"Là tớ." Hạ Húc nói.
"Ừ, tớ biết."
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc mấy giây, Hạ Húc không tự chủ liếm liếm môi.
Hình như đây là lần thứ nhất ọn họ nói điện thoại cho nhau nhưng lại chẳng biết nói điều gì.
Hạ Húc trầm thấp: " Đã mười hai giờ, đừng nhìn sách nữa, cậu ngủ sớm đi."
Nguyễn Tinh Loan âm thanh đáp: "Ừ, tớ biết rồi."
"Một mình cậu trên lầu đừng sợ, Mai di và Tiểu Lý thúc thúc đều dưới lầu, nếu có chuyện gì cậu cứ gọi hai người họ đừng sợ."
"Biết rồi."
Nguyễn Tinh Loan sợ chậm trễ anh nghỉ ngơi dưỡng thương, muốn để anh sớm nghỉ ngơi, liền hỏi: "Còn có việc gì khác sao?"
Hạ Húc trầm mặc một hồi lâu, cổ họng khàn khàn mà hỏi nàng: "Ban ngày việc khi ấy, cậu còn chưa cho tớ đáp án."
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Tinh Loan nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt, thẳng thắn nảy lên, cô dùng sức cắn môi, tay nhỏ lại có chút ít run rẩy.
Hạ Húc dụ dỗ: "Cậu cũng thích tớ, đúng hay không?"
Trong lòng đáp án tựa hồ lập tức liền muốn thốt ra, nơi Hạ Húc bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng động.
"Đã muộn như vậy con còn quấy rầy ai thế?" Hạ Nhân bên ngoài trở về, dạy dỗ nói.
Hạ Húc bất mãn chửi bậy: "Cha có thể hay không đi ra ngoài một tí thời gian, con muốn gọi xong cuộc điện thoại này."
"Có lời gì ngày mai lại nói, hiện tại nhất định phải đi ngủ cho ba." Hạ Nhân giọng hùng hồn nói.
Hạ Húc đều muốn khóc, chuyện này là sao.
Biết bao lần câu trả lời vừa định thốt ra, tất cả đều bị đánh gãy.
Nguyễn Tinh Loan khuyên anh: "Đi ngủ sớm một chút đi, sau này hãy nói, tớ cũng phải ngủ, ngủ ngon."
Hạ Húc dùng giọng nói đặc biệt đáng thương nói ra: "Ngủ ngon."
-
Ngày thứ hai sớm tiết tự học kết thúc, tin tức Vân Nguyệt bị buộc thôi học lập tức truyền đi khắp nơi, toàn trường đều biết.
Vân Nguyệt khóc lóc theo lão Hà trong văn phòng ra tới, bạn cùng lớp đều là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Vân Nguyệt chật vật như thế.
Có người đồng tình hỏi: "Vân Nguyệt đây là thế nào? Làm sao lại bị thôi học?"
"Cậu ta nhìn xem thật thê thảm."
Vân Nguyệt hai người hoa tỷ muội, chạy tới lo lắng mà hỏi thăm: "Nguyệt nguyệt, xảy ra chuyện gì, làm sao lại nghiêm trọng đến muốn nghỉ học?"
Vân Nguyệt trực tiếp đem hai người này đẩy, không nhịn được nói: "Đừng đến phiền ta."
Cô ta trở lại chỗ ngồi của mình, một bên khóc một bên thu dọn đồ đạc.
Trâu oánh oánh cùng Lê Tử San nhìn cô ta một lần, thấy nàng ta cảm xúc không tốt, muốn tới gần lại không dám, cuối cùng đều yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Vân Nguyệt lúc gần đi, còn đặc biệt không cam tâm nhìn Nguyễn Tinh Loan.
Không biết ai kêu một câu: "Hạ Húc trở về."
Vân Nguyệt đứng tại cửa ra vào, nhìn xem Hạ Húc khập khễnh bộ dáng, dù là dạng này, vẫn là không thể che dấu đi khí chất của thiếu niên.
Cô ta cố gắng duy trì lấy cuối cùng một tia tự tôn, Hạ Húc đi đến trước mặt nàng ta, nhạt âm thanh mở miệng nói: "Tôi có lời muốn nói với cô."
Vân Nguyệt không nói tiếng nào đi phía sau anh.
Hạ Húc đi đến một địa phương trống vắng, ngẩng đầu nhìn một chút không gian, tại trong bệnh viện ở hai ngày, vẫn cảm thấy ngoài này không khí tốt hơn rất nhiều.
"Tớ đã bị thôi học, cậu có phải hay thỏa mãn? Về sau không còn có người phiền cậu, cậu liền có thể cùng Nguyễn Tinh Loan tiện nhân kia có đôi có cặp, đúng hay không?" Vân Nguyệt tức giận mở miệng nói.
Hạ Húc trên mặt tổn thương còn chưa tốt hoàn toàn, lờ mờ có thể thấy được một tím xanh dấu vết. Anh quay đầu, nhìn xem Vân Nguyệt tức đến nổ phổi dáng vẻ.
Đến lúc này, cô ta vẫn cảm thấy chính mình không sai.
Hạ Húc nhàn nhạt mở miệng: "Vân Nguyệt, đây là tôi cảnh cáo cô một lần cuối. Tốt nhất là yên phận đi, đừng có lại quấy rầy cô ấy, chuyện đã qua tôi có thể bỏ qua. Nhưng là cô nếu như còn dám lại tìm cô ấy gây phiền toái, tôi đảm bảo sẽ hoàn trả cho n gươi gấp mười lần mà Nguyễn Tinh Loan phải chịu đựng."
Vân Nguyệt trợn to hai mắt nhìn xem Hạ Húc, chất vấn: "Dựa vào cái gì? Hạ Húc, cậu thấy rõ ràng, ta Vân Nguyệt chỗ nào so ra kém nàng Nguyễn Tinh Loan. Cô ta không phải là thành tích tốt một chút sao, cậu dựa vào cái gì cậu đối nàng ta tốt như vậy, rõ ràng là tớ nhận thức cậu đầu tiên cơ mà."
"Trong mắt tôi, cô ấy so với bất luận kẻ nào đều tốt. Có mấy lời tôi chỉ nói một lần, cô có thể nghe vào là tốt nhất, cô nếu là nghe không vào, cũng đừng hối hận."
Hạ Húc nói xong, quay người cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Vân Nguyệt đứng tại chỗ, theo vách tường ủy khuất ngồi xổm xuống. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đều bị dáng dấp của nàng ta dọa cho phát sợ, lại vội vàng rời đi.
Hạ Húc trở lại phòng học.
Kỷ Tu Trạch tò mò hỏi: "Húc ca, cậu thế nào bộ dạng này liền đến trường học? Nhìn xem cũng đáng thương đi."
Hạ Húc trên người băng vải vẫn còn nguyên, quấn thành một lớp thật dày, nhìn qua thật thê thảm.
Hạ Húc dùng gậy đập Kỷ Tu Trạch một lần, cảnh cáo nói: "Im miệng."
Anh là lo lắng Vân Nguyệt trong lòng mang ý định trả thù, đối Tinh Loan gây bất lợi, mới cố ý cầu Hạ Nhân đưa anh đến trường học một chuyến, cùng Vân Nguyệt đem sự tình nói rõ ràng
Nhưng khi mọi việc làm xong, lúc này, Hạ Húc mới cảm thấy chân mình cảm giác đau giống như lại tăng lên.
Tiết 1 còn chưa bắt đầu, anh liền cùng Hạ Nhân trở về bệnh viện.
Hai cha con bị bác sĩ mắng một trận.
Bác sĩ bảo anh hảo hảo tĩnh dưỡng, kết quả vừa mới ra ngoài, dẫn đến vết thương trên chân lại có chút nhiễm trùng, bắt buộc phải ở thêm mấy ngày theo dõi.
Hạ Húc lần thứ nhất nhìn thấy Hạ Nhân bị chỉ trích như vậy, nhất thời cảm thấy áy náy.
-
Hạ Húc tại bệnh viện ngoan ngoãn hơn một tuần lễ, mới chính thức được xuất viện.
Xuất viện ngày ấy, vừa lúc đúng thứ bảy.
Kỷ Tu Trạch cùng đám bạn mướn một phòng KTV tổ chức tiệc, nói là chúc mừng anh hồi phục.
Hạ Húc sau khi tới, hoài nghi hỏi: "Các cậu xác định là vì ta chúc mừng?"
Kỷ Tu Trạch vỗ ngực một cái nói: "Đó là đương nhiên, ngoại trừ cậu còn có thể là ai."
Hạ Húc cười lạnh một tiếng, "Tớ vừa xuất viện không thể uống rượu, các cậu chỉ là muốn uống rượu, còn muốn kéo ta ra tới làm ngụy trang."
"Húc ca, không thể nói như thế a, tuy là cậu không thể uống, nhưng là cậu có thể xem chúng ta uống đúng không. Chớ hoài nghi, chúng tớ đều thật tâm nghĩ thay cậu chúc mừng, là thật, so với trân châu còn hàng thật hơn."
Hạ Húc chẳng thèm cùng bọn họ so đo.
Phục vụ viên liên tiếp đưa hai rương rượu, Hạ Húc chỉ có thể tại bên cạnh nhàm chán gặm trái cây ướp lạnh, Kỷ Tu Trạch hảo tâm đem míc cho anh.
"Húc ca, tùy tiện hát, cậu nghĩ muốn hát bài gì liền hát đi. Chúng tớ chơi đùa, sẽ không ai giành với cậu đâu."
Hạ Húc liếc mắt phóng tới bên người Kỷ Tu Trạch.
Kỷ Tu Trạch cố ý đem Trương Tử Hạo bọn họ đều gọi tới rồi, càng nhiều người càng náo nhiệt.
Mấy người ngồi vây quanh tại một cái bàn hình chữ nhật, Kỷ Tu Trạch lại gọi phục vụ viên lấy ra mấy phó xúc xắc.
Cậu ta đứng lên, ra dáng nói ra: "Hiện tại tớ nói một chút quy tắc trò chơi, là như vầy, mỗi người trên tay có một bộ xúc xắc, kế tiếp chúng ta liền đoán điểm. Làm một cái ví dụ, người thứ nhất đoán ba cái một, người phía sau chỉ có thể đoán bốn cái một, hoặc là ba cái hai, hoặc là điểm số so với phía trước một người lớn, hoặc là số lượng so với phía trước một người nhiều, đương nhiên cậu nếu là cảm thấy phía trước một người không có khả năng có, liền hô mở, cuối cùng chúng ta toàn bộ để lộ tới đếm, thua uống rượu, chúng ta không chơi cái gì lời thật lòng."
Gặp mọi người vẫn có chút mộng, Kỷ Tu Trạch còn nói: "Mọi người sẽ nhanh thôi, chơi hai ván liền hiểu."
Hạ Húc gặp bọn họ chơi đến vui vẻ như vậy, chính mình trong góc buồn bực ca hát, ủy khuất hừ hừ hai tiếng.
Nguyễn Tinh Loan lại đây hỏi anh: "Muốn cùng nhau chơi đùa sao?"
Hạ Húc cự tuyệt: "Bác sĩ nói không thể uống rượu." Anh cũng không muốn lại đi bệnh viện lại, rất khó chịu, mỗi ngày đều bị mùi thuốc sát trùng cấp hun tỉnh.
Nguyễn Tinh Loan nói khẽ: "Cậu tới chơi, tớ giúp cậu uống."
Hạ Húc: "?"
Này làm sao có thể, Hạ Húc cự tuyệt phải càng thêm lợi hại.
Gặp không khuyên nổi, Nguyễn Tinh Loan không thể làm gì khác hơn là chính mình ngồi bên cạnh.
Kỷ Tu Trạch nhiệt tình dạy mấy lần về sau, mọi người liền nhanh chóng tiếp thu.
Chơi cái tốc độ này rất nhanh, Trương Tử Hạo thua liền năm sáu ván, thảm hề hề nói: "Tớ hôm nay thế nào xui xẻo như vậy ô ô ô..."
Chọc cho mọi người cười không dứt.
Kế tiếp vận khí của anh ngược lại là tốt, xui xẻo liền biến thành Nguyễn Tinh Loan.
Hoặc là chính là liên tiếp mấy lần đều là cô, hoặc là liền cách một lần, kế tiếp lại là cô.
Vận khí này, cũng là không người nào đạt được nha.
Khuôn mặt nhỏ uống đến đỏ bừng, Hạ Húc lại đây kéo cô lại: "Nếu không nghỉ ngơi một hồi lại chơi tiếp?"
Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: "Không có việc gì."
Hạ Húc nghĩ thầm, này không có việc gì, có thể nhìn anh mà cười ngu ngơ như vậy!
Nguyễn Tinh Loan hôm nay khó buông lỏng tâm trạng, Hạ Húc nằm viện mấy ngày qua, cô mỗi ngày đều thật áy náy. Hôm nay Hạ Húc xuất viện, trong lòng tảng đá rốt cục cũng hạ xuống.
"Tiểu nha đầu, cậu uống không ít, nếu không hôm nay coi như xong?" Tống Sơ Dương thấy mặt cô ửng đỏ, cũng không nhịn được khuyên nhủ.
"Không quan hệ."
Mọi người lại tiếp tục chơi.
Càng về sau, tất cả mọi người uống đến có chút mơ mơ màng màng, liền bắt đầu nháo ca hát. Hạ Húc đem míc truyền cho bọn hắn, chính anh di chuyển ngồi vào bên cạnh Nguyễn Tinh Loan.
Hạ Húc mở miệng hỏi: "Khó chịu sao?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Không..." Lời còn chưa nói hết, lập tức ợ một hơi rượu.
Hạ Húc đau đầu nhìn cô, lớn như vậy, anh chưa từng thấy ai có thể mình lo lắng như vậy.
Đến chạng vạng tối sáu, bảy giờ, tất cả mọi người phải đi về, Nguyễn Tinh Loan muốn đứng lên, kết quả một cái lảo đảo, lại ngồi trên ghế salon.
Hạ Húc đứng dậy lại ngồi xuống, hướng cô nói: "Tớ cõng cậu, đi lên."
Nguyễn Tinh Loan quen thuộc có ý định cự tuyệt, Hạ Húc dắt tay của cô, trực tiếp kéo đến trên lưng, sau đó một nâng người, cõng người trên vai.
"Húc ca, cậu vừa mới xuất viện, cõng nổi không? Nếu không tớ tới giúp cậu."
Kỷ Tu Trạch lời kia vừa thốt ra, Tống Sơ Dương lập tức bịt kín miệng cậu ta, nhắc nhở: "Đừng tìm đường chết, mau về nhà."
Theo KTV bên trong ra tới, Hạ Húc nhìn Tống Sơ Dương bọn họ đều lên xe, mới yên lòng đi chiếu cố nữ hài.
Vốn là muốn gọi tiểu Lý thúc thúc tới đón, nhưng phỏng chừng còn phải chờ thêm một hồi, Hạ Húc sợ tiểu cô nương khó chịu, trực tiếp kêu xe.
Còn tốt Nguyễn Tinh Loan tuy say nhưng tương đối yên tĩnh, uống nhiều quá liền ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng anh, không nhao nhao cũng không nháo.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hạ Húc đáy lòng vẫn là khó chịu.
Anh ngược lại là hi vọng nha đầu này có thể nhao nhao mà bộc bạch hết tâm tình, đừng sự tình gì đều chính mình chịu đựng, bất quá đây cũng không phải là một sớm một chiều có thể thay đổi.
Vừa nghĩ tới tiểu cô nương từ nhỏ đến lớn trải qua biết bao khó khăn, Hạ Húc liền sẽ khổ sở, vì cái gì không thể sớm nhận biết cô ấy hơn. Nếu vậy Tinh Loan đã không phải trang bị trên mình một lớp tường ngăn cách dày như vậy.
Càng về sau, lại không thể làm gì khác hơn là an ủi cô ấy, từ từ mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Hạ Húc biết mình quá khứ cho tới bây giờ đều không phải là người đặc biệt kiên nhẫn, nhiều năm như vậy góp nhặt kiên nhẫn, đại khái cũng là vì lưu cho Nguyễn Tinh Loan.
Xe đến tại khu biệt thự cửa ra vào thì dừng lại, Hạ Húc cẩn thận từng li từng tí đem người lại lưng cõng đi nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô ấy, khi về nhà, Mai di hỏi: "Thiếu gia, tiểu thư đây là thế nào?"
Hạ Húc trả lời: "Không có việc gì, hôm nay tham gia tiệc, uống một chút rượu."
Sau đó đem Nguyễn Tinh Loan ôm đi lên.
Đẩy cửa ra, Hạ Húc đem cô đặt tới trên giường, đi toilet giúp cô tìm khăn lông, Nguyễn Tinh Loan thì thầm nói:
"Thích, tớ thích cậu..." (A cuối cùng edit cũng đợi được câu này hí hí) (> - <)