Quán Giang Nam là một nhà hàng mang phong cách cổ trang, bình thường lượng khách ở đây khá đông, lúc này vừa đúng giờ tan tầm, cơ hồ mọi nơi trong nhà hàng đều chật kín.
Cũng may Kỷ Tu Trạch đã tính trước đặt chỗ ngồi từ rất sớm, nếu bây giờ xếp hàng thì không biết phải chờ cho đến bao giờ.
Hạ Húc nắm tay tiểu cô nương đi vào, trên đường đủ mọi ánh mắt tò mò nhìn về phía họ, nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng không khỏi nhìn anh và cô thêm một lần.
Kỷ Tu Trạch đặt vị trí tại lầu hai, lúc lên bậc thang, Hạ Húc nói với Nguyễn Tinh Loan: "Em mau vào trước đi, anh ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại ngay."
"Ừ."
Nguyễn Tinh Loan nhìn chỉ dẫn treo trên tường của lồi đi nhỏ, chỉ cần theo đó cô sẽ đến nơi mà Kỷ Tu Trạch đã nói.
Rẽ một lúc, Nguyễn Tinh Loan bởi vì không chú ý phía trước, vô tình đụng phải một người.
Đang muốn mở miệng nói xin, người trước mặt đã tức giận chửi rủa quát: "Cô mắt mù sao? Đi mà cũng không nhìn đường à."
Vân Nguyệt mắng xong liền ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mắt là Nguyễn Tinh Loan.
Cô ta cười lạnh hai tiếng: "A, tôi đây còn tưởng rằng là ai, lại là cô."
Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy cô ta liền nhớ lại chuyện ngày trước khi Hạ Húc bị đánh, đáy mắt nhuốm đầy vẻ tức giận.
Cô chẳng thèm để ý định bỏ đi, thì Vân Nguyệt lại không chịu như thế.
"Thế nào? Đụng vào người khác ngay cả câu nói xin lỗi cũng không nói được à?"
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn đi ngang qua, Vân Nguyệt từ trong tay người bán hàng trực tiếp lấy đi một ly nước.
Nhục vụ nhắc nhở: "Tiểu thư, đây là đồ mà khách đặt."
Vân Nguyệt căn bản không để ý tới lời nói của nhân viên, cô ta đang ác ý muốn hất ly nước vào người Nguyễn Tinh Loan, thủ đoạn còn chưa thực hiện tay đột nhiên đã người khác gắt gao bắt lấy.
Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng hung ác.
Hạ Húc mỗi chữ nói ra đầy hung hãn: "Lúc trước tôi đã cảnh cáo cô, cô dám chạm vào cô ấy một lần, tôi sẽ trả cho cô gấp trăm lần, cô còn nhớ hay không."
Hạ Húc đoạt lấy ly nước trong tay cô ta, toàn bộ ly nước một giọt đều không rơi xuống đất mà đổ hết trên người Vân Nguyệt.
Khuôn mặt của Vân Nguyệt đầy dữ tợn, nhưng ánh mắt của Hạ Húc nhìn cô ta càng thêm đáng sợ, khí thế của cô ta cũng vì thế mà dần dần thu liễm, không cam tâm nhưng cũng không dám làm điều gì.
Nguyễn Tinh Loan tiến tới cầm lấy tay của anh, nhẹ giọng nói nói: "Đi vào thôi."
"Ừm."
Nhìn Hạ Húc tâm tình vẫn còn đang rất tức giận, Nguyễn Tinh Loan liền trấn an nói: "Em không sao, em cũng sẽ không để cho cô ta tự dưng đem nước hất vào mình, anh đừng khẩn trương như vậy."
Sợ Hạ Húc không tin, Nguyễn Tinh Loan còn nói: "Trước kia anh cũng không phải chưa thấy qua, những tên côn đồ kia đều đánh không lại em, thế nên cô ta không thể nào khi dễ em đâu."
"Thế nhưng là trước đó..."
Nghĩ đến lúc trước Vân Nguyệt làm những việc kia, hai người đều ăn ý mà trầm mặc. Hạ Húc sợ cô lại bị người khác ức hiếp, Nguyễn Tinh Loan thì nhớ tới cảnh anh bị đánh, chuyện này đã trở thành bóng ma trong lòng họ khó có thể phai nhạt.
"Đừng nhíu mày, nhíu mày liền sẽ mau già." Nguyễn Tinh Loan lấy tay xoa nhẹ khuôn mặt anh.
Khó bắt gặp được vẻ nũng nịu của cô, ngay từ đầu Hạ Húc vẻ mặt còn đầy sự khó chịu, càng về sau, ý cười dần dần lan tỏa không thể dấu được.
Hai người đẩy cửa đi vào, Kỷ Tu Trạch vừa thấy được hắn, lập tức phát hiện trọng điểm.
"Húc ca, hai người các người có ân ái thì về nhà làm đi, trước mặt bọn cẩu độc thân chúng tôi đây, đừng mang cẩu lương ra rải, tôi đây ăn cả một bụng cơm chó rồi."
Hạ Húc nắm Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống, đắc ý nói: "Có bản lĩnh thì cậu cũng tìm bạn gái đi, không có thì cam chịu đi."
Kỷ Tu Trạch ấm ức không thôi.
Hạ Tuyết cùng Tần Miên hai cô tay trong tay tiến đến, Hạ Tuyết nói: "Chúng tớ vừa thấy được Vân Nguyệt trong toilet, cô ta cũng đến đây ăn cơm."
Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc đều không có đáp lời.
Kỷ Tu Trạch nói lại: "Tự dưng nhắc tới cô ta làm gì, làm mọi người mất hứng a."
Hạ Tuyết trực nhớ lại, vừa rồi cô để ý Vân Nguyệt làm gì, cô còn nhắc tên cô ta trước mặt mọi người, đây không phải khiến Tinh Loan cảm thấy khó chịu sao.
Cô cùng Tần Miên tìm chỗ ngồi xuống.
Tại bàn lớn, đoàn người cười cười nói nói, đặc biệt náo nhiệt.
Lúc Vân Nguyệt trở về, đi ngang qua bàn của bọn họ, còn ghé qua dò xét một chút, nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, hậm hực cắn răng rời đi.
Ăn tới món cuối cùng, Kỷ Tu Trạch còn đem bánh gatô mang tới.
Mọi người tụ họp lại, hát vang chúc mừng sinh nhật Hạ Húc.
"Húc ca, năm nay cậu có mong muốn gì không?" Kỷ Tu Trạch hỏi.
Trước kia mỗi lần đến sinh nhật, Hạ Hú đều không cầu nguyện, bởi vì tiểu thiếu gia chưa từng có một ước muốn gì, với lại anh cũng không tin nguyện vọng chỉ cần ước là có thể thực hiện.
Hạ Húc nhìn người bên cạnh một chút, thấp giọng mở miệng: "Cho phép."
Hắn nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ mở ra.
Một lát sau, anh mở to mắt nói: "Em đồng ý."
Mọi người nói: "Thổi cây nến đi."
Hạ Húc cúi người, nhẹ nhàng thổi, một hơi đem toàn bộ ngọn nến trên bánh gatô thổi tắt, giống như chỉ cần như vậy, nguyện vọng có thể rất nhanh được thực hiện.
Nguyện vọng một cho phép xong, trong bao sương liền biến thành mấy cái nam sinh chiến trường.
Trương Tử Hạo cùng mọi người cầm một nắm bánh gatô lớn, sau đó điên cuồng bôi loạn lên người khác. Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Tuyết và Tần Miên đều không buông tha, đối Hạ Tuyết càng xuống tay độc ác.
Hạ Tuyết ngay từ đầu còn muốn trốn tránh bọn họ, sau khi bị Kỷ Tu Trạch khi dễ, cũng gia nhập hội, hướng Kỷ Tu Trạch dùng sức bôi lên.
Được sự giúp đỡ của Trương Tử Hạo, cô thành công bôi bánh kem đầy mặt Kỷ Tu Trạch.
Tống Sơ Dương dự định hướng nơi Tần Miên triển khai, Tần Miên xấu hổ nói: "Không cho phép lại đây."
Rõ ràng lời nói thật nghiêm túc, nhưng thông qua cô lại một điểm uy hiếp lực đều không có.
Tống Sơ Dương chỉ ở trên mặt cô bôi một điểm nho nhỏ, cuối cùng đem tiểu cô nương nhà mình tức giận đến hỉ mũi trừng mắt, giận không thèm để ý tới hắn nữa.
Toàn bộ trong phòng chỉ có Nguyễn Tinh Loan là sạch sẽ nhất, mấy người khác lập tức liền không nhịn được, không có hảo ý muốn cô nhập bọn.
Nguyễn Tinh Loan nghĩ thầm chính mình khẳng định là không trốn thoát nổi, lúc bọn họ cách càng ngày càng gần, cô nhận mệnh nhắm mắt lại.
Điều trong tưởng tượng của cô cũng không có phát sinh, cô mở to mắt, bắt gặp Hạ Húc trực tiếp đem cả đám người ngăn tại trước ngực.
Trương Tử Hạo bọn họ chửi bậy: "Húc ca, cậu chơi như thế là phạm quy."
Hạ Húc da mặt dày nói ra: "Bạn gái của tớ chỉ có thể chính tớ khi dễ, các cậu mơ đi."
Mọi người: "..."
Đợi bọn họ tán ra, Hạ Húc mới tại trên mặt Nguyễn Tinh Loan bôi một chút xíu.
Một chiếc bánh gatô xinh đẹp, bị bọn họ chà đạp đến không còn hình dáng.
Hạ Húc đi thanh toán.
Kỷ Tu Trạch lập tức ngăn lại nói: "Húc ca cậu muốn làm gì, bữa này là tớ mời."
"Lần sau cậu mời, hôm nay tớ trả"
Cơm nước xong xuôi, bên ngoài cũng đã tối đen.
Trên bầu trời đầy sao, từng ngôi sao lấp lánh, cực kỳ giống với những tiểu tinh linh đang chơi đùa.
Hai người đi trên đường, Hạ Húc nhấc lên khóe miệng, cười hỏi: "Cậu từng có nguyện vọng gì không?"
Nguyễn Tinh Loan nghĩ nghĩ, nhẹ giọng trả lời: "Có."
Hạ Húc tò mò hỏi: "Là cái gì?"
Nguyễn Tinh Loan cúi đầu nhìn đường dưới chân một chút, một tay khác cầm lấy mu bàn tay của anh, mang theo một tia giọng nói đầy tinh nghịch.
"Không nói cho anh biết, nói ra liền mất linh."
Hạ Húc gẩy nhẹ vào chiếc mũi của cô, cười nói: "Anh trước kia cũng không có, nhưng là hiện tại anh đã có điều mình mong ước."
Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn anh.
Hạ Húc nói: "Anh muốn cùng em vĩnh viễn bên nhau..."
Anh còn chưa nói xong, Nguyễn Tinh Loan liền đứng trước mặt anh nhón chân lên ngăn chặn lại lời anh thốt ra, chân thành nói: "Nói ra mất linh làm sao bây giờ?"
Hạ Húc với tư thế này, hai tay dang ra ôm lấy eo của Tinh Loan, cúi người hôn đáp trả.
Trên đường cái, ngẫu nhiên còn có người ngang qua.
Nguyễn Tinh Loan khuôn mặt nhỏ xấu hổ đến ửng đỏ, Hạ Húc cười cô: "Cùng một chỗ lâu như vậy, trước kia đã từng vậy mà em vẫn ngại ngùng sao."
Nguyễn Tinh Loan từ trong ngực của anh ngẩng ra, phản bác: "Đây là bên ngoài."
Tiểu cô nương da mặt thật mỏng, sao có thể chịu nổi trò lưu manh của Hạ Húc, biết cô như thế anh lại còn hay trêu đùa cô.
Hạ Húc hỏi lại: "Vậy chúng ta về nhà hôn lại được không?"
Nguyễn Tinh Loan quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới anh, tay nắm đến càng ngày càng chặt.
Nửa ngày, Nguyễn Tinh Loan bỗng nhiên mở miệng: "Em cũng vậy."
Hạ Húc khó hiểu: "Sao?"
Nguyễn Tinh Loan nói: "Em trước kia cũng không có nguyện vọng, nhưng là hiện tại đã có, giống như điều mà anh mong ước."
Thiếu niên cười đến rạng rỡ, nhân lúc cô không để ý, vụng trộm tại gò má của cô hôn lên một lần.
Mùa hè kèm theo tiếng ve kêu, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, Hạ Húc nắm tay của cô bước đi trên con đường.
Năm nay mười tám tuổi, hạnh phúc và an yên.
-
Khi đợt nghỉ kết thúc, học sinh lớp mười hai của nhất trung cũng bắt đầu khai giảng.
Ngày khai giảng, sau đoàn người đi báo cáo, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển phòng học, lớp mười hai học tại một dãy lầu khác.
Hạ Húc cùng Kỷ Tu Trạch bọn họ đều không có sách gì nhiều, Nguyễn Tinh Loan cùng Tống Sơ Dương tư liệu bên ngoài nhiều hơn một chút.
Không chỉ sách tư liệu, còn có sách vở quan trọng cho học sinh mười hai, bọn họ đều đặt ở trong phòng học, khi cần có thể thuận tiện tìm đọc.
Hạ Húc cùng chính Kỷ Tu Trạch thu dọn xong xuôi, liền quay qua giúp đỡ hai người, còn có Hạ Tuyết.
Một bên chuyển đồ một bên vừa chửi mắng Kỷ Tu Trạch nói: "Tớ hoài nghi tớ không phải học nhất trung a, vì cái gì các cậu lại có nhiều sách như vậy."
Hạ Tuyết chọc hắn: "Chính cậu không chịu cố gắng học tập còn trách ai."
Kỷ Tu Trạch ngoan ngoãn im miệng.
Tống Sơ Dương cười hắn: "Cậu gần đây ở trước mặt Hạ Tuyết càng ngày càng ngoan nha, trước kia còn thường xuyên khi dễ người ta cơ mà, bây giờ người ta nói cái gì đều vâng vâng dạ dạ. Chậc chậc."
"Sách cái gì sách, nói bậy bạ gì đó."
Kỷ Tu Trạch cực nhanh vác đồ rời đi.
Tống Sơ Dương cùng Nguyễn Tinh Loan hai người bởi vì kết quả kì thi cuối kỳ đạt kết quả cực cao, do vậy dễ dàng tiến vào bồi ưu ban.
Lúc Hạ Húc giúp bọn họ đem đồ vật mang lên đi, Tống Sơ Dương nói đùa: "Húc Tử, thế nào, cậu hối hận đi? Không thể cùng bạn gái của mình học một lớp, ngẫm một chút liền cảm thấy thật đáng thương."
Hạ Húc đạp hắn một cước, Tống Sơ Dương nhanh nhẹn chạy biến tăm hơi.
Nguyễn Tinh Loan quay về trong phòng học, lúc Hạ Húc đi tới cửa, nhìn thấy một nam sinh đang nói chuyện với Nguyễn Tinh Loan.
Không giống học bá bình thường, tuy là trên khuôn mặt có mang kính, nhưng điều này không khiến nam sinh kia trông như mọt sách mà ngược lại càng tăng thêm khí chất cao nhã.
Hơn nữa diện mạo điển trai, dáng người cũng tốt. Hạ Húc đem người ta toàn thân cao thấp đánh giá qua, sau đó anh đột nhiên ý thức được nguy cơ đang cận kề.
Hắn ta học ban nhất, thành tích tốt coi như là thế mạnh, lớn lên cũng tạm được, tuy là kém anh một chút, nhưng khí chất cũng hoàn toàn không thua người. Đột nhiên anh cảm thấy hơi lo âu.
Tống Sơ Dương bắt gặp cảnh anh đứng ngoài cửa muốn vào nhưng lại thôi, chọc anh vài câu, đứng phía sau lưng nói: "Cậu đứng đây làm gì?"
Hạ Húc tránh ra, Tống Sơ Dương nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được hai người, không tự chủ được bồi thêm một cậu: "Ha ha, nhìn cũng thật xứng đôi đấy chưa."
Bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Húc quét tới, hắn tranh thủ thời gian đổi giọng: "Cậu xứng cậu xứng hơn."
Tống Sơ Dương nhắc nhở: "Húc Tử, người này chính là người lần trước đứng vị trí đầu toàn trường. Nghe nói cha mẹ của người ta đều là giáo sư đại học, dù sao cũng là người mà con gái nơi nơi đều hoan nghênh."
Bị hắn châm lửa như thế, Hạ Húc càng cảm giác nguy cơ ngày một lớn hơn.
Anh ho nhẹ một tiếng, Nguyễn Tinh Loan nghe được thanh âm của anh, xoay đầu lại, nhìn thấy anh khuôn mặt mồ hôi lã chã, từ trong túi xách rút ra khăn tay thay anh lau đi.
Sau đó ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng thầm thì nói: " Thầy giáo giới thiệu bạn học cho em làm quen để thuận tiện học tâp, ngoài ra không có gì cả đâu."
Hạ Húc kiêu ngạo nói: "Anh mới không thèm ghen."
- -------------------------------------------------------