặc, không thể tránh né, không thể hít thở.
Sinh mệnh đã cận kề cái chết, Dịch Chí Duy cũng rơi vào đường cùng mà phản kháng lại.
Trong đầu cô trống rỗng.
Ông ta đã ấp ủ kế hoạch này bao lâu?
Im hơi lặng tiếng đến vậy, từng bước dẫn họ vào tròng, phải cực kì kiên nhẫn, phải cực kì quyết đoán, mới có thể trót lọt như thế.
Ông ta có thể kiên trì đến bước này, trơ mắt nhìn họ như tằm ăn rỗi [2] Đông Cù, lại không để lộ chút xíu kẽ hở nào, âm thầm lên kế hoạch tất cả, chỉ vì một kích trí mạng ngày hôm nay.
Người này, không hổ là người ba mươi năm vẫn đứng sừng sững không đổ, một tay gây dựng nên kỳ tích Đông Cù.
____________________________
[1] Rút củi dưới đáy nồi: Tìm ra điểm yếu của đối thủ để làm suy yếu và tiêu diệt đối thủ.
[2] Tằm ăn rỗi: ăn dần ăn mòn, ăn khỏe và rất nhanh. Ăn như tằm ăn rỗi.
Kết thúc
Gió thổi qua vầng trán anh, anh nặng nề thở hắt ra: “Anh thua.”
Anh chưa từng thua, nhưng chỉ một lần thua đã mất mạng. Anh vạn lần cũng không có khả năng trả khoản nợ khổng lồ ấy, trận đánh cuộc này quá lớn, lại không có cơ hội sống. Một khi nghĩ đến kết quả này, anh sẽ thua hết tất cả.
Một sự sợ hãi thấm sâu vào tim cô, giọng nói cô khàn khàn: “Thừa Hiên.”
Anh nhìn cô, lâu đến thế, chuyên tâm đến thế, giống như muốn đem cả người cô in thật sâu trong lòng. Qua nửa ngày, bỗng nói: “Xin lỗi em.”
Không! Không!
Cô suýt nữa hoảng sợ thốt lên tiếng, cô không nên nói với anh, anh đừng như thế này! Cô gắt gao bám chặt anh: “Anh sẽ không bao giờ, phải không anh?”
Anh từ chối trả lời, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nước mắt cô tràn mi, chỉ gắt gao bám lấy anh, không chịu buông ra. Đứng trong gió thổi cuồn cuộn, xa xa có một tia chớp màu tím xé rách bầu trời đêm, giống như bổ ngang trời đất thành vết rạn, nuốt hết thảy mọi thứ, nuốt vào! Không chừa lại xác! Anh dường như bình tĩnh cúi xuống, điềm đạm vỗ vỗ lưng cô: “Đừng lo, để anh gọi điện cho chị cả. Tuy thông tin đấy thật xấu, nhưng chị ấy có quyền được biết.”
Nước mắt cô rơi như mưa, thiết tha dựa vào anh, giống như chỉ làm thế mới có thể bảo đảm anh sẽ không rời mình đi. Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu, cảm thấy nơi bí ẩn ở đáy lòng lại có một chút nhẹ nhõm. Thì ra đáng sợ nhất không có gì hơn chuyện tình cảm, không có gì so với chuyện tình cảm lại đáng sợ hơn. Không có gì khiến anh sợ hãi hơn khi xảy ra chuyện tình cảm, ngay cả thỉnh thoảng có đôi chút nghĩ ngợi về chuyện đó, đều cảm thấy cả người phát run, chắc chắn mình sẽ không xảy ra chuyện tình cảm ấy.
Hoàng hôn nổi khắp bốn phía, thành phố này tựa như bức tranh vẽ lâu năm, những mái hiên của các tòa nhà mọc lên san sát, như đang bơi lội dưới vùng trời xám tro, tất cả các đường nét đều phác họa mờ nhạt, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, bóng đen dần dần kéo đến. Dường như muốn đè lên từng ngõ ngách trong thành phố. Đôi khi có tia chớp dài màu tím xé ngang khoảng trời đêm, tiếng sấm nặng nề từ rất xa, rồi trời sẽ mưa.
Dịch Chí Duy chăm chú nhìn bầu trời biến động ngoài cửa sổ, cũng không quay lại, luôn miệng nói một cách bình thản ung dung: “Truyền Đông, anh có thể coi như không biết gì cả.”
Dịch Truyền Đông thoáng chấn động, anh tự nói với bản thân, vốn tưởng rằng chỉ cần hỗ trợ việc mua ngược lại, chưa nghĩ đến việc ông đã biết – Nhưng ngay lập tức lại thấy thoải mái, sợ cái gì, anh hiểu với cách này chỉ sợ còn có lực sát thương hơn với ông ta ấy chứ. Quả nhiên, Dịch Chí Duy xoay người lại, đáy mắt khó che giấu nổi thất vọng.
Xem ra bản thân ông ta đã quá tức giận rồi, Dịch Truyền Đông mỉm cười: “Vậy thì sao?”
“Ngân hàng của em được cầm cự bởi Triệu Thừa Hiên, trước mắt có nguy cơ bị đe dọa, em cho rằng Giản Tử Tuấn có bao nhiêu thành thật đáng tin, đồng ý vứt bỏ gia đình để đến giúp người ta vượt qua cửa ải khó khăn này?”
“Đó là chuyện của tôi, ngay cả nếu tôi phá sản tự sát, thì cũng là chuyện của tôi!”
Khuôn mặt ông có vẻ đau đớn: “Truyền Đông!”
Trên bắp thịt của Truyền Đông vặn vẹo, nhìn hết sức đáng sợ, bỗng nhiên hét lớn: “Thu hồi vẻ giả bộ của anh đi! Tôi chịu đủ rồi! Từ nhỏ đến lớn, từ năm này qua năm khác tôi trưởng thành, anh cũng năm này qua năm khác kiểm soát Đông Cù. Mọi người đều nói anh tạo nên kỳ tích, anh ở đâu cũng mạnh mẽ hơn tôi, ở đâu cũng xuất sắc hơn tôi, là người duy nhất trên đời. Còn tôi cái gì cũng không phải! Mọi người luôn muốn so sánh tôi với anh, tôi chịu đủ rồi! Tôi không muốn, ngày hôm nay tôi đường đường chính chính nói cho anh, Dịch Chí Duy, tôi không muốn nhận bố thí của anh, tôi có chết cũng không thèm nửa phần bố thí của anh!”
Anh há miệng thở hổn hển, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ lạ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể một phen buột miệng nói ra, có cảm giác sảng khoái tràn trề. Dịch Chí Duy mặt xám như tro tàn, qua hồi lâu, mới nói: “Em là em trai anh, anh vẫn luôn bảo vệ em.”
Anh nhìn ông ta, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không cần.”
Dịch Chí Duy mệt mỏi nhắm hai mắt, giọng nói liên tục lặp lại nặng nề: “Thì ra anh sai rồi.”
Dịch Truyền Đông cất tiếng cười to: “Anh sai nhiều lắm.” Ngữ điệu của anh mang theo mỉa mai, “Sau một thời gian, anh sẽ biết anh sai rất nhiều.”
Ngần ấy năm, cái miệng căm hận này cuối cùng có thể vui vẻ thở ra, cả người anh gần như phấn khích: “Anh cả, anh cho rằng anh sẽ thắng ư? Tôi nói cho anh biết, còn sớm lắm. Anh trước nay vẫn luôn dạy tôi, đường lang bộ thiền [1], phải cảnh giác hoàng tước phía sau, hễ hành sự, đều không thể thiếu biện pháp dự phòng. Đáng tiếc chính anh lại quên mất, lần này anh rút củi dưới đáy nồi, chiêu thức ấy đích thực là đẹp đẽ, bày ra cho người ta xem thế là đủ rồi. Thật không may, đòn sát thủ của người ta còn chưa sử dụng ra đâu.”
Dịch Chí Duy lạnh nhạt hỏi: “Em có ý gì?”
Dịch Truyền Đông cười rạng rỡ: “Anh cả ngày trước bao giờ cũng dạy bảo em, nói một người đàn ông cần phải có kiên nhẫn. Cho nên xin anh kiên nhẫn chờ đợi chốc lát, có lẽ một vài phút sau, anh sẽ biết thôi.” Giống như xác minh lời nói của anh, giọng nói nhẹ nhàng của thư ký vang lên trên điện thoại nội bộ “Dịch tiên sinh, có vị Phó tiểu thư Phó Thánh Hâm không hẹn sẵn, nhưng cứ khăng khăng muốn gặp ngài.”
Cái tên này như một lời nguyền, ngoài cửa sổ đùng một tiếng, ánh sáng màu bạc hình vòng cung hiện ra gần trong gang tấc, như chiếc móng vuốt lớn dữ tợn, chỉ thiếu chút nữa sẽ thò vào trong phòng. Tiếng sấm rền nặng trĩu như thể vang lên bên tai, từ rất xa mà khắc sâu vào trí óc, tuôn ra khỏi đáy lòng.
Phó Thánh Hâm.
Ông biết cô về nước, nhưng cô không phải dạng người nịnh hót lấy lòng.
Chẳng biết từ lúc nào, Dịch Truyền Đông đã đi qua ông, tự mình mở ra hai cánh cửa phòng làm việc.
Cô đứng ở cửa, làn gió lớn thổi bay tay áo cô, trên bàn làm việc tiếng trang giấy xoàn xoạt trong gió, xa cách ba mươi năm lộ trình khổ cực, cô đứng lặng im chỗ đó cách xa ông chỉ khoảng vài mét, tình cảnh này giống như hư ảo, ông lại chỉ có thể ngây người nhìn cô.
“Hai vị từ từ nói chuyện.” Trong giọng nói Dịch Truyền Đông lộ vẻ chế nhạo, như thể nhanh ý, “Cứ thong thả mà ôn lại chuyện tình xưa.”
Cửa gỗ tếch (tên một loại gỗ) nặng nề, cuối cùng chậm rãi đóng lại, gió không còn thổi vào, tiếng động dần mất hẳn. Cả căn phòng làm việc chỉ có hai người họ, ngoài cửa sổ tiếng sấm đan xen, ầm ầm vang dội vào màng nhĩ, trong lòng ông bất chợt nổi lên một tia ớn lạnh.
Cô im lặng, căn bản không giống người, mà là quỷ, là âm hồn ngậm oan từ địa phủ, đến đây để đòi mạng.
Cô rốt cục cũng mở miệng, giọng điệu bình thản khác thường, như là chứa một tia vui sướng kỳ dị: “Dịch tiên sinh, tôi kể chuyện xưa cho anh nghe nhé.”
Cô đem những chuyện quá khứ, rủ rỉ kể lại, giống như đang ở chín nơi trọng yếu tại địa phủ, trước điện Diêm La, đối chất từng việc một.
Những hấp hối vùng vẫy, những quá khứ đau thương, những ký ức chấn động lòng người, mưa như trút nước, đổ xuống, chỉ có thể nghe được tiếng nước ào ào, trên đất trời chỉ còn con sông này có nước, dòng nước tuôn trào thẳng xuống phía dưới.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi như thác, mà ông nhìn cô, giống như trút được gánh nặng.
Cô chợt nở nụ cười: “Dịch Chí Duy, tôi là do anh dạy dỗ, nhưng không ngờ vở kịch lớn này, anh lại diễn khó khăn đến vậy, nếu tôi không diễn tiếp cùng anh, đúng là đáng tiếc rồi.”
Trong ngực ẩn ẩn bung ra đau đớn, ông đưa tay che ngực, nói một cách khó khăn: “Nhưng mà kết cục lại không đúng…Em đi, và chưa chết.”
Trên mặt cô hàm chứa ý cười: “Đúng rồi, kết cục chẳng hề giống với chuyện xưa tí nào, tôi đi, và không chết. Dịch tiên sinh, phải khiến anh thất vọng rồi, lúc ấy tôi không thả người nhảy xuống. Tôi không nên sống sót, thế nhưng tôi đã nhẫn nhục chịu đựng, vui vẻ mà sống. Tôi sống là vì ngày này, chính vì muốn chờ tới ngày này.”
Ông khẽ giọng nói khàn khàn: “Em rốt cuộc muốn nói gì?”
Cô bỗng mỉm cười: “Anh đã gặp nó rồi, chẳng nhẽ không có chút nghi ngờ nào ư?”
Ngoài cửa sổ mưa to giớ lớn đan xen, nước tựa như chiếc roi da to đậm, nặng nề quất lên kính thủy tinh, rất nhiều ánh sáng trắng như con thú liều lĩnh, nhe nanh múa vuốt gắng sức nhảy vào, muốn xé tan tành tất cả.
Hơi thở mỏng manh của ông vội dồn dập: “Em không có…”
“Đúng vậy, tôi không có, năm đó tôi đã nằm trên bàn mổ, nhưng cuối cùng lại hối hận. Tôi giữ lại đứa trẻ, không hề phá nó đi, tôi vốn dự định dù có độc thân đi chăng nữa cũng phải sinh nó ra. Sau này chúng ta bên nhau, tôi vẫn cứ giấu anh, vì muốn sinh nhật hôm đó tặng cho anh một niềm vui bất ngờ, đâu nghĩ rằng anh lại cho tôi tuyệt vọng bất ngờ nhường ấy.”
Khuôn mặt ông gần như không biểu cảm, đùng một tiếng, ngoài cửa sổ tia chớp màu bạc cắt ngang bầu trời đêm, hạt mưa rơi nhiều như mũi tên, rơi xuống đánh lên tấm cửa sổ thủy tinh to sụ.
Cô nhẹ nhàng bình tĩnh: “Sau cùng khi ấy tôi thật sự không còn đường đi, tôi bỗng cảm thấy, có lẽ đứa con này, đến thật đúng lúc.”
Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng chờ đến giờ phút này, giống như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm vào ngực ông, ông bất giác lảo đảo lùi lại phía sau một bước, cô thờ ơ đứng ở nơi này, nhìn ông ấy. Hai mươi năm qua, cô vẫn luôn chờ đến bây giờ, chỉ là lúc này, trên mặt ông có đau đớn sâu sắc, khiến cô có cảm giác vui sướng đến kỳ lạ.
Hơn hai mươi năm trước, ông chính tay bóp nghẹt tất cả, ngày hôm nay, cô đem tất cả những thứ thuộc về mình, chia từng li từng giọt, không chừa chút nào mà đòi lại, ông ta thiếu nợ cô, cô phải đòi lại tất cả!
“Nhiều năm như vậy,” Cô nhấn mạnh từng chữ, “Anh rõ ràng đã sớm biết nó là con trai anh, anh rõ ràng đã sớm lên kế hoạch tốt toàn bộ. Nhưng không may, chỉ sợ lúc này anh đã tính sai một bước.”
Ngực ông phập phồng dữ dội, như có một bàn tay vô hình, đột nhiên bóp chặt cổ họng ông, làm ông rất khó thở.
Cô chầm chậm đến gần ông, cẩn thận nhìn ông chăm chú: “Dịch Chí Duy, tôi biết anh biết rõ – anh vẫn luôn biết, thế nhưng tôi chờ một ngày thế này. Tôi một mực chờ, tôi không lúc nào ngừng chờ. Nhiều năm qua, hai mẹ con chúng tôi mỗi người làm việc gì, anh thật ra đều nhìn thấu hết cả. Anh biết rõ tôi đang làm gì, anh biết rõ tôi muốn để Thừa Hiên quay về đối phó anh, nhưng anh lại nghĩ ra tương kế tựu kế. Khi đó Thừa Hiên thu mua ‘J&A’, vào thời điểm quan trọng tập đoàn tài chính Nhật bản cung cấp hỗ trợ số lượng lớn tiền mặt, Thừa Hiên đã từng hồ nghi, nhưng nó không kiếm cách tìm hiểu. Còn trong lòng tôi lại vô cùng rõ ràng, bởi vì anh là cổ đông lớn thứ hai của ngân hàng Mitsui, nên Nhật Bản mới có thể dưới trường hợp vô điều kiện hỗ trợ cho nó, vì anh từ lâu đã quyết định, đưa nó lên làm người thừa kế Đông Cù.”
Nụ cười trên gương mặt cô càng rõ rệt: “Đứa trẻ này chịu thiệt nhưng lại được thiên phú tài giỏi, từ khi xuất diện đến nay mọi chuyện đều rất suôn sẻ, nếu gặp được một đối thủ đánh cờ cao tay, sớm muộn cũng sẽ bị tổn hại. Vì vậy lúc nó ra tay với Đông Cù, tôi đã lập tức quyết định để nó thấy rõ nhược điểm của mình, thua trong tay anh, so với thua trong tay bất cứ kẻ nào khác đều an toàn hơn. Vì anh đang chờ nó tự chui đầu vào rọ, đâm đầu vào tay anh, anh được dịp thuận tiện vạch trần thân thế của nó, sau đó đem Đông khu to như thế, tất cả trăm ngàn gánh nặng giao cho nó. Mà tôi hơn hai mươi năm nay, hao công phí sức. Là vì thay anh đào tạo một người thừa kế xuất sắc.”
Cô cười mỉm: “Dịch Truyền Đông lén lút làm những chuyện mờ ám kia, anh trước nay luôn mặc kệ, cậu ta cho rằng bao năm qua anh không mảy may nghi ngờ, thật ra anh đang chờ một thời cơ tốt nhất, lần này cậu ta vì hỗ trợ Thừa Hiên thu mua, số tiền vốn nắm trong tay lăn qua lăn lại cũng sắp hết sạch. Hơn nữa cậu ta còn ngang nhiên bán đứng Đông Cù thế này, hội đồng quản trị sẽ không còn hỗ trợ cậu ta, thế thì tương lai ngăn cản Thừa Hiên tiến vào hội đồng quản trị càng ít, rồi sau đó nó sẽ kế thừa Đông Cù, càng thêm danh chính ngôn thuận [2]. Chiêu một hòn đá ném hai chim này, anh sử dụng thật hết sức cao siêu.”
Ông chậm rãi ngồi xuống, cả người vùi sâu vào ghế sô pha, không tiếng động thở dài, mang theo nặng nề ủ rũ: “Thánh Hâm, em thông minh hơn lúc đầu rất nhiều. Em đã nhìn thấu hết thảy, hà cớ gì còn muốn đến đây?”
Cô bỗng nhiên cười: “Anh cho rằng anh thực sự thắng sao?”
Sự bình tĩnh khó dò trong giọng nói của ông: “Thánh Hâm, anh biết em hận anh, nhưng bao năm qua em đã chấp nhận đánh cuộc thất bại. Con trai là máu mủ ruột thịt của anh, chẳng ai sẽ phớt lờ gia sản mấy trăm vạn, hơn hết tính cách nó trọng tình trọng nghĩa, sẽ không thờ ơ tình cảm cha con. Anh đã thử dò xét nó hai lần, cả hai lần nó đều không đành lòng ra tay tàn nhẫn đối phó anh, nó chưa chắc biết anh là ai, thế nhưng, chả lẽ nó chưa từng nghi ngờ chút nào ư? Đứa trẻ này thật ra rất giống em, tâm thực tình dài, đây là điều tối kỵ với thương gia. Em hãy yên tâm, tuy thuở nhỏ nó không bên cạnh anh, nhưng anh sẽ dạy nó, mai sau sẽ dạy cho nó rất nhiều. Vì nó là người thừa kế tương lai của Đông Cù, tất cả những gì ở anh và Đông Cù, đều là của nó. Anh sẽ lấy phương thức hợp lý nhất, để nó giữ lại các cổ phần hiện có, cũng thực hiện đảm đương chức chủ tịch Đông Cù. Thánh Hâm, anh muốn cám ơn em, nhiều năm như thế, em đã thay anh đào tạo một người thừa kế tốt nhất.”
Ông cười nhẹ nhõm: “Thương trường như chơi cờ, một lần lơ đễnh, cả bàn đều thua. Thánh Hâm, nhiều năm qua em vẫn chưa học được. Dù bố cục thế nào, cũng không thể thiếu biện pháp dự phòng, chiêu bố trí cái chết sau đó sinh con này của em, mặc dù khéo léo, tiếc là lại sử dụng quá mức, kết quả hoàn toàn ngược lại. Hôm nay em đưa Thừa Hiên đến trước mặt anh, anh chắc chắc sẽ chăm sóc dạy bảo tốt nó, sẽ không làm em thất vọng.”
Cô chậm nói ra: “Nhưng anh tính sót một người.”
“Giản Tử Tuấn?” Ông giống như cười nhạo, “Em cho rằng liên thủ cùng anh ta, là có thể đối phó với anh? Anh ta bây giờ bản thân còn khó bảo toàn, nào có dư sức giúp em?”
“Là Chỉ San.” Cô nhàn nhạt nói, “Thừa Hiên sẽ không vì tiền, mà vứt bỏ Chỉ San.”
Ông cảm thấy tức cười: “Bọn nó sẽ không vượt quá ba tháng.”
“Thừa Hiên yêu con bé.”
Trên mặt cô có nụ cười chế nhạo: “Anh chắc chắn sẽ không cho phép nó cưới Chỉ San, cũng giống như, nó sẽ không lựa chọn Đông Cù.”
“Tình yêu trên đời này hoàn toàn không thắng được quyền lợi.” Ông vẫn cười, “Không có người phụ nữ nào, sánh được với lực hấp dẫn vốn có của mấy trăm vạn Đông Cù.”
Khóe miệng cô giương lên, cuối cùng mỉm cười: “Dịch tiên sinh, có lẽ trong mắt anh, chẳng ai chẳng thứ gì sánh được với tiền tài quyền lợi, nhưng trên đời này, lại có một số người không cùng dạng với anh.”
Ông im lặng nhìn chằm chằm cô.
Cô cũng im lặng.
Sau cùng, cô chỉ nói: “Tạm biệt, Dịch tiên sinh.”
Tiếp đó xoay người rời đi.
Ông vẫn đứng ở đó. Như thể cô chưa hề đến, trong phòng còn có mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô, như có như không. Cô tựa như một cái bóng, càng giống như giấc mộng, xuất hiện lúc ông ngủ say vô số lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, khung cảnh lúc nào cũng là một khoảng không hư ảo.
Ông chợt cảm thấy yếu ớt, chỉ ngắn ngủi hơn mười phút.
Hơn hai mươi năm qua, ông đã nhiều lần tưởng tượng cảnh họ tái hợp, ông nghĩ về nhiều lắm các loại tình huống, nhưng chẳng ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, ung dung như vậy, không sợ hãi trước cơn sóng dữ làm ông gần như thấy thất vọng. Ông cho rằng bao nhiêu năm thù hận sẽ khiến bản thân cô mắc chứng cuồng loạn, ông cho rằng cô sẽ hận mình thấu xương, ông cho rằng cô sẽ dùng những ngôn từ kịch liệt nhất dội về phía mình.
Nhưng ngày hôm nay cô lại điềm tĩnh đến thế, giống như vở kịch này không liên quan, đã tập luyện tốt lời thoại từ lâu, chẳng qua là đọc lại một lần.
Ông vẫn luôn nghĩ rằng mình làm chủ tình hình, tất cả lời thoại đều do ông nắm giữ, bây giờ lại cảm thấy hơi nóng lòng, giống như từ đầu có điểm nào không đúng.
Ông ấn vào đường điện thoại nội bộ nói với thư ký: “Liên lạc với Triệu Thừa Hiên, bất kể dùng phương pháp gì, thay tôi liên lạc với cậu ta.”
Thư ký chưa tìm Triệu Thừa Hiên, cuối cùng Triệu Thừa hiên lại tự mình tìm tới cửa, thư ký cực kỳ ngạc nhiên báo cáo với ông trong phòng: “Triệu Thừa Hiên tới, Dịch tiên sinh ngài có muốn gặp cậu ấy không?”
Ông đang uống thuốc, nghe vậy tiện tay đặt viên thuốc xuống, nói: “Lập tức mời cậu ta tiến vào.”
Chỉ chốc lát sau, thư ký đẩy ra hai bên cửa, Triệu Thừa Hiên đứng phía sau cửa, không nhúc nhích nhìn ông, ánh mắt hoang mang ngơ ngẩn, chỉ nhìn ông.
Dịch Chí Duy nhìn cậu ta, trong lòng rối rắm phức tạp, càng thêm kiêu ngạo không kể xiết, cậu ta lại giống mình thế này, ngay cả dáng vẻ cũng giống hệt nhau.
Là con ông, máu mủ ruột thịt, quý hơn tất cả.
Trên đời này, không có gì quan trọng hơn nó, vì nó là thứ trọng yếu nối tiếp ông. Là một phần cuộc sống của ông, cuộc sống của ông trong tương lai.
Ánh mắt Triệu Thừa Hiên dần lạnh xuống, cuối cùng anh không nói lời nào xoay người định rời đi.
“Thừa Hiên.”
Ông gọi anh lại: “Mẹ con vừa mới đến, có lẽ con không biết bà ấy đã nói những gì.”
Triệu Thừa Hiên lẳng lặng quay đầu lại nhìn ông.
Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa.
Đôi mắt Triệu Thừa Hiên bình tĩnh không dao động.
Yên lặng đến nghẹt thở.
Cuối cùng, anh nói: “Dịch tiên sinh, tôi đã gặp ông.”
Trong giọng nói cậu ta như thể đóng băng, Dịch Chí Duy đột nhiên cảm thấy lồng ngực phát lạnh, ánh mắt Triệu Thừa Hiên cũng giống như đóng băng, lạnh buốt mà sắc bén: “Lúc ba tuổi ở nhà trẻ, ông đã từng đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi, khi ấy tôi không biết ông là ai. Lúc ở lễ tốt nghiệp đại học của tôi, khi ấy ông giả bộ đi qua lễ đường, tôi chỉ thấy được bóng lưng ông. Có thể nhiều lần ông từng âm thầm theo dõi tôi, nhưng tôi chẳng hề cảm kích.”
“Con là con trai cha, cha hy vọng con trở lại bên cha.” Trong giọng nói Dịch Chí Duy lộ ra mệt mỏi rã rời “Cha già rồi, không còn nguyện vọng gì khác, chỉ mong con quay về.”
“Thà rằng nói rõ ông không có người con nào khác, mà Đông Cù lại cần có một người thừa kế xuất sắc đi.”
“Thừa Hiên!”
Giọng điệu anh ôn hoà bình tĩnh: “Dịch tiên sinh, tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận quan hệ của chúng ta.”
Dịch Chí Duy nhìn anh, dường như không nghe rõ anh nói gì.
Anh nói với Dịch Chí Duy: “Tôi sẽ không thừa nhận quan hệ của tôi và ông, như là năm đó ông chẳng chút do dự ruồng bỏ chị cả. Ông có tất cả, tôi đối với ông lại chả có ý nghĩa gì, cho nên xin ông đừng vọng tưởng nữa.”
Dịch Chí Duy trái lại nở nụ cười: “Con biết mình đang từ chối cái gì không? Con đang từ chối quyền thừa kế! Con lại từ chối tài sản mấy trăm vạn!”
Anh vẫn mìm cười, con ngươi sáng rực nhìn ông: “Dịch tiên sinh, ông đã quen thói coi tiền tài của cải là tất cả trên đời, nhưng đối với tôi, có rất nhiều thứ so với tiền tài của cải còn quan trọng hơn. Cho nên, tôi từ chối.”
Mỗi chữ của anh đều giống như chiếc roi da, tàn nhẫn quất vào lòng mình: “Tôi luôn cảm thấy sợ hãi, ông biết không? Khi tôi không biết, tôi vẫn sợ hãi, sau khi tôi biết, tôi càng sợ hãi hơn. Trước đây tôi không biết mình sợ cái gì, bây giờ tôi biết, tôi sợ hãi vì tôi giống ông, nhưng bây giờ tôi hiểu rõ, tôi vĩnh viễn sẽ không giống ông. Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội chị cả, tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ người mình yêu thương. Đây là điểm tôi và ông không giống nhau, là điểm vĩnh viễn cũng không giống nhau.”
Dịch Chí Duy bất giác ôm ngực: “Nhưng hiện giờ con đang vướng khoản nợ cực lớn, mai kia sẽ thân bại danh liệt.”
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười: “Giờ này ngày này ông quả thực chiến thắng rất đẹp, tôi đúng là thua đến rối tinh rối mù.” Anh nhìn ra cửa sổ, mưa to trắng xóa bao phủ mọi thứ, cái gì cũng không thấy rõ, giọng nói anh hoà với tiếng mưa rơi, mang theo cảm giác man mát: “Việc đã đến nước này…Nếu ông muốn tôi nhảy từ nơi này xuống, thế thì, tôi sẽ làm ông vừa ý…”
Triệu Thừa Hiên dùng sức đẩy cửa sổ, gió phần phần dội vào trong phòng, những trang giấy tài liệu trên bàn làm việc loạt soạt tung bay đầy trời đầy đất, anh đứng trong gió, tựa như một pho tượng điêu khắc, mặc cho gió to mưa lạnh tiến vào, đầm đìa bắn tung tóe lên người anh. Bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, giống như biển mực…Dịch Chí Duy cả người lao ra, “Rầm” một tiếng đập lên cửa thủy tinh, cuối cùng đóng sập cửa sổ lại. Lưng đỡ cửa thủy tinh, cực kỳ đau đớn, nghiến răng giữ vững, không chịu khom lưng, như thể toàn thân bị một thanh trường kiếm vô hình xuyên qua, tách đôi ra. Ngực đau khiến ông cảm thấy không thể hô hấp, dường như nghẹt thở.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!