Tuệ Khanh ôm nửa quả dưa hấu đã được Hoài Khang chuẩn bị sẵn.
Múc lấy một viên tròn nhỏ trong cái ‘bát’ dưa hấu đó, cô nói vọng vào bên trong.
“Theo chú thì tôi cần phải làm thêm gì nữa?”
Thì ra từ lúc về nhà, Tuệ Khanh đã được Hoài Khang mời sang nhà mình ăn cơm.
Anh chuẩn bị cho cô chút đồ ăn vặt trong lúc bận bịu việc bếp núc, tuy nhiên không ngờ tới hôm nay cô lại chủ động chia sẻ ngày đầu đi làm của mình.
Hoài Khang tắt bếp, cẩn thận cho cá sốt cà ra ngoài dĩa rồi bưng lên bàn.
Sau đó, anh tháo tạp dề và để qua một bên, bắt đầu nhìn vào ánh mắt đang tìm kiếm câu trả lời của Tuệ Khanh.
“Bọn họ nói không sai, nhưng nếu không có em thì họ sẽ không biết thủ phạm làm ra việc đó sớm như thế.”
“Thật ạ?” Tuệ Khanh xoay xoay ‘bát’ dưa hấu, không biết Hoài Khang thật sự khen cô hay vì cố tình lấy lòng cô nên mới nói thế.
“Có điều sau này trước khi đi vào trận chiến nào, em cũng phải quan sát xung quanh, nên tự bảo vệ được mình trước thì mới bảo vệ được người khác.
Nếu có thể, em hãy gọi cho người mà em cảm thấy an tâm nhất.
Chẳng hạn như tôi đây.” Hoài Khang điểm nhẹ lên mũi của Tuệ Khanh một cách trêu chọc rồi tiếp tục đi vào bếp.
“Tôi mới không thèm gọi cho chú.” Tuệ Khanh ôm lấy mũi mình, nơi đó vẫn còn cảm giác như bị điện giật qua bởi sự đụng chạm của Hoài Khang khiến cô đỏ cả mặt.
Hoài Khang bày trí mâm cơm, rồi hỏi lại: “Em không gọi cho tôi thì em định gọi cho ai?”
“Có là ai thì cũng không phải chú.” Tuệ Khanh lè lưỡi, sau đó bắt đầu và từng đũa cơm vào miệng khiến Hoài Khang bị chọc tức nhưng không dám nói lại, chỉ bất lực cùng cô trải qua bữa ăn ngọt ngào.
Nhiều phút sau, Tuệ Khanh ngồi trên ghế ở phòng khách, vuốt chiếc bụng hơi nhô lên của mình một cách thoả mãn.
Cô càng lúc càng bị đồ ăn của Hoài Khang mua chuộc.
Đúng lúc này, một ly cam lại xuất hiện trước mặt.
“Cho em này.” Hoài Khang đưa một ly cho Tuệ Khanh, rồi cầm ly của mình lên từ từ thưởng thức: “Khi nào em mới có ý định xem xét lại lời tỏ tình của tôi.”
“Khụ khụ!” Tuệ Khanh ho sặc sụa vì câu hỏi bất ngờ của Hoài Khang: “Cái này… tôi vẫn nghĩ…”
Hoài Khang lấy tờ khăn giấy rồi chậm lên khóe môi của Tuệ Khanh, sẵn tiện cắt ngang câu nói của cô: “Tôi không cho ai ăn không tay nghề của tôi bao giờ cả.”
Tuệ Khanh mím chặt môi, không biết phải nói gì thêm.
Có lẽ dạo gần đây cô cảm thấy thoải mái khi ở cùng với Hoài Khang nên quên mất quy tắc một khi đã từ chối người khác thì tốt nhất không nên cho họ thêm hi vọng gì.
Thế là hai ngày liên tiếp, Tuệ Khanh làm đủ mọi cách, kể cả chấp nhận thức sớm chỉ để né tránh những cử chỉ quan tâm của Hoài Khang.
Cô từ chối mọi lời mời của anh, kể cả những quà vặt bình thường.
Tất nhiên vài lần chạm mặt là không thể tránh khỏi nhưng cô chỉ nở nụ cười gượng gạo rồi giơ lên đồ ăn mình đã đặt từ sớm rồi chui vào bên trong nhà.
Hôm nay cũng như thế, Tuệ Khanh ra khỏi nhà từ sớm, sau đó có cuộc hẹn với Thuỳ Linh để đến thăm Tâm Dao đang dưỡng thương tại nhà họ Triệu.
Mọi người đều nở nụ cười chào đón hai cô bạn của Tâm Dao.
Thuỳ Linh được dạy dỗ khá nghiêm chỉnh, đúng chất một quý cô quý tộc trong mắt người lớn, mọi lời nói đều nhấn nhá và đúng trọng tâm cần thiết.
Tuệ Khanh có vẻ thoải mái, vô tư và luôn mồm để tạo bầu không khí tràn ngập tiếng nói.
Vì thế ông nội Triệu lẫn bà Triệu đều thật lòng yêu thích cả hai.
Sau khi ba cô gái có được không gian riêng, họ bắt đầu nói về cuộc thi Đêm Rạng Rỡ vừa qua.
Mục đích chính qua nhà họ Triệu hôm nay chính là thông báo cho Tâm Dao biết rằng nhóm song diễn của Tâm Dao và Thuỳ Linh đã đoạt giải nhất, xem như là đem lại chút niềm vui sau một cơn sóng gió ập qua cô ấy.
Thuỳ Linh cặp cổ Tuệ Khang rồi nói với Tâm Dao: “Khanh cũng không tồi đâu.
Nhóm của nó với Hoàng Phúc đoạt giải ba.
Mà không những vậy nó còn ký hợp đồng với quản lý Ái Thi của công ty Bấc Việt.”
“Thật sao?” Tâm Dao ngạc nhiên, sau đó thể hiễn rõ nét vui mừng cho bạn mình: “Chúc mừng mày nhen.”
Tuệ Khanh giả vờ cười hả hê rồi quay sang quan tâm Tâm Dao đã đỡ hơn tí nào sau khi bị mẹ nuôi bắt về nhà hay không.
Những vết thương bởi đòn roi vẫn chưa phai bớt, một số nơi đã lên mài, còn một số nơi dần kéo lại da non khiến toàn thân Tâm Dao khó chịu.
Nhìn biểu hiện gượng gạo của Tâm Dao, Tuệ Khanh thật không hiểu lòng người lại có thể ác độc đến thế sao? Có biết bao nhiêu người mưu cầu một đứa trẻ chỉ để họ được thỏa sức yêu thương chúng, chăm bẵm chúng.
Vậy mà một số bộ phận khác lại nhận nuôi những đứa trẻ chỉ vì các mục đích xấu xa.
Thật làm cho người khác phải kinh sợ!
Tuệ Khanh chứng kiến không ít lần các vết thương trên người của Tâm Dao từ lúc họ chỉ vừa gặp nhau nơi giảng đường đại học.
Cô không ngờ ngay khi cô nghĩ bạn mình đã thoát khỏi nơi đó thì nơi đó vẫn chưa từng buông tha Tâm Dao.
Không muốn khiến tâm trạng của Tâm Dao tệ hơn, Tuệ Khanh thay đổi hướng câu chuyện đến hành động anh hùng cứu mỹ nhân của đô đốc Vĩ Thành.
Và việc đó thành công khiến Tâm Dao đỏ bừng cả mặt, cũng như thật sự thú nhận đã có tình cảm với Vĩ Thành.
Tuệ Khanh bật cười, nhưng trong lòng lại mang lên cảm giác ganh tỵ.
Không phải vì thấy Tâm Dao được đối xử tốt mà là Tâm Dao dám thừa nhận lên cảm xúc trong lòng cô ấy.
Còn cô vẫn mang lên mặt nạ nhằm che giấu mọi thứ.
Đưa cho Tâm Dao bài giảng của các giáo sư, Tuệ Khanh tạm biệt bạn mình lẫn chị Thuỳ Linh để quay về chung cư.
Cô vẫn không quên mua cho mình một phần ăn chiều với ý định tránh né tiếp xúc với Hoài Khang nhất có thể.
Làn gió bỗng bay ngang một cách mạnh mẽ, hệt như báo hiệu thời tiết sắp sửa sẽ không còn tươi đẹp như ngày thường.
Những tán cây va đập mạnh vào nhau và nghiêng về hết một phía khiến ai cũng mang trong lòng nỗi lo sợ rồi cất bước nhanh về nhà.
Tuệ Khanh không dám chần chừ trên đường quá lâu.
Cố gắng tránh né những người khác nhưng bả vai cô vẫn đụng mạnh vào ai đó khiến bọc đồ rớt mạnh xuống nền đất.
“Xin lỗi!”
Người kia lẫn Tuệ Khanh đều lên tiếng, cả hai nhanh chóng cúi xuống nhặt đồ của nhau lên.
Ngay khi họ ngẩng đầu, tấm mắt sững sờ lẫn ngạc nhiên hướng về đối phương.
“Tuệ Khanh?”
“...!Chí Trung?”.