Sau khi bài nhạc lẫn nhìn cô giáo biên đạo động tác, Tuệ Khanh gật đầu đồng nghĩa chấp nhận nhận công việc này.
Quản lý Ái Thi lập tức liên hệ với bên đoàn phim ca nhạc và chốt hạ hợp đồng.
Thế là ngày hôm nay, cô vừa phải tập luyện các bài giãn cơ, động tác khó khác kèm bài nhảy cho bộ phim ca nhạc sắp tới.
Không thể không nói rằng năng suất tìm việc của Ái Thi thật sự rất cao.
Tuệ Khanh rời khỏi phòng tập, mệt mỏi mà bắt xe về lại chung cư.
Cô lặng nhìn qua tấm kính, từng ánh đèn cứ thi nhau lướt qua như tạo một cây cầu ánh sáng chói loá.
Nó dẫn dắt cô quay về kí ức buổi sáng, chính là khoảnh khắc Hoài Khang lựa chọn bỏ lỡ.
Tuệ Khanh nhớ lại những giây phút cả hai vui đùa ở bên nhau, sẽ có những lần Hoài Khang cố tình thân mật để chọc cho cô ngại ngùng nhưng cô không hề ghét bỏ nó, thậm chí còn mong muốn được lâu hơn thế.
Tâm trí xoay quanh hình ảnh của anh mà không có cách nào thoát ra được.
Cô bấm chuông cửa, bước xuống khỏi xe buýt rồi tiến vào một tiệm cà phê gần chung cư.
Tuệ Khanh chọn cho mình ly cà phê theo sở thích của Hoài Khang.
Cô không hề ngờ tới bản thân lại biết anh thường uống hương vị gì, có lẽ chính cô cũng đang dõi theo anh.
Ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa kính, cô nhấp một ngụm rồi khẽ nhíu mày, thật khó uống.
Đúng lúc này, một bóng người ngồi xuống đối diện cô không ai khác chính là Chí Trung.
Chả biết cậu ta vì sao lại ở đây, hay đúng hơn là cô không còn tâm trí nào để quan tâm.
Định mở lời mời cậu ta đi vậy mà lại bị cậu ta chặn đường trước.
“Cậu mới đi làm về à?” Chí Trung nở nụ cười, đặt ly americano xuống bàn.
Tuệ Khanh gật đầu, tầm mắt hướng ra ngoài bầu trời đang dần bị màn đêm xâm lấn.
Chí Trung hầu như không biết chính mình đang làm phiền đến không gian riêng của người khác, cứ tiếp tục luyên thuyên.
“Cậu nhớ chúng ta cũng từng có khoảng thời gian vui vẻ như thế này chứ?”
Tuệ Khanh làm sao không nhớ được, đó vừa là kỉ niệm về tình yêu gà bông mà cũng là sự ngu ngốc khi đâm đầu vào thứ không có kết quả.
“Chúng ta cũng từng có những buổi đi chơi riêng như thế này.
Lúc đó, tớ và cậu còn cùng chọn lon bí đao yêu thích.”
Tuệ Khanh nhấp thêm một ngụm cà phê, vẫn cảm thấy nó thật khó uống, hệt như việc nuốt câu nói của Chí Trung.
Họ thật sự có các buổi đi chơi nhưng không phải là đi riêng.
Cậu ta lúc nào chả muốn rủ rê thêm nhiều bạn bè với lý do càng đông càng vui.
Còn việc lấy lon bí đao thì chỉ vì muốn gây hạo cảm vì giả vờ thích cùng loại với cậu ta mà thôi.
Thì ra cô cũng từng có một thời bất chấp mù quáng đến thế.
Chí Trung thấy Tuệ Khanh không đáp lại, hơi nhíu mày nhưng lại trở về trạng thái tươi tắn và ấm áp: “Thật ra khoảng thời gian ở cấp ba, tớ đã muốn nói điều này với cậu.”
“Chuyện gì?” Tuệ Khanh hỏi lại một cách thờ ơ, như tiếp thêm lời cho Chí Trung
“Tớ từng thích cậu.”
Tuệ Khanh đặt ly cà phê lên dĩa vang lên tiếng cạch rõ to.
Cô không buồn nhìn lấy Chí Trung một cái, mắt nhìn xuống làn nước đen ngòm đang lềnh bềnh đánh vào thành ly.
Vì thế, cô nhận ra trong ánh mắt mình không chút gợn sóng nào.
Cô đã không còn dễ dàng rung động với câu nói này nữa dù nó được phát ra từ một mối tình khắc cốt ghi tâm từ thời trẻ.
Nếu Chí Trung nói với Tuệ Khanh câu này vào lúc cô điên cuồng theo đuổi cậu, cô nhất định sẽ vui đến phát điên.
Tuy nhiên, chính mắt cô chứng kiến cậu tỏ tình với cô bạn thân cùng bàn.
Cô đã hoàn toàn không còn tâm trạng để xem xét cậu ta đang có nói thật lòng hay không.
“Khi gặp lại cậu, tớ nghĩ mình lại có cảm giác đó lần nữa.”
Tuệ Khanh lần này không thể để yên cho cơ mặt đang nhăn nhúm lại vì khó hiểu của mình.
Cô nhận ra ý của Chí Trung chính là hiện tại cậu ta để ý cô ư? Nếu là thật thì nó không khác gì một trò đùa vì trái tim cô chẳng có phản ứng gì với điều đó, thậm chí còn hơi khó chịu vì chính những hành động của cậu làm cho cô và người nào đó có vấn đề.
Chí Trung gãi đầu, bày ra bộ dáng ngại ngùng: “Nên tớ muốn hỏi hiện tại cậu đã có bạn trai chưa? Nếu chưa thì tớ có thể…”
Có thể gì? Tuệ Khanh không muốn nghe thêm.
Cô sợ một khi câu nói đó được thốt ra thì cô sẽ rơi vào trạng thái khó xử.
“Tớ có thể làm bạn trai của cậu không?” Chí Trung đã nói ra điều làm Tuệ Khanh lo sợ thay vì hạnh phúc.
Ngay lúc bản thân bị cứng họng, điện thoại trong túi của Tuệ Khanh reo lên inh ỏi.
Cô nở nụ cười gượng gạo: “Ặc, xin lỗi.
Tớ nghe điện thoại chút.”
Tuệ Khanh thở phào một hơi, may mắn đã có người cứu giúp.
Tuy nhiên, tin tức ở đầu dây bên kia thật sự làm cô không còn cách nào có thể bình tĩnh được.
Tâm Dao bị bắt cóc, sau đó phải nhập viện vì ngất xỉu giữa chừng.
Sau khi được chẩn đoán, bác sĩ bảo rằng bạn cô có máu đông trong não ư?
Tuệ Khanh lập tức đứng lên, báo với đầu dây bên kia rằng cô sẽ tới ngay và không để ý đến Chí Trung vẫn đang chờ đợi mà chạy ào ra ngoài..