Trên bàn cơm, tiếng cười sang sảng của Tô Lê Đông vang khắp cả phòng khách, Ninh Uyển Thu cũng thỉnh thoảng cố ý đùa giỡn Lâm Phi Châu khiến mọi người bật cười ha ha hóa giải bầu không khí này, thế nhưng có những thứ cho dù như thế nào cũng không che dấu được.
Bỗng nhiên đúng vào lúc này, một giọng nói khiến cho người ta chán ghét vang lên trong phòng khách.
"Sao nào, tôi tới đón ba tôi trở về cũng không được à?"
Giọng nói này, vừa nghe đã biết là giọng của Ninh Thiến Như.
Trên khuôn mặt của Ninh Hạc Hiên có chút xấu hổ, "Là tôi dạy dỗ không nghiêm, đã để mọi người chê cười rồi, bây giờ tôi sẽ bảo nó đi về."
Nhưng vừa nói xong, Ninh Thiến Như đã xông vào, phía sau còn có vệ sĩ tận trung cương vị công tác đi theo, Tô Lê Đông phất phất tay, ý bảo bọn họ trở về vị trí.
Ninh Hạc Hiên nhíu mày, "Sao con lại tới đây?"
"Con tới thăm ba, quản gia Lý nói ba đã tới nhà họ Tô rồi, không phải vì con sợ ba chịu ủy khuất nên mới vội vã đến đây sao." Ninh Thiến Như vừa nói vừa liếc Ninh Duệ Thần, ánh mắt kia còn mang theo sự cảnh giác còn hơn cả phòng sói.
"Thiệu Hiên đã trở lại rồi, ba, lần này nó ở nước ngoài mượn được không ít vốn đầu tư, nhất định giúp ích rất nhiều cho Ninh thị chúng ta." Ninh Thiến Như khoe khoang, lớn tiếng nói tựa như có ý muốn cho người nào đó nghe.
"Mấy năm nay, mặc dù Thiệu Huy là tổng giám đốc của Tống thị, nhưng nó vẫn tận tâm hết sức với Ninh thị, ba, những điều này ba cũng thấy rất rõ ràng, ba tuyệt đối đừng quên đấy."
Ninh Uyển Thu cười lạnh một tiếng, "Sao tôi lại nghe nói có vài vụ vốn đã hợp tác với Ninh thị, nhưng vì sự tận tâm tận lực của anh họ, cuối cùng chạy hết sang Tống thị vậy?"
"Ninh Uyển Thu, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, cháu chưa bao giờ đến công ty, nếu không phải nhờ Thiệu Huy xử lý tốt mọi việc, thì làm sao có nhiều tiền cho cháu tiêu hàng năm chứ?" Ninh Thiến Như không chịu yếu thế nói.
"Ba, trong nhà họ Ninh này không có ai tận tụy lo nghĩ cho Ninh thị như Thiệu Huy, có vài người căn bản không muốn trở lại Ninh thị giúp ba, ba còn giữ lại những người này làm gì chứ?"
Những lời này của bà ta không chỉ nhằm vào Ninh Duệ Thần, mà còn ám chỉ cả những người bên cạnh Ninh Hạc Hiên nữa.
Mặt Ninh Hạc Hiên lúc trắng lúc xanh, nhưng cũng không trách mắng, mà là nhìn về phía Ninh Duệ Thần.
Lúc này chỉ cần Ninh Duệ Thần phản bác một câu, chỉ cần Ninh Duệ Thần cho thấy có ý định trở về giúp Ninh Hạc Hiện trông coi quản lý Ninh thị, như vậy tất cả những lời nói vừa rồi của Ninh Thiến Như cũng chỉ là tự mình vả mặt mình mà thôi.
Dù Ninh Hạc Hiên có nói nhiều thêm nữa, cũng không bằng một câu của Ninh Duệ Thần.
Thời gian theo sự im lặng của mọi người từ từ trôi qua, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Duệ Thần, chờ thái độ chứng tỏ của anh.
Bàn tay cầm đũa của Ninh Hạc Hiên có chút run rẩy, cho dù Ninh Duệ Thần chỉ nói bừa một câu sẽ trở về cũng đã tốt lắm rồi.
Thế nhưng, Ninh Duệ Thần vẫn không hề lên tiếng, vẫn như cũ tiếp tục đút Tô Duyệt ăn cơm.
"Ba, ba cũng thấy rồi đấy, người ta căn bản không muốn trở về, mau về cùng con đi, ở chỗ này cũng chỉ ngăn trở tầm mắt của người ta thôi." Ninh Thiến Như đắc ý nói.
Nhưng vào lúc này, Tô Duyệt bỗng nhiên che miệng lại, không để ý đến sự kinh ngạc của người khác, vội vã chạy vào toilet.
Tiếng nôn mửa thỉnh thoảng từ trong toilet truyền ra, ông cụ Tô cau này, lo lắng gọi với vào bên trong, "Nha đầu, cháu không sao chứ?"
"Không... Không sao ạ...." Tô Duyệt miễn cưỡng trả lời.
"Duệ Thần, có phải mấy ngày nay Tiểu Duyệt ăn trúng thứ gì không sạch sẽ không, hay là công việc quá vất vả? Ta thấy con bé gầy quá." Ông cụ Tô lo lắng, thấy cháu gái mình như vậy, trong lòng ông cũng sốt ruột không kém gì những người khác.
Vừa mới nói xong, trong toilet lại truyền đến tiếng nôn mửa nữa.
Ninh Uyển Thu bỗng nhiên 'A' lên một tiếng, lại vội vàng che miệng, trên mặt xuất hiện cảm giác hưng phấn khó mà che được.
"Không phải chị dâu đã... có đấy chứ?" Ninh Uyển Thu thần bí nói, hai mắt nhìn về phía về phía Ninh Duệ Thần càng không ngừng chớp chớp
"Anh, tháng này chị dâu đã tới chưa?"
Ninh Duệ Thần thoáng suy tư, "Hình như là chưa."
"Vậy khẳng định là không sai được, theo lý thuyết thì gien nhà chúng ta rất tốt, gien của chị dâu cũng không kém, đứa nhỏ sinh ra chắc chắn sẽ thông minh đáng yêu lanh lợi hoạt bát người gặp người thích hoa gặp hoa nở!" Ninh Uyển Thu kích động, mắt phượng nhếch lên nhìn ngón tay đã trở nên trắng bệch của Ninh Thiến Như, "Cô út à, Ninh thị chúng ta đã có hậu duệ rồi, về phần người thừa kế, cũng không nhọc cô quan tâm đến, cô mau trở về đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa!"
Ninh Thiến Như tức đến nghẹn lời, con ư? Lúc này Tô Duyệt lại mang thai!
Cô gái này xem như bà ta đã nhìn ra, hóa ra Ninh Duệ Thần tìm người giúp đỡ chống đối với bà!
"Cô út, sao còn chưa đi, có phải muốn cùng chúng tôi ăn mừng tin vui này không?" Ninh Uyển Thu sắc bén nói, Ninh Thiến Như oán hận trừng mắt liếc Ninh Uyển Thu một cái, xoay người rời đi.
Ninh Thiến Như vừa rời đi, Tô Duyệt mở cửa toilet đi ra, nhìn bên ngoài phòng khách, nhỏ giọng nói, "Đi rồi sao?"
Trong phòng khách không có ai trả lời cô, đợi Tô Duyệt chuyển mắt nhìn sang thì phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
"Sao vậy? Không phải mọi người đều tin con mang thai đấy chứ?" Tô Duyệt vẫy vẫy tay, "Không có đâu, vừa rồi là con cố ý đó."
Tô Lê Đông thở dài, trừng mắt nhìn Tô Duyệt một cái, "Nha đầu này, hại ông già ta mừng hụt."
Tô Duyệt le lưỡi, "Ông nội, con xin lỗi ạ, con chỉ muốn dọa bà ta một chút thôi, ai bảo bà ta dám đắc ý đến vậy?"
Khi tất cả những lời ám chỉ của Ninh Thiến Như đều nhằm vào Ninh Duệ Thần, khi ánh mắt nặng nề của mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, mặc dù người đàn ông này không có biểu hiện gì khác thường, nhưng Tô Duyệt ngồi rất gần anh lại phát hiện bàn tay cầm bát của Ninh Duệ Thần nắm chặt bao nhiêu.
Cô cảm thấy rất khó chịu, càng thấy Ninh Thiến Như đáng ghét hơn trước kia rất nhiều.
Mặc dù Ninh Duệ Thần rất lợi hại, nhưng chỉ cần là con người thì không thể nào mãi mãi thắng cuộc được, cũng sẽ có những nhược điểm riêng, còn Ninh Thiến Như lại đánh đúng vào chỗ đau của Ninh Duệ Thần.
Thật sự..... rất đáng ghét!
Đúng vào lúc đó, Tô Duyệt cảm thấy có hơi buồn nôn, cũng ngay lúc đó, cô nghĩ ra biện pháp như vậy để bức Ninh Thiến Như phải đời đi, thế là đơn giản hóa nó lên thôi.
Nhưng, mang thai.....
Chắc là không thể nào đâu, dù sao mấy hôm trước bọn họ mới làm cái kia....
Ông cụ Tô gõ đầu Tô Duyệt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Cháu đó, thật sự là không biết phân biệt nặng nhẹ mà, từ nay về sau không được lấy chắt của ông ra đùa giỡn nữa, nghe không?"
"Vâng vâng, cháu cũng không dám nữa đâu." Tô Duyệt vội vàng thề thốt.
Ninh Uyển Thu cũng thất vọng thở dài, bĩu môi quay sang làm nũng với Lâm Phi Châu cầu xin an ủi, khiến cho Lâm Phi Châu sợ tới mức vội vàng ngồi nghiêm chỉnh không dám động chút nào.
"Thật sự không sao chứ?" Ninh Duệ Thần nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Duyệt.
"Thật mà, em thì có thể có chuyện gì được." Tô Duyệt cười nói, nhưng không khí hiện giờ lại bắt đầu trầm xuống, nghĩ nghĩ một chút lại nói, "Chỉ cảm thấy trong người có chút buồn bực, hay là anh dẫn em đi dạo một lát được không?"
Ninh Duệ Thần gật đầu, sau khi chào hỏi với mọi người xong bàn xong liền dẫn Tô Duyệt đi ra ngoài.
Tô Lê Đông lấy hai chai rượu ngon cất giấu đã lâu ra, lấy thêm hai cái ly nhỏ, rót đầy hai ly cẩn thận hút lấy ngụm nhỏ bị tràn ra.
"Lão Ninh, mặc dù kinh nghiệm từng trải của chúng ta không giống nhau, nhưng ông nghĩ xem, những mùi vị trong đời cần nếm chúng ta đều thử qua, hiện giờ chúng ta còn sống cũng chỉ như cái ly này, có những việc đã nghĩ thông, không đủ sức gánh vác nữa, nhưng ít nhất cũng phải để cho người trẻ tuổi từ từ tiếp thu."
Trong mắt Ninh Hạc Hiên cũng thoáng hiện lên chút khác thường, ngoài miệng lại bất mãn nói, "Ham ăn thì ham ăn, còn viện nhiều cớ để làm gì!" Bỗng nhiên cũng học theo điệu bộ của ông cụ Tô.
Ông cụ Tô chỉ vào Ninh Hạc Hiên, lắc đầu cười, "Lão già ông miệng vẫn cố chấp như vậy! Đừng gấp, cứ từ từ đi, về sau đến đây chơi cờ với tôi thường xuyên, cơ hội nhìn thấy cháu trai của ông sẽ nhiều hơn, nào nào, chúng ta làm một ly!"
==
Ngoài đại viện quân khu, một chiếc xe Porsche vững vàng lái trên con đường mòn thật dài, Tô Duyệt ngồi trong xe kéo cửa sổ xe xuống, gió trời buổi tối nhẹ nhàng thổi qua, hàng cây ngô đồng tươi tốt trải dài hai bên, Tô Duyệt vươn tay, tùy ý để những tán lá lướt qua lòng bàn tay.
Xe vừa dừng lại, Tô Duyệt không chờ Ninh Duệ Thần đã nhanh chóng nhảy xuống xe, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Ninh Duệ Thần đứng ở bên cạnh xe, chỉ năm phút sau, một bóng dáng nhỏ xinh đã chạy đến bên cạnh anh, hai tay chắp ở phía sau.
"Em có thể nhìn ra anh đang không vui, cho nên mới mang đồ tốt đến đây cho anh." Tô Duyệt chăm chú nhìn Ninh Duệ Thần, bộ dạng thần bí.
Người đàn ông vẫn tiếp tục dựa vào cửa sổ xe, đôi mắt thâm sâu híp lại, đợi đáp án của người con gái.
Tô Duyệt rõ ràng mất hứng, dẫu môi bất mãn nói, "Anh đoán xem nào."
"Không muốn đoán." Người đàn ông bày ra bộ dạng không có hứng thú, trong đôi mắt thâm sâu lại ánh lên ý cười.
Tô Duyệt cong cong môi, Ninh Duệ Thần cố ý đi về phía trước vài bước, Tô Duyệt vội vàng giữ chặt Ninh Duệ Thần lại, "Được rồi được rồi, em nói cho anh biết."
Tô Duyệt nhét thanh kẹo đường vào trong tay Ninh Duệ Thần, "Trước kia mỗi khi em không vui sẽ uống cà phê, sau đó em lại phát hiện, vị đắng trong miệng căn bản không thể chống lại được sự đau buồn trong lòng, chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi, thế là em liền chuyển sang ăn đồ ngọt, quả nhiên, có vị ngọt trong miệng dường như nỗi khổ trong lòng đã biến mất vậy, nhưng ở đây chỉ có kẹo đường thôi, anh ăn thử chút xem, mùi vị cũng không tệ đâu."
Hai mắt sáng ngời của cô gái nhìn người đàn ông, vẻ mặt hi vọng, nhưng người đàn ông lại không nhìn kẹo đường bị nhét vào trong tay, mà vẫn nhìn cô gái trước mặt.
Tô Duyệt gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói, "Em ăn nói vụng về, không biết làm sao để an ủi anh, chỉ nghĩ ra được cách này, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh đến cùng."
Giọng của cô gái hòa với cơn gió nhẹ nhàng truyền vào trong lỗ tai người đàn ông, Ninh Duệ Thần nhìn kẹo đường trong tay, nhận lấy, bỏ vào trong miệng, viên kẹo vải mền trắng bóng chậm rãi thu nhỏ lại.
Anh chưa từng ăn kẹo vải này bao giờ, kể cả đường cũng rất ít khi dùng đến. Khi anh ở Mỹ dốc sức làm việc, lúc nào anh cũng phải duy trì độ cảnh giác ở mức cao nhất, tất cả các chất gây nghiện ảnh hưởng đến đầu óc đều phải tránh xa. Bởi vậy anh tự nói với mình, một khi dây cung bị kéo căng giãn ra, sẽ khiến cho kẻ địch nhìn chằm chằm vào anh đánh bại anh.
Cẩn thận suy nghĩ lại, dường như đã từ rất lâu rồi anh chưa nếm lại vị đường.
Còn hiện giờ, Tô Duyệt nói cho anh biết, đường có thể hóa giải ưu thương.
"Muốn ăn sao?" Nhìn thấy ánh mắt hi vọng của cô, Ninh Duệ Thần nhíu mày nói.
Cô gái này chỉ lo cho anh, vậy mà lại quên mất mình. Đúng là cô gái ngốc nghếch.
"Em không ăn đâu, anh ăn đi." Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kẹo đường trong tay người đàn ông.
Ninh Duệ Thần cầm kẹo đường trong tay đưa tới trước mặt Tô Duyệt, đôi mày rậm khẽ nhếch, dụ dỗ nói, "Thật sự không muốn ăn?"
"Không muốn." Tô Duyệt lắc đầu như trống bỏi, biểu đạt quyết tâm của bản thân.
Ninh Duệ Thần thật sự thu tay lại, "Vậy thì anh không khách khí." Nói xong, tiếp tục ăn trước mặt Tô Duyệt.
Nửa bầu trời bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, người đàn ông có dáng người cao ráo lười biếng dựa vào xe, đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, trong kẹo đường tay cầm chậm rãi nhấm nháp, còn cô gái đứng trước mặt anh trên mặt viết “em rất không có hứng”, quả nhiên bày ra điệu bộ không thể thấy nhiều.
Tô Duyệt bi phẫn nhìn cây kẹo đường càng lúc càng nhỏ lại, tốt xấu gì cũng là do cô chạy đi mua, anh thật sự không để lại cho cô chút xíu nào sao?
"Không thể." Trong lúc Tô Duyệt vẫn còn đang oán thầm, người đàn ông có lòng tốt đáp lại, cây kẹo trong nháy mắt đã giải quyết xong, chỉ còn lại một vài miếng nhỏ màu hồng hồng dính trên que gỗ.
Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của cô gái, cây que kia cũng được ném chuẩn xác vào thùng rác.
"Quỷ hẹp hòi! Cùng lắm thì tự em đi mua lại là được chứ gì!" Tô Duyệt thở phì phò xoay người đi về phía sau thì đột nhiên bị bàn tay to của người đàn ông bắt được.
Ngón tay thon dài dùng sức ôm cô gái vào trong lòng mình.
"Mua cái gì?" Ninh Duệ Thần biết rõ còn cố hỏi, lời nói miễn cưỡng vang lên bên tai cô gái.
Tô Duyệt tức giận trừng mắt liếc người đàn ông ra vẻ không biết kia, không trả lời anh, chỉ gở cánh tay anh ra.
Nhưng cô vừa cúi đầu, tay còn lại của người đàn ông nâng cằm của cô lên, hôn xuống đôi môi mềm mại kia.
Đầu tiên là người đàn ông chà chà môi cô, sau đó nhẹ nhàng cạy hàm răng của cô ra, hương vị thuộc về người đàn ông xen lẫn với vị ngọt của đường cứ như vậy mà đưa vào miệng cô.
"Mùi vị.... ngọt không?" Ninh Duệ Thần nói nhẹ bên tai Tô Duyệt, mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng, trừng mắt liếc Ninh Duệ Thần một cái, xoay người chạy đi.
Bộ dáng như vậy, nhìn thế nào cũng giống một cô gái đang thẹn thùng.
Ninh Duệ Thần mân mê đôi môi, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ xinh kia.
Trên đời này, người đến người đi, triều dâng triều xuống, ai cũng đều có thể ra đi, nhưng chỉ riêng Tô Duyệt em thì không thể.