Lọc Truyện

Gia Đình Năm Tốt

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Sự tồn tại của Lăng Thanh Huyền đã kích thích trăm phần trăm tiềm lực của các ứng viên, loại thay đổi trong vô thức này khiến người khác mệt ná thở.

Thực lực cách biệt quá lớn, đuổi theo quá vất.

Thế là lần đầu năm giám khảo gặp được tình cảnh này.

“Ba suất chúng ta chỉ lấy hai, để Lăng Thanh Huyền qua luôn đi!” Tất cả ứng viên liên tục cân nhắc, đều cảm thấy sớm tiễn Lăng Thanh Huyền đi là tốt nhất.

Dựa trên biểu hiện của Lăng Thanh Huyền, trừ khi năm giám khảo mù tập thể, nếu không chắc chắn cô chiếm một chỗ trong danh sách.

Đám người bị Lăng Thanh Huyền nghiền nát tâm phục khẩu phục cảm thấy nếu kết quả đã chắc chắn thì cô cứ đi trước đi, trả lại không khí cạnh tranh công bằng cho bọn họ.

Ứng viên khác: Cô đậu rồi, mau đi đi, chúng tôi đồng ý cho cô được tuyển thẳng.

Năm giám khảo thấy Lăng Thanh Huyền mặt như thường, lại ngó những người khác mồ hôi như mưa, thở dốc như bão, sau khi trao đổi thì trực tiếp trao cho Lăng Thanh Huyền một tờ quyết định bổ nhiệm.

Cuộc thi tiếp tục, Lăng Thanh Huyền được về sớm.

“Như này cũng được?” Lăng Thanh Huyền nhìn tờ bổ nhiệm đóng dấu đỏ trên tay, nghi ngờ nhìn giám khảo và ứng viên khác.

“Đương nhiên được, chúc mừng cô!” Các ứng viên khác tranh trả lời trước giám khảo, tươi cười vẫy tay chào tạm biệt Lăng Thanh Huyền.

Thế, thì đi thôi!

Lăng Thanh Huyền cất đồ, nhìn ứng viên khác đang thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị thi tiếp, trong lòng âm thầm thở phào, không cần thi tiếp thì không lo làm hỏng đồ, nhỡ đâu bị phát hiện thì cũng có thể giảm bớt tiền đền.

_(:з” ∠)_

Người nhà thí sinh ở ngoài xem rất hiểu lý do giám khảo làm như thế này, có Lăng Thanh Huyền đứng sau con cháu họ như bị ma đuổi, phần nào cũng thi hết sức, mấy mưu kế trước đó đều vứt hết.

Đi đi, Lăng Thanh Huyền hãy đi đi!

Những ứng viên còn lại có thể cạnh tranh công bằng rồi, tránh được trường hợp chưa đến phần thi cuối đã ngất cả loạt.

“Con đỗ rồi, có thể đi Hành tinh Cây Sinh Mệnh rồi!” Lăng Thanh Huyền chạy tới khu nghỉ tìm người nhà, luyện thi bao ngày cuối cùng đã có kết quả, cả nhà có thể chuyển nhà rồi.

“Tiểu Huyền giỏi quá, con có mệt không? Chắc con thấy áp lực lớn lắm? Con thi tuyệt lắm ~” Mẹ Lăng định xoa đầu con gái, nhưng với không tới, thế là đành chuyển sang sờ tay, bà thấy con mình quá là giỏi ~

“Phỏng vấn khó quá, Tiểu Huyền vất vả rồi, nào, chúng ta về ăn mừng ~” Bố Lăng thấy ‘áo quân đội’ của mình quá giỏi, phải được cổ vũ hết mình.

Những phụ huynh khác không hiểu sao hôm nay cảm thấy vô cùng sầu.

QAQ

Sau khi được bổ nhiệm cả nhà nhanh chóng chuẩn bị dọn đi, thủ tục chuyển trường rất nhanh gọn, mấy người Lăng Dục Cẩn còn bị bạn học giữ lại.

Từ đầu đã xác định không ở đây lâu nên cả nhà chủ động không quá thân thiết với bạn học, đồng nghiệp, nếu thân đến lúc về Trái Đất không liên lạc được thì buồn lắm.

Không ngờ lúc Lăng Dục Cẩn sắp đi ‘đàn vịt con’ theo sau cậu lại không vui.

Đại ca vừa đoạt cúp Hi Vọng, còn chưa khoe khoang được mấy hôm đã sắp đi?

Còn là theo người nhà đi tới Hành Tinh Cây Sinh Mệnh có tốc độ mạng quang như sên.

Má ơi, cả nhà đại ca vốn đã không hay lên mạng, giờ còn tới chỗ không có mạng, chúng ta sắp xa nhau phải không!

“Chúng tôi không nỡ!” ‘Đàn vịt con’ thường theo sau Lăng Dục Cẩn, thỉnh thoảng tụ tập vẽ tranh, lúc Lăng Dục Cẩn đi thi còn về nhà huy động phụ huynh ủng hộ đại ca giờ đang bu lấy cậu, mắt rưng rưng chực khóc như thể cậu không phải chuyển trường mà là sắp ra tiền tuyến.

“Mọi người đừng buồn, có thể vẫn liên lạc được mà.” Lăng Dục Cẩn không ngờ đám bạn chạy theo sau mình học nhóm lại buồn đến thế, nên là cậu cố gắng an ủi họ.

“Hu hu, cậu đi rồi chúng tôi sau này biết chép bài tập của ai đây?”

“Mỗi lần thi ngồi sau cậu điểm của tớ đều rất cao, giờ cậu đi thì tớ biết quay ai đây?”

“Chị cậu cũng đi à? Không về nữa hả? Bánh quy lần trước tớ làm chị ấy thích không?”

Nam nhớ Lăng Dục Cẩn vì… bài tập, nữ nhớ Lăng Dục Cẩn vì… chị cậu.

“Bye!”

Lăng Dục Cẩn bị tổn thương tỏ vẻ cậu sẽ mang tất cả bài tập đi, cũng sẽ báo với tất cả mọi người không có phương thức liên lạc của Lăng Thanh Huyền đâu!

=^? ω? ^=

Căn nhà hai tầng nhà họ Lăng mang từ Trái Đất nhất định phải đem theo, có kinh nghiệm lần trước nên đêm trước khi chuyển nhà sổ đỏ đã được đặt trước mặt Lăng Điềm Điềm.

“Sau này có cơ hội chúng ta có thể mở công ty dọn nhà, chuyên dịch vụ vận chuyển.”

Năm miệng nhà họ Lăng xách vali đứng trước cửa nhà, thấy sổ đỏ biến mất trước mặt Lăng Điềm Điềm, cả căn nhà cũng bốc hơi trong nháy mắt.

Chỉ còn mảnh đất trống huơ trống hoắc, nhìn không ra trước đây đã từng có một căn nhà.

Cả nhà như thể đã phát hiện kỹ năng phát tài bậc trung của Lăng Điềm Điềm vậy ~

“Đi thôi, mọi người cầm vé xe chưa?” Lăng Thanh Huyền đã thay đồng phục, cả người đen xì, chỉ có chiếc khăn lụa buộc ở cổ tay phải là đốm trắng duy nhất, cô lấy một chiếc cờ vàng trong túi ra, vẫy vẫy: “Hướng dẫn viên Lăng Thanh Huyền có mặt, đoàn mình đã chuẩn bị xong chưa?”

Rốt cuộc trong túi áo Lăng Thanh Huyền đựng những gì? Thế mà còn mang cả cờ vàng bên người!

Lăng Dục Cẩn cố nén cảm giác muốn vạch túi của chị mình ra xem trong đó có gì, cậu đội mũ đen đồng phục gia đình lên: “Đã xong, chúng ta đi thôi!”

Bố mẹ Lăng đã chuẩn bị sẵn máy ảnh, nghe nói Hành Tinh Cây Sinh Mệnh cảnh rất đẹp, hai người định chụp ít ảnh, đợi sau khi Lăng Điềm Điềm tìm được nhựa cây đặc biệt, mọi người về lại Trái Đất thì vẫn có thể xem lại ảnh.

Lăng Kiệt Sâm cũng đội mũ, xếp hàng đằng sau Lăng Dục Cẩn chờ lên phi thuyền.

Dù trong mắt người nhà họ Lăng phi thuyền này chả khác gì tàu hỏa, không có cánh cũng chả hình giọt nước, mà hình khối lập phương dài, trông như toa tàu biết bay.

Theo đường đi vào trong, mọi người tìm chỗ ngồi theo số ghế, ủa, ghế đâu?

Ngoài tấm ngăn cách mỗi ba mét thì trong khoang trống rỗng không có lấy một cái ghế ngồi, vừa hay lúc ấy hành khách bên cạnh cầm vé quét qua mặt tường, sau đó xuất hiện một chiếc ghế giường nằm.

Hóa ra dùng như vậy ~

Lần đầu đi xa sau khi tới Como, lúc nào cũng được gặp chuyện lạ khiến tâm trạng của cả nhà rất tốt, nhất là sau khi xuống tàu, lên thang máy tới thẳng hành tinh Cây Sinh Mệnh, cảnh tượng trước mắt khiến họ khen không dứt miệng.

Lúc phi thuyền còn ở xa mọi người thấy hành tinh Cây Sinh Mệnh là một tinh cầu màu xanh lục bất quy tắc, càng đến gần họ càng ngạc nhiên trước sự rậm rạp của cây cối, đến lúc đặt chân lên hành tinh này cả nhà kinh ngạc khi thấy nơi đây cành nhánh là đường, nhà cửa xây bằng lá, dân cư đều sinh sống trong biển cây.

“Đây là hành tinh Cây Sinh Mệnh sao?” Nhìn như hành tinh được bện thành từ cây, thậm chí còn chẳng thấy mặt đất đâu.

Lăng Thanh Huyền lấy chứng chỉ ra, kiểm tra lại thông tin, sau đó chờ người tới đón mình đến để đối chiếu lại, lúc hai người tới đón thấy bốn người sau lưng nhân viên ngoại giao mới thì lấy làm lạ: “Ngài không đem theo đầu bếp, hộ vệ, trợ lý sao?”

Trừ người nhà, nhân viên ngoại giao do chưa chắc đã ăn quen đồ địa phương nên được mang theo đầu bếp, cộng thêm hộ vệ để bảo vệ an toàn và trợ lý để giúp những việc khác, thông thường đứng sau lưng nhân viên ngoại giao là cả đám người.

Nhưng sau lưng nhân viên mới này chỉ có bốn người nhà, chẳng nhẽ là chia nhau tới, mai lại ra đón đoàn khác?

“Có ngần này người thôi.” Lăng Thanh Huyền tất nhiên sẽ không đưa cả đoàn người tới hành tinh mới điểm danh, họ đang cần nhựa của Cây Sinh Mệnh, đưa thêm người ngoài tới thì lấy kiểu gì?

Thêm nữa Lăng Thanh Huyền thích ăn đồ Trái Đất, cả Liên Bang này người nấu hợp khẩu vị cô nhất cũng chỉ có người nhà họ Lăng, còn vệ sĩ bảo vệ cô? Chẳng biết lúc có chuyện thì là ai bảo vệ ai nữa, nên cũng không cần.

Trừ đầu trừ đuôi, cuối cùng Lăng Thanh Huyền chọn tiêu chuẩn tối thiểu, mang mỗi người nhà đi.

Người tới đón là trợ lý của nhân viên ngoại giao cũ, vì Lăng Thanh Huyền tới nhậm chức nên hai hôm nữa họ sẽ rời đi.

Hai người đưa người nhà họ Lăng đi làm quen với đại sứ quán, tốt bụng nhắc nhở: “Cư dân ở đây không thích người ngoài nên rất ít khi tới gần đại sứ quán, ở đây có ít ghi chú về phong tục tập quán hành tinh này, mọi người có thể xem qua.”

Hóa ra người ở đây không thích người lạ nên nãy giờ chẳng thấy ai cả, nhà họ Lăng cảm ơn hai người, sau đó mọi người tụ tập lại làm tiệc chia tay, còn mở hai bình rượu lá cây đặc sản ở đây.

Ăn xong bữa này, công việc bàn giao xong thì tất cả nhân viên cũ sẽ đi, lúc ấy người nhà họ Lăng cũng tiện tìm nhựa cây.

Có thể nhân viên cũ ở đây quá lâu, lại thêm tốc độ mạng như sên lết nên gặp người nhà họ Lăng ai nấy đều thao thao bất tuyệt nói không ngừng, nhất là nhân viên ngoại giao cũ – Kohl, vừa uống liên tục bất tận vừa cười nói mình điều nhiệm trở về là chuẩn bị yêu đương kết hôn luôn.

=^? ω? ^=

“Ở đây ba năm, chẳng mấy khi liên lạc được với bên ngoài, trước còn cảm thấy như bị nhốt trong tù, nhưng giờ muốn đi lại hơi tiếc.” Kohl không còn hưng phấn, mà ỉu ỉu đi, sống ở đây ba năm, giờ muốn đi, ai lại không có tiếc nuối?

“Thôi, tôi đi dạo một vòng, sáng mai đi luôn, không quay lại nữa.” Không phải nhân viên ngoại giao thì không thể tới đây, sau khi trở về Kohl sẽ không thể quay lại nữa, nên đêm cuối cùng này hắn muốn đi dạo lần nữa.

Lăng Thanh Huyền thấy Kohl đã say, cứ nói đi nói lại mấy câu vừa nói không cho người khác ngắt lời, cô không yên lòng để Kohl đi mình nên định đi theo thì bị nhân viên ở đó ngăn lại, họ lắc đầu: “Kohl có tình cảm rất sâu nặng với hành tinh này, cứ để anh ấy đi dạo đi, cô cứ yên tâm, còn có A Kim đi cùng rồi.”

“A Kim?” Ở đây chỉ có vài người, đâu có ai tên A Kim?

“Là chú chó Kohl nuôi, ba năm trước chỉ nhỏ xíu, giờ đã cao đến ngực chúng tôi, bình thường đi săn toàn một chọi ba, bảo vệ Kohl không thành vấn đề.”

Kohl thường xuyên dắt A Kim đi dạo ở đây, những người khác đi theo sẽ quấy rầy hắn.

“Chó lớn vậy? Ngày mai trước khi đi cho tôi xem chút được không?” Lăng Thanh Huyền nghe miêu tả về A Kim thì mắt sáng như đèn pha ô tô, lông mềm như nhung, vừa to vừa mềm như nhung, đứng cao tới ngực, vậy lúc đúng lên còn cao hơn, có khi có thể tới vai cô.

Dù lần nào cũng đều phải nhìn bóng lưng các bé lông mềm rời đi nhưng cũng không thay đổi được chấp nhất làm thân với lông của Lăng Thanh Huyền.

Lăng Dục Cẩn ngồi bên cạnh chỉ vào ảnh đính trên tường: “Đây là A Kim sao? Rất đẹp!”

Bên trong ảnh là Kohl, có một con chó lớn ngồi cạnh, A Kim lông vàng thuần như nắng, mắt đen sáng như ngọc, nhìn không hề hung ác mà rất hiền lành trung thành, trông hơi giống chó golden, nhưng lớn hơn, nhìn qua là thấy giỏi săn bắn, có thể hạ sát con mồi.

Lăng Kiệt Sâm tò mò chỉ vào ảnh: “Mọi người có ai thích chụp ảnh sao?” Máy ảnh và film đều là đồ phục cổ, bố mẹ Lăng gốc Địa Cầu thích dùng thì còn dễ hiểu, nhưng ở Liên Bang gần như không mấy người biết dùng, càng đừng nói đến rửa ảnh, nên ảnh này là của ai?

“Của Kohl đó, anh ấy thích lọ mọ mấy đồ cổ, còn có phòng tối để rửa ảnh cơ, chúng tôi không hiểu lắm làm như nào, nhưng ảnh đẹp thật.” Kohl là người rất biết tìm niềm vui trong cuộc sống, bình thường thích chụp ảnh cảnh sắc xinh đẹp, anh sẽ dành thời gian rửa ánh đính lên tường để mọi người đều nhìn thấy.

“Hóa ra Kohl cũng thích chụp ảnh, nếu có cơ hội có thể tâm sự với nhau.” Bố mẹ Lăng cũng thích tự chụp tự rửa ảnh, nhìn hình ảnh dần hiện lên trong phòng tối vô cùng vui vẻ, mỗi tội ba đứa con không hiểu lạc thú này cho lắm.

Biết Kohl cùng sở thích hai vợ chồng liền tràn đầy dục vọng giao lưu.

Mỗi người một lời, Kohl ra ngoài lại được người nhà họ Lăng quen nhất, ai cũng mong ngày mai có thể trò chuyện với hắn trước khi đi.

Vừa ăn vừa nói, mấy người mai phải đi đã ngà ngà say, nói đi nói lại hành tinh này đẹp đến cỡ nào, người nhà họ Lăng lúc nhậm chức hãy cố gắng quý trọng.

Đang nói Lăng Điềm Điềm bỗng đẩy đổ chén trà, Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền bật dậy: “Có gì đó đang chạy tới.”

Tiếng bước chân vội vàng bối rối, khiến người ta bất an.

Mấy trợ ký không nhạy cảm, thính tai như hai chị em, họ vẫn ngồi đó chưa kịp phản ứng: “Không đâu, ở đây rất an toàn, cư dân ở đây với chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, không có giao lưu gì cả.”

“Là chó!” Lăng Thanh Huyền rất nhạy cảm, đột nhiên nhớ lại A Kim lúc nãy: “Có phải Kohl xảy ra chuyện không?”

Nghe mấy trợ lý miêu tả thì A Kim dù lực sát thương không thấp nhưng bản tính ngoan ngoãn, tốt tính, giờ vội vã chạy như vậy chẳng phải là do Kohl gặp chuyện nên về cầu cứu sao?

Thà tin có còn hơn không, Lăng Thanh Huyền nhíu mày: “Bé Cẩn, em ở đây, chị đi trước xem sao.”

Nói xong thì nhảy từ tầng ba xuống, đến âm thanh tiếp đất cũng không phát ra, cô chạy tới hướng A Kim, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Lăng Thanh Huyền như này khiến mấy trợ lý tỉnh táo tức thì, vội đứng dậy cầm vũ khí chạy theo cô.

Hy vọng chỉ là họ nghĩ nhiều, A Kim chỉ đang chơi thôi.

Mấy phút sau Lăng Dục Cẩn đem người đuổi tới, thì thấy Lăng Thanh Huyền ôm một con chó toàn thân đẫm máu về: “Có chuyện gì vậy?”

“Mấy người cứu A Kim, Bé cẩn, chúng ta đi cứu Kohl.” Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, đưa bé lông mềm đầu tiên trong đời gặp mình sẽ không giãy giụa cho trợ lý, cùng một người biết đường, ba người tìm theo hướng A Kim chạy về.

A Kim bị thương như này, còn Kohl đâu?

Do hoàn cảnh đặc thù nên ở hành tinh này không tồn tại động vật ăn thịt cỡ lớn, A Kim đi săn cũng chỉ đuổi theo thỏ hoang, gà rừng, xuất hiện thứ có thể làm A Kim bị thương đến vậy chỉ sợ Kohl lành ít dữ nhiều.

Trợ lý bị Lăng Thanh Huyền vác trên vai băng rừng vượt lá không có thời gian kêu đau phổi, hắn vội chỉ đường, giúp tốc độ của Lăng Thanh Huyền càng nhanh, trong đêm tối ba người lướt qua, chỉ để lại tiếng lá cây xào xạc.

Sau đó ba người tìm được Kohl đang nằm lặng im giữa đống lá, khóe miệng ngậm cười, không còn hô hấp.

“Kohl? Kohl!” Trợ lý chỉ đường không tin nổi Kohl chỉ đi dạo một lúc đã tắt thở, vội chạy xuống muốn đỡ Kohl dậy, nhưng chưa chạm vào thì lá cây bên trên đã rơi xuống trước.

Vừa hay che Kohl lại, lúc mấy người Lăng Thanh Huyền vạch lá tìm Kohl thì đã không thấy người đâu nữa.

“Chuyện gì thế này? Sao Kohl lại biến mất?” Trợ lý không thể tin nổi chuyện Kohl bỗng chốc bốc hơi, tay run rẩy bới lá, muốn biết Kohl mất tích đi đâu.

Lăng Dục Cẩn nhìn Lăng Thanh Huyền, gật đầu: “Chị, chị thử xem có liên quan tới mấy cái cây này không!” Sau đó kéo trợ lý lùi lại mấy mét, chừa không gian cho Lăng Thanh Huyền biến thân.

“Gràooo —— “

Lăng Thanh Huyền không chút do dự biến thành khủng long bạo chúa.

Trong đêm tối, khủng long bạo chúa va mạnh vào thân cây gần nhất, lùi lại, lại đụng vào.

Từng lần từng lần, Lăng Thanh Huyền vội tìm Kohl nên lần nào cũng dùng hết sức, khiến lá và cành cây rơi thành một lớp dày.

Thân cây tráng kiện vỡ ra trông thấy, khủng long bạo chúa chuẩn bị đụng phát cuối, đụng gẫy thân cây, xem xem có phải Kohl biến mất do thân cây này giở trò hay không thì đột nhiên bị một người ngăn lại.

Một bức tường ánh sáng bảo vệ thân cây sắp bị khủng long bạo chúa đụng gãy, trước cái cây trông khá dữ tợn bỗng xuất hiện một người phẫn nộ chỉ vào Lăng Thanh Huyền: “Người ngoài, ai cho phép mi làm hại Cây Sinh Mệnh của chúng ta!”

Tai nhọn, tóc dài đẹp đẽ, thân thể lơ lửng giữa không trung cùng gương mặt tuyệt mỹ, phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh Huyền và Lăng Dục Cẩn là ——

Elf*?

***

« Nhật ký trứng khủng long bạo chúa » chương 3:

Nhà của Trứng Béo là một mảnh đất trống, không dựa cây cũng không nhìn sông, hoàn cảnh không tốt lắm.

Trứng Béo chả quan tâm, dù sao tránh xa cây cối và sông ngòi cũng là cách xa côn trùng, cô thích.

Thêm nữa đất trống là chỗ các động vật khác đều không thích, Trứng Béo chiếm chỗ này chẳng lo bị đuổi đi.

Đất trống là nhà Trứng Béo, một vật để đánh dấu cũng không có, trụi lủi, những vẫn là nhà của Trứng Béo.

Trừ những lúc ra ngoài tranh thủ làm ấm bụng thì Trứng Béo ngày nào cũng phơi nắng ở bãi đất trống, mưa cũng không sao, tiện thể rửa vỏ luôn.

Một ngày nọ, Trứng Béo lại thất bại trong việc tìm cái bụng trống để chui, nó ỉu xìu về nhà, chuẩn bị ngày mai tái chiến.

Không ngờ lúc về thì nhà nó đã bị chiếm, là một con thú hai chân, còn có rất nhiều lông.

Họ hàng nhà tiên hạc à? Thế cánh đâu? Sao cổ ngắn thế!

Mãi sau Trứng Béo mới biết đó là người.
Danh sách truyện HOT