Lần nữa quay trở lại Hạ gia, Hạ Nhân thúc thúc giới thiệu sơ lượt cùng cô: "Đây là Tôn Mai, là bảo mẫu trong nhà, cháu cứ gọi cô ấy là Mai di."
Nguyễn Tinh Loan từ sau lưng ông, khéo léo kêu một tiếng: "Mai di."
Mai di thập phần thích cô gái này, vừa nhu thuận lại vừa xinh đẹp, lớn lên dáng vẻ hệt như tiểu công chúa trên TV mà bà từng xem.
"Tiểu thư, về sau có cần gì, người liền nói với Mai di."
"Cám ơn Mai di, nhưng mà về sau Mai di gọi cháu là Tinh Loan nhé."
Mai di: "Vâng tiểu thư."
Nguyễn Tinh Loan: "..."
Trong nội tâm, cô tự an ủi chính mình, được rồi, việc này không cần phải xoắn xuýt, chỉ là xưng hô mà thôi.
Ba người nói chuyện xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ô tô ồn ào.
Một lát sau, một thiếu niên mặc áo thun màu xanh lam đem túi sách hướng trên ghế salon ném tới, lớn tiếng nói: "Tôi trở về."
Thiếu niên dung mạo tinh xảo, dáng người thon dài, ngũ quan đẹp đẽ đến mức cơ hồ làm người khác từng gặp qua là không thể quên được. Đặc biệt tại khóe mắt kia điểm xuyến thêm một nốt ruồi nho nhỏ, dáng vẻ càng thêm mấy phần mê hoặc, động lòng người.
Không có người nào trả lời, thiếu niên đi vào quét ánh mắt một vòng, ánh nhìn dừng lại trên người cô gái mặc đồng phục trắng, anh hỏi:
Loading...
"Cha, người không phải nói cô ta không nguyện ý ở lại đây sao, tại sao bây giờ lại tới?"
Trong phòng nhất thời yên lặng.
"Chớ nói nhảm, về sau Tinh Loan sẽ ở lại nhà chúng ta, từ hôm nay Tinh Loan sẽ là em gái con, không thể khi dễ người ta biết chưa." Hạ Nhân nói.
Hạ Húc nhẹ giơ lên mí mắt, nhìn lướt qua trên người cô gái gầy yếu bên cạnh, sau đó thản nhiên nói
"Đã biết."
Cực kỳ qua loa, hờ hững.
Sau đó anh làm hành động xem cô như không tồn tại, chân bước đều đều lên bậc thang, hệt như tiểu hài tử hờn dỗi, cơm cũng không thèm ăn.
Nguyễn Tinh Loan nhìn qua bóng lưng của anh, âm thầm thở dài.
Cái này trong tưởng tượng của cô thật khác xa, so sánh chính mình với anh trông có vẻ yếu ớt hơn, về sau nên cách xa người ta một chút là sẽ ổn.
Hạ Nhân giải thích qua với cô: "Tinh Loan, đứa nhỏ tiểu Húc này thật ra rất tốt, chờ các cháu làm quen với nhau, nó tự động sẽ không làm cái dạng này nữa."
Nội tâm Nguyễn Tinh Loan đối với tiểu thiếu gia này không hề có chút gợn sóng, nhưng vì để cho thúc thúc yên tâm, cô vẫn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
Hạ Nhân tiếp tục giới thiệu với cô lái xe Tiểu Lý, Nguyễn Tinh Loan lễ phép kêu một tiếng tiểu Lý thúc thúc.
Sau đó Mai di mang cô lên lầu xem phòng, Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn đi theo sau.
Khi bước vào bên trong, cô hoảng sợ nhìn chăm chăm vào phòng nhỏ. Đèn màu xán lạn, màu hồng lan tràn khắp không gian, toàn bộ đều là phông màu hồng...
Mai di còn nhiệt tình giới thiệu: "Tiểu thư, người xem một chút có thích hay không, buổi chiều lão gia cố ý nhờ người tới để sửa sang lại phòng."
Nguyễn Tinh Loan tuy là cảm thấy không quen, nhưng đối mặt với tấm chân tình của Mai di, cô vẫn cảm kích nói một tiếng: "Thích."
Đối diện một gian phòng đột nhiên mở ra, thiếu niên xì khẽ một tiếng, sau đó không kiên nhẫn mà nhìn Nguyễn Tinh Loan quát:
"Có thể an tĩnh chút hay không, thật ồn ào quá đi."
Từ lúc lên lầu cho đến bây giờ, Nguyễn Tinh Loan tổng cộng chỉ nói "Thích" một chữ.
Ồn ào???
Đám người không ai mở miệng, người kia tức tối phừng phừng đóng sầm cửa lại!
Mai di xấu hổ cười cười: "Tiểu thư, người đừng để ý, thiếu gia cậu ấy chính là người khẩu xà mà khẩu xà, chờ cậu ấy xem cháu như người một nhà về sau sẽ không như vậy nữa. Lúc tôi vừa tới nhà này, cậu ấy cũng bày ra dáng vẻ giận dỗi với tôi đấy."
Nói ngắn gọn, chính là gia hỏa này không chỉ có yếu ớt, mà còn nóng nảy???
Nguyễn Tinh Loan nhẹ nhàng đóng cửa lại, không muốn lại để ý đến anh.
Buổi sáng hôm sau.
Nguyễn Tinh Loan bởi vì giường có chút xa lạ, tối hôm qua cả một đêm đều ngủ không được ngon giấc, cho nên đây là lần đầu tiên cô thức dậy tương đối trễ.
Cô rửa mặt xong từ trên lầu đi xuống, bỗng nhiên nghe được thanh âm đặc biệt hung hăng:
"Ai muốn cùng cô ta đi trường học, tôi đi một mình!"
Hạ Húc quay đầu bước đi, lái xe Tiểu Lý sau lưng anh hô: "Thiếu gia, người chờ tôi một chút, tôi trước tiên đưa cậu đến trường học, đợi tí nữa trở về rồi đưa tiểu thư có được hay không?"
Hạ Húc âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần, tôi tự ngồi xe buýt đi."
Tên ngạo kiều kia trong mắt cô hệt như con mèo hoang nhặt được bên đường, động một tí lại hỉ mũi trừng mắt, Nguyễn Tinh Loan không nhịn được hình dung anh như vậy.
Lúc trước cô đã thấy qua không ít thiếu gia tiểu thư tùy hứng, nhưng người giống với Hạ Húc cấp bậc vương giả này, cô vẫn là lần đầu nhận thức.
Lần nữa cô đối với cái từ "Ngạo kiều" này mà mở mang tầm mắt.
Mai di nghe thấy được động tĩnh bên này, tỉ mỉ hô: "Tiểu thư, người đã tỉnh, mau xuống đây ăn điểm tâm."
Mai di nói: "Lúc đầu tiên sinh nói hôm nay ngài ấy muốn đưa tiểu thư đi làm thủ tục nhập học, nhưng công ty có chút việc đột xuất, ngài ấy phải đi công tác gấp rút mấy ngày, sáng sớm đã đi. Đợi tí nữa tiểu Lý thúc thúc sẽ đưa cháu đến trường, phía trường học bên kia, tiên sinh đều đã sắp xếp ổn thỏa, cháu không cần lo lắng, chỉ cần đến trường là được."
Nguyễn Tinh Loan nhu thuận gật đầu: "Ân, cháu đã biết, cám ơn Mai di."
Mai di cười nói: "Tiểu thư thật ngoan."
Trên bàn bữa sáng thật phong phú, bởi vì con mèo hoang ngạo kiều kia đi mất, Mai di tựa hồ liền đem bữa sáng tất cả chuyển đến trên người cô.
"Tiểu thư, người gầy như vậy, thật khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, tiểu thư nên ăn nhiều một chút."
"Tiểu thư, cháu bây giờ đang độ tuổi lớn, trứng gà sữa bò đều phải ăn nhiều một chút, cung cấp protein phong phú cho cơ thể."
"..."
Nguyễn Tinh Loan đột nhiên hồi tưởng lại lúc trước khi ở nhà Chu thẩm cô chỉ tùy tiện ăn bánh bao liền vội vã đi học.
Hoàn thành bữa sáng, Nguyễn Tinh Loan ăn đến bụng có chút căng, hiện tại thức ăn đem đến cô thật sự không giải quyết nổi nữa.
Mặt khác Mai di dùng một cái túi nhỏ bỏ vào sandwich cùng sữa bò Nhật Bản, Nguyễn Tinh Loan đôi mắt khẽ co rúm lại, vô thức muốn bỏ chạy.
Cũng may Mai di kịp thời nói: "Tiểu thư, thiếu gia cậu ấy có bệnh bao tử, tối hôm qua chưa ăn cái gì, buổi sáng hôm nay lại không ăn, khẳng định sẽ đau bụng, liền làm phiền cháu đem cái này đưa đến trường học cho cậu ấy nhé."
Nguyễn Tinh Loan tiếp nhận, thở phào một hơi.
Vẫn còn may không phải là cho cô.