Lúc Ninh Duệ Thần vô cùng lo lắng đẩy cửa phòng bệnh ra thì Tô Duyệt đang nằm trên giường bệnh, vừa nhỏ giọng nói điều gì đó với Trần Vân Thẩm Tuấn Ngạn, vừa gặm táo.
Còn cánh tay phải bị băng gạc bó chặt kín kẽ được đặt ở trên giường bệnh kia, quả thực chẳng khác nào một cái bánh tét lớn.
Khi Tô Duyệt nhìn thấy Ninh Duệ Thần, thần sắc trên mặt bỗng thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Trần Vân Thẩm Tuấn Ngạn, như muốn nói: đừng nói lung tung!
Điều này rơi vào trong mắt Ninh Duệ Thần chính là người con gái này có chuyện muốn giấu!
"Sao lại thế này?" Ninh Duệ Thần mở miệng, giọng nói ôn hòa, nhưng ánh mắt liếc về phía Thẩm Tuấn Ngạn lại lạnh buốt.
"Lúc đổ nước sôi chẳng may tay bị trượt nên không cẩn thận bị phỏng chút thôi!" Tô Duyệt nhanh chóng tranh lời của Thẩm Tuấn Ngạn trả lời trước.
Tầm mắt của Ninh Duệ Thần cuối cùng cũng chuyển đến cánh tay bị thương của cô gái, khẽ nhếch mày, "Bị phỏng nước sôi sao?" Giọng nói kia rõ ràng là không tin.
Tô Duyệt vội vàng gật đầu chắc chắn, "Thật đó!"
Nhưng vào lúc này, một vị bác sĩ mặc áo khoác ngoài màu trắng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Duyệt nói: "Cô Tô, mức độ bị phỏng này của cô nếu nghiêm trọng thêm chút nữa thì cánh tay này đã tàn phế rồi, tôi đề nghị tốt nhất từ nay về sau cô đừng vảo bếp nữa thì hơn."
Màu sắc thâm thúy trong con ngươi theo lời của bác sĩ chuyển càng lúc càng sâu, Tô Duyệt xấu hổ cười khan vài tiếng, tức đến mức không thể nhét cả rổ táo vào cổ họng ông bác sĩ này.
Nhiệt độ trong không khí từ từ thấp xuống, thẳng cho đến khi không độ, thậm chí có xu hướng giảm xuống thêm.
Trần Vân và Thẩm Tuấn Ngạn yên lặng liếc mắt nhìn nhau, cùng chung quyết định lặng lẽ lui về phía sau để tránh việc trở thành vật hi sinh.
Vị bác sĩ lớn tuổi kia cuối cùng cũng cảm nhận được trong không gian tràn ngập mùi thuốc súng, ho khan hai tiếng rồi lập tức lánh ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người.
Ánh mắt thâm sâu nhìn vào cánh tay bị băng không nói một lời nào, nhìn chằm chằm đến mức hận không thể xuyên thủng một cái lỗ trên đó.
Tô Duyệt cúi đầu, não bộ xoay chuyển hết công suất để nghĩ ra được một lời giải thích hợp lí nhất.
"Em tránh anh chính vì để tự hại mình sao?"
"Đây không phải là tự hại mình, đây là ngoài ý muốn!" Tô đại tiểu thư lập tức kháng nghị.
Cô đâu biết độ lửa lại khó điều chỉnh đến vậy, lại có thể thoáng cái bốc lên cao như vậy, đợi đến lúc cô cầm lấy cái nồi thì tay bất cẩn đã bị phỏng rồi.
"Sao lại không ngoan ngoan để mình bị thương đến mức này mới dừng hả?" Trong con mắt thâm trầm ánh lên tia đau lòng, nhìn Tô Duyệt như vậy, lại nhịn không được mà trêu cô, "Bây giờ cả Trần Vân và Thẩm Tuấn Ngạn đều biết em không biết nấu ăn rồi."
Lời này vừa nói ra, Tô Duyệt lại cúi đầu, cắn môi, im lặng không nói tiếng nào.
Chuyện này cô cũng không muốn để Ninh Duệ Thần biết, nếu làm thí nghiệm ở nhà, thì cho dù cô có cẩn thận dè dặt thế nào, sợ rằng chỉ cần cô vừa đổ dầu ăn vào trong nồi là Ninh Duệ Thần đã đứng ngay đằng sau cô rồi.
Vì thế, cô liền chạy tới nhà Thẩm Tuấn Ngạn, thừa dịp hai người bọn họ đang ngủ mà lén chạy tới nhà bếp thử nấu theo thực đơn.
Trong lòng Tô Duyệt cũng đã nghĩ kĩ càng, đợi đến khi bản thân thí nghiệm thành công thì sẽ về nhà làm tốt ở trước mặt anh, cho Ninh Duệ Thần một bất ngờ, còn nếu có thất bại, cũng sẽ thần không biết quỷ không hay, và không bị Ninh Duệ Thần phát hiện ra.
Nào ngờ thí nghiệm không chỉ thất bại, phòng bếp của nhà họ Thẩm thiếu chút nữa bị cô đốt cháy hết.
Hôm nay ngược lại cũng thật sự cho anh một bất ngờ.
Một truyện cười vô cùng lớn.
"Vậy.... thành quả đâu?" Nhìn cô gái iu xìu trước mặt, đôi mắt thâm trầm ánh lên ý cười vui.
"Ném rồi!" Tô Duyệt bực mình đáp.
Mà cùng lúc đó, Thẩm Tuấn Ngạn ở ngoài cửa bỗng nhiên mở miệng, "Ở đây!"
Một cái cà men được bọc kỹ trong nháy mắt được đẩy vào, ngón tay thon dài chuẩn xác không sai một ly nhận lấy, mở ra, lập tức nhìn thấy một đống "Thịt kho tàu" đen xì như cục than.
Đầu Tô Duyệt càng cúi thấp hơn, lén nhìn thoáng qua thịt kho tàu bên trong cà mèn, không đành lòng nhìn thêm nữa, tay trái nhanh chóng giật lấy cái cà mèn, người đàn ông giơ tay lên, không cho cô đụng tới.
"Đũa." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, trong nháy mắt một đôi đũa từ ngoài cửa ném vào tay Ninh Duệ Thần, bị ngón tay thon dài của anh nắm chặt lại.
Thẩm Tuấn Ngạn ở ngoài cửa thầm đắc y, đây là sự ăn ý giữa anh em với nhau, cái người Ninh Duệ Thần này thâm trầm phúc hắc, nhưng chuyện về Tô Duyệt, muốn đoán tâm tư của anh cũng không khó.
Cho nên khi anh ra ngoài, rất nhanh chóng đóng gói thịt kho tàu này lại cẩn thận mang tới đây.
Mặc dù Tô Duyệt nấu rất khó ăn, nhưng đây là đồ ăn do Tô Duyệt làm ra, đương nhiên Ninh Duệ Thần sẽ cam tâm tình nguyện mà ăn cho bằng hết mới thôi.
Tựa như Trần Vân, mặc dù rất giống khối băng, nhưng anh vẫn câm tâm trói cô ở bên cạnh mình, cho dù ngày nào cũng bị đông lạnh nhưng vẫn thấy vô cùng thoải mái.
"Đừng ăn!" Tô Duyệt vội vã ngăn cản lại, nhưng Ninh Duệ Thần đã cắn một miếng của đống thịt kho tàu đen xì kia rồi.
Miếng thịt kho tàu này rốt cuộc to cỡ nào?
Nhất định phải nhai kĩ mới có thể nuốt cả miếng thịt.
Còn khổ sở hơn chính là miếng thịt kho tàu này không cắn được.
Có thể đốt cháy đến mức phỏng cả tay nhưng lại không cháy chín thịt, vợ yêu của anh thật đúng là rất có bản lĩnh.
Muối..... Cô đổ cả một túi muối vào sao?
Mặc dù trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Ninh Duệ Thần vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa, bộ dạng say mê thưởng thức.
"Mùi vị.... thế nào?" Tô Duyệt dè dặt hỏi.
"Không tồi, trong cháy ngoài mềm, càng nhai càng ngon." Ninh Duệ Thần tán thưởng nói, phối hợp với vẻ mặt vui mừng kia, ngay cả Tô Duyệt không tin tưởng cũng nửa tin nửa ngờ.
"Cho em ăn một miếng." Dứt lời, Tô Duyệt giả bộ vươn tay trái ra muốn lấy cà mèn, nhưng lại bị Ninh Duệ Thần đập một cái.
"Không được, món này là của anh." Anh nói, giơ cao cà mèn lên, giống như một đứa trẻ không cho phép người khác cướp đi món đồ chơi của mình.
Một người đàn ông dịu dàng phúc hắc thế nhưng lúc này lại dùng sự bá đạo ở mặt này, Tô Duyệt bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, liền thu tay lại.
Thật ra sao cô lại không biết món thịt kho tàu do chính tay mình làm khó ăn cỡ nào, vậy mà người đàn ông này lại ăn hết, chỉ vì muốn để cô được vui vẻ.
"Em nấu ngon lắm, cho nên về sau không được tùy tiện vào bếp nữa, đầu bếp bình thường không dễ dàng thể hiện tay nghề của mình đâu." Ngón tay thon dài xoa nhẹ mái tóc của cô gái, "Miễn cưỡng ăn đồ anh làm là được rồi, để anh thỏa mãn một chút về cảm giác làm một người đàn ông xuất sắc, được không?"
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu, trong lòng vốn uất ức vì hành động của người đàn ông này mà trở thành hư ảo.
"Em nghỉ ngơi chút đi, anh đi lấy thuốc, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."
"Được ạ."
=== ====
Trong phòng bệnh 205
"Cậu Mộ Dung, cậu uống miếng nước đi." Lão quản gia cẩn thận cầm ly nước đưa đến trước mặt thiếu gia đang nằm trên giường bệnh vuốt vuốt môi của mình, nhìn đống tài liệu yên lặng mỉm cười.
Mộ Dung Bạch nhìn ly nước lọc kia, không kiên nhẫn cau mày lại, "Cầm đi đi."
"Cậu Mộ Dung, cứ treo nước biển thế này cũng không phải là thứ tốt, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút chứ." Lão quản gia tận tình khuyên nhủ, Mộ Dung Bạch làm như không biết, yên lặng nhìn tên trên tập tài liệu kia, tiếp tục yên lặng mỉm cười.
Lúc cô kiên quyết hôn xuống, Mộ Dung Bạch vốn cho là mình sẽ nôn mửa, nhưng khi hương hoa nhài nhàn nhạt truyền đến, anh cảm thấy, thật khiến cho lòng người an ổn.
Chỉ tiếc…
Thời gian quá ngắn, cô chỉ truyền cho anh ba hơi rồi thôi.
Như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí không được coi là một nụ hôn, khiến Mộ Dung Bạch khó mà quên được.
Hơn nữa cô gái này lại là nữ biên tập viên phỏng vấn anh, kiểu duyên phận này, kiểu ăn ý này, càng nói rõ là trời cao sắp xếp cho bọn họ gặp nhau!
"Cậu Mộ Dung, lão gia tuyên bố với bên ngoài chuyến bay của cậu lùi lại nửa tháng sau, trước đó, không ai biết cậu đã về nước." Lão quản gia một mực cung kính nói.
Cậu Mộ Dung luôn sống ở Pháp, vì có thể lặng yên không tiếng động sắp xếp một ít chuyện, lần này trở về nước, thời gian đối ngoại cũng không chính xác.
Cũng vì có thể để cho Mộ Dung Bạch có cơ sở gầy dựng ở Lạc thành, sắp xếp cho Mộ Dung Bạch tham gia chuyên mục phỏng vấn Khuynh Tình, cứ như vậy, vừa có thể chế tạo thời gian về nước của anh có độ tin cậy, lại có thể mau chóng nâng cao độ nổi tiếng của Mộ Dung Bạch.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, lại bất ngờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như vậy.
Mộ Dung Bạch vừa nghe xong, đôi mắt như hồ ly kia nheo lại, "Ai cho ông lùi lại? Ngày mai, ngày mai tôi sẽ xuất viện, hiện tại, lập tức liên lạc với bên phỏng vấn Khuynh Tình."
"Cậu Mộ Dung, nghe nói vị biên tập Tô kia đã kết hôn rồi."
Vẻ mặt Mộ Dung Bạch thờ ơ, "Kết hôn rồi thì có sao? Tôi không chê cô ấy."
"…" Lão quản gia im lặng chảy nước mắt, xem ra ông đã thành lão cổ hủ mất rồi, không theo kịp suy nghĩ của lớp trẻ ngày nay nữa.
"Quản gia Trần, sau này con của chúng tôi gọi là Mộ Dung Tô, thấy thế nào? Hay nên là Mộ Dung Duyệt nhỉ?"
Lão quản gia cúi đầu thấp hơn, người còn chưa theo đuổi được, vậy mà thiếu gia nhà ông đã nghĩ đến vấn đề nối dõi tông đường rồi?
"Quản gia Trần, tôi đã nói không sao rồi mà, bây giờ chúng ta trở về mau." Dứt lời, Mộ Dung Bạch trên đầu quấn băng gạc trắng liền đứng dậy rời khỏi giường bệnh.
Hành lang ngoài cửa, người đàn ông cầm gói thuốc đang muốn đi về phía trước bỗng dừng lại, lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai người trong phòng, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đằng trước, một cô gái trẻ tuổi cầm cái bô chậm rãi đi tới, đôi mắt thâm sâu của Ninh Duệ Thần xẹt qua một chút mờ ám khiến người khác không hiểu được…
Trong lúc Mộ Dung Bạch mỉm cười mở cửa phòng đi nhanh về phía trước, chỉ mới bước được một bước, chỉ nghe thấy…
Loảng xoảng!
Cả người Mộ Dung Bạch lập tức thành hình chữ đại nằm sấp trên mặt đất. (hình chữ đại: 大)
Còn cả khuôn mặt của anh thì tiếp xúc với một thứ chất lỏng ươn ướt dinh dính trên mặt đất.
"Đây là cái gì?" Sắc mặt Mộ Dung Bạch u ám ngửa mặt lên, mùi vị nồng nặc không biết là gì ở trên người anh truyền tới.
Ghê tởm chính là, đôi môi vì muốn giữ lại mùi hương của cô gái đã hai ngày không ăn cơm lúc này lại có mùi vị là lạ đặc quánh.
Cả khuôn mặt của Mộ Dung Bạch đều đen lại!
Lão quản gia kiến thức rộng rãi sau khi ngửi ra mùi là lạ này, trong đầu lập tức loáng thoáng nghĩ ra được điều gì đó, đang không biết nên giải thích với Mộ Dung Bạch ra sao thì một giọng nói của thiếu nữ truyền tới.
"Vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải người khác, cái bô bị nghiêng, phiền ông dọn dẹp một chút, ở đằng kia…"
Tay ngọc thon thon của cô gái chỉ ra đằng kia, chính là..... vị trí của cậu Mộ Dung đang nằm úp sấp xuống.
Lời này vừa nói ra, lão quản gia không nhịn được bật cười thành tiếng, quả nhiên giống như dự đoán của ông.
Vị thiếu gia nhà này có bệnh sạch sẽ, vậy mà lại tiếp xúc thân mật với thứ dơ bẩn thế này!
Thật quá..... khôi hài mà!
Mộ Dung Bạch lạnh lùng liếc nhìn ông, lão quản gia vội vàng nín cười, khom người đi tới đỡ, lại bị ánh mắt của Mộ Dung Bạch ngăn lại.
"Đi gọi bác sĩ tới, hình như tôi... bị gãy xương rồi." Mộ Dung Bạch ai oán nói, ngửi thấy miệng mình dính phải mùi là lạ thế chỗ cho mùi hương hoa nhài kia, dạ dày bỗng cuộn trào, nhưng mấy ngày nay anh không ăn gì, nên chỉ có thể ra sức nôn khan.
Cùng lúc đó, người đàn ông nhìn qua giống như thanh tuyền tao nhã đang đứng khoanh tay trong một góc rẽ, yên lặng nghe ngóng tất cả động tĩnh ở hành lang, sau khi thấy hiệu quả đã như bản thân mong muốn, lúc này thân hình cao ráo mới chậm rãi đi về phía một phòng bệnh khác.
Dám có ý với Tô Duyệt, vậy thì để cho mày nếm thử mùi vị tuyệt diệu này trước!