Nửa giờ trước vẫn còn tốt, tất cả mọi người đều không có vấn đề gì.
Nhưng đến một lúc sau, thực tế trên đường đi xe xóc nảy quá lợi hại, không chỉ một mình Tần Miên ngồi ở phía trước cảm thấy khó chịu, lúc này Nguyễn Tinh Loan dường như cũng không khá hơn là bao.
Sắc mặt Tần Miên xanh mét, Tống Sơ Dương đau lòng nói: "Bác tài, bác tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi một lúc, rồi hãy đi tiếp."
Bác tài nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu bên cạnh thoáng lo lắng thay, ông đáp: "Được, tôi sẽ lập tức tìm một nơi dừng lại nghỉ ngơi."
Lúc xe dừng lại, Tống Sơ Dương lập tức xuống xe đi lên phía trước đỡ Tần Miên ra ngoài.
Sắc mặt Nguyễn Tinh Loan tái nhợt, tay cô vịn vào ghế ngồi, khẽ cong người, dáng vẻ vô cùng không ổn.
Ngay lập tức Hạ Húc liền mang theo một bình nước, ân cần đưa cho cô.
Nguyễn Tinh Loan tiếp nhận, cô uống một ngụm.
Sau đó Hạ Húc bước đến mang cô xuống xe nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Tinh Loan ngồi xổm trên mặt đất, hít thở không khí bên ngoài, sắc mặt cũng tốt lên dần.
Hạ Húc một lần lại một lần vỗ phía lưng cô, lo lắng nói: "Có khá hơn chút nào không?"
Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu: "Ổn rồi."
Nghỉ ngơi một hồi, cả bọn lại lên xe tiếp tục hành trình, sau nghỉ ngơi thêm hai lần, rốt cục cuối cùng cũng đến địa phương, tên gọi là thị trấn Hoa Thành.
Nơi này thật vắng vẻ, trừ người dân bản điện, dường như không có bao nhiêu khách tham quan du lịch. Nhưng là mỹ quan ở nơi này thật đẹp, dọc đường đi bọn họ đã nhìn thấy những đồi núi ngập tràn biển hoa.
Kỷ Tu Trạch tìm dừng chân là motel, người dân nơi đây đã biến căn nhà của họ thành phòng cho khách du lịch thuê, mặc dù có chút đơn sơ, nhưng cũng may nơi này quét dọn cũng tính là sạch sẽ.
Khung cảnh bên ngoài cũng toàn là cỏ cây thiên nhiên, nhìn vào thật vô cùng dễ chịu.
Ba cô gái ở một gian phòng, ba nam nhân chen lấn tại một gian phòng.
Mọi người đem toàn bộ hành lý sắp xếp ổn thỏa, lúc sau người chủ motel đến thông báo họ đã chuẩn bị xong đồ ăn, mời mấy người bọn hắn đến dùng.
Món ăn mà họ chuẩn bị vô cùng chu đáo và bắt mắt, dù chưa ăn nhưng nhìn vào đã thấy ngon miệng. Cả ba cô gái trải qua một đợt khó chịu khi đi xe, nhưng khẩu vị lúc này dường như đã tốt lên không ít, cả ba đều ăn nhiều hơn so với bình thường.
Sau khi ăn xong, đoàn người nằm trong sân nghỉ ngơi.
Dây leo xanh ươm lan tràn khắp trên các bức tường, bên cạnh có một ít ghế trúc, ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt chính là một bầu trời đầy sao.
Kỷ Tu Trạch cảm thán một câu: "Thật là một lựa chọn đúng đắn, địa phương này phong cảnh vô cùng đẹp."
Tống Sơ Dương: "Ừ, rất đẹp, nếu như đường đi tới vùng quê này có thể sửa chữa lại, không khiến người đi xe khó chịu nữa thì thật tốt."
Nói xong lời này, ánh mắt Tống Sơ Dương lo lắng thoáng nhìn về phía Tần Miên.
Tần Miên bị hắn nhìn, vẻ mặt hơi ửng đỏ, cô cúi đầu lúng túng che khuất đi bộ dạng xấu hổ lúc này.
Bởi vì ngày mai mọi người muốn lên núi dạo chơi, cho nên hôm nay mọi người đều tự giác đi ngủ thật sớm.
Sáng ngày hôm sau.
Sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản, mọi người hừng hực khí thế bắt đầu cuộc hành trình.
Chủ quán hỏi bọn họ có cần người dẫn đường hay không, ngay lập tức Kỷ Tu Trạch vội vàng khoát tay, cậu nói cậu có thể tự mình dẫn đường cho mọi người.
Dù sao cứ đi đại một nơi, chắc cũng không đến nỗi sẽ lạc đường, nếu như có xui xẻo thì cứ đi thẳng về phía dưới là được rồi.
Đi đến giữa sườn núi, mọi người liền nhìn thấy một biển hoa ngập tràn khắp không gian.
Nhìn thôn xóm nho nhỏ lúc này dường như đang bị biển hoa bao phủ.
Người dân ở đây nói với bọn họ muốn đến ngắm hoa thì cứ lên cao đó là nơi có tầm nhìn tốt nhất, từ phía dưới đi dọc lên, trên núi có một vùng đất bằng phẳng, khắp nơi nơi ở đó đều là hoa
Từ trên núi nhìn xuống quan sát, hai bên là mênh mông biển hoa.
Càng lên cao, Kỷ Tu Trạch càng cảm thấy vẻ đẹp ở đây khiến cậu gần như nghẹt thở. Nơi này so với trong sách viết còn mỹ lệ hơn gấp bội lần.
Đi được một lúc, Nguyễn Tinh Loan hơi có chút khó thở, Hạ Húc liền vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô, Nguyễn Tinh Loan chần chờ một chút, rồi mới nắm lấy tay anh.
Tống Sơ Dương nắm tay Tần Miên, Kỷ Tu Trạch cũng chạy đến trước mặt Hạ Tuyết đắc ý mà hỏi thăm: "Bà chủ, có muốn nắm tay tớ hay không?"
Hạ Tuyết liếc cậu vài cái, thẳng thừng từ chối nói: "Không muốn."
"Thật không muốn sao?" Đuôi mắt Kỷ Tu Trạch khẽ xốc lên, sâu bên trong ẩn hiện ý cười.
Hạ Tuyết vẫn là kiên định nói: "Không muốn."
Ai ngờ Kỷ Tu Trạch lại mặt dày thừa dịp cô không chú ý, cậu trực tiếp nắm lấy tay cô, Hạ Tuyết nghĩ mọi cách muốn vung tay ra khỏi tầm tay Tu Trạch nhưng đều thất bại. Lúc Kỷ Tu Trạch nắm lấy tay cô, trong lúc lơ đãng vẻ mặt cậu thoáng đỏ lên.
Rốt cục cũng leo đến đỉnh núi, mọi người cùng ngã lưng lên mặt đất, cảm giác cả người như đang phiêu du trong tiên cảnh.
Kỷ Tu Trạch lấy điện thoại cầm tay đến, cười nói: "Mọi người đứng vững đứng vững, ngay ngắn chụp ảnh này."
Nghe vậy, mọi người xúm lại một nơi, các cô gái lập tức tạo dáng để chụp hình, hai người còn lại đứng ngây đơ như khúc gỗ, cứng nhắc tạo dáng.
Hạ Tuyết hỏi: "Cậu sao không đến đây?"
Kỷ Tu Trạch mỉm cười nói: "Tớ đến thì ai chụp ảnh cho các cậu đây?"
Nguyễn Tinh Loan đề nghị: "Cậu đặt máy ảnh dưới đất, sau thiết lập thời gian chụp, như vậy chúng ta có thể cùng nhau chụp."
Tất cả mọi người liền đồng ý.
Thế là Kỷ Tu Trạch lại lần nữa thiếp lập máy ảnh, sau đó tìm một nơi ổn định địa hình tương đối cao, cậu đem máy ảnh cẩn thận đặt vào.
Cậu vô cùng tự nhiên đi đến bên người Hạ Tuyết, quàng tay lên vai cô, tạo dáng bằng một nụ cười thật tươi.
Chụp xong về sau, mọi người lại cùng nhau chơi đùa một lúc lâu.
Mấy người quyết định ở nơi này cho đến chiều, thẳng đến khi mặt trời sắp xuống núi, bọn họ mới rời đi.
Ban đêm lúc ăn cơm, chủ quán nói: "Các vị, mọi người có muốn nếm thử rượu đế nơi này do chúng tôi tự tay ủ hay không? Rất thơm nha."
Kỷ Tu Trạch hét lên: "Được được, mau mang lên nào."
Chủ quán liền rót cho bọn hắn mỗi người một chén.
Kỷ Tu Trạch nếm nếm, sung sướng nói "Rượu này thật thơm."
Tất cả mọi người đều nhấp một ngụm, cảm thấy rượu này thật dễ uống.
Tửu lượng Hạ Tuyết rất kém cỏi, bình thường cô không uống rượu. Nhưng lúc này nhìn mọi người uống đến hưng phấn như vậy, nhất thời cô cũng nhịn không được muốn nếm thử.
Uống thử một ngụm, về sau lại muốn nhấp vài ngụm nữa, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cấp tốc trở nên phiếm hồng.
Kỷ Tu Trạch quay đầu, nhìn thấy bộ dáng này của cô, cười nói: "Bà chủ, cậu không phải là say rồi đó chứ, mới uống có tí xíu mà khuôn mặt đã đỏ ửng thành như thế này."
Tống Sơ Dương ôn nhu mở miệng: "Hai ngày này có lẽ quá mệt mỏi, cho nên uống vào có thể dễ dàng liền uống say."
Kỷ Tu Trạch xem xét, hắc, nha đầu này lúc trước một ly cũng chưa từng thử qua, lúc này so với cậu còn muốn uống nhiều hơn.
Hạ Tuyết nhìn về phía chủ quán nói: "Cái kia, xin hỏi có thể lại cho tôi một ly không?"
Chủ quán cười nói: "Có thể."
Kỷ Tu Trạch đoạt lấy ly trên tay chủ quán, vội nói: "Cám ơn, ngượng ngùng không cần đâu, tửu lượng cô ấy không tốt."
Hạ Tuyết không phục nói ra: "Tửu lượng cậu mới không tốt."
Kỷ Tu Trạch trêu chọc cô: "Tốt tốt tốt, là tửu lượng của tớ không tốt."
Hạ Tuyết vẫn là không vui, cô chỉ vào bộ ngực của cậu một lần lại một lần nữa đánh xuống.
Nhìn hai người bọn họ làm ầm ĩ, mọi người vui vẻ cười vang, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo vài lần.
Hạ Tuyết nằm sấp trên ngực Kỷ Tu Trạch, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu, nghiêm túc hỏi: "Cậu thích tớ sao?"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người lập tức câm như hến, dáng vẻ tươi cười cũng dừng lại.
Kỷ Tu Trạch cũng bị lời này hù dọa, biểu lộ cứng đờ cười nói: "Hạ Tuyết, cậu quên rồi à, chúng ta không phải là anh em tốt sao?"
Hạ Tuyết đẩy ra muốn: "Ai muốn làm anh em với cậu, tớ rõ ràng thích cậu. Tuy là cậu luôn luôn khi dễ tớ, nhưng tớ vẫn luôn thích cậu."
"Không phải cậu từng nói cậu không thích tớ à?"
Kỷ Tu Trạch lần này muốn giả cười cũng nhịn không được, cậu liếc ánh mắt nhờ vả Tống Sơ Dương cùng Hạ Húc, hai người kia lắc lắc tay, ra hiệu bọn họ bất lực.
Nhìn thấy cậu không nói lời nào, Hạ Tuyết còn nói: "Tớ biết cậu không thích tớ, không sao, tớ vừa rồi là nói đùa đấy. Tớ cũng như vậy, tớ cũng không thích cậu."
Hạ Tuyết ợ một hơi rượu, sau đó lảo đảo đứng dậy, nói với mọi người: "Tớ có chút mệt mỏi, tớ đi ngủ trước nhé."
Nguyễn Tinh Loan cùng Tần Miên hai người vội vàng đuổi theo đỡ lấy cô.
Ba nữ hài vừa khuất bóng, Tống Sơ Dương mới bất mãn chất vấn: "Cậu không phải cũng thích Hạ Tuyết sao, người ta cũng đã chủ động nói ra như vậy, vừa rồi sao cậu lại không trực tiếp thổ lộ?"
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm, tính cách của nhau như thế nào bọn họ đều có thể hiểu rõ.
Kỷ Tu Trạch cười khổ một tiếng, đem rượu còn sót lại trong lý khó khăn nuốt xuống.
"Các cậu cũng không phải không biết, tớ vừa tốt nghiệp liền sẽ xuất ngoại, lần đi này chính là mấy năm, chẳng lẽ tớ phải bắt cô ấy chờ tớ chừng ấy năm sao?"
Kỷ Tu Trạch tuy là bình thường không tim không phổi, nhưng là chuyện như vậy cậu không làm được. Thời gian tốt đẹp tại giảng đường đại học, cậu khẳng định là hi vọng người mình thích có thể đường đường chính chính cùng nhau yêu đương, cùng nhau dạo phố, ăn cơm, xem phim.
Lần này, đến phiên Hạ Húc cùng Tống Sơ Dương hai người vô cùng kinh hãi.
Hạ Húc hỏi cậu: "Cậu thật sự đã nghĩ kỹ?"
"Ừ, nếu không phải là bởi vì cái này, tớ khẳng định đã sớm thổ lộ với cô ấy. Nếu như, nếu như sau này gặp lại cô ấy vẫn như bây giờ, đến lúc đó tớ chắc chắn sẽ không buông tay."
Hiểu được sự tình, biết Kỷ Tu Trạch quyết định như thế, Hạ Húc liền ra hiệu gọi chủ quán mang đến một chai rượu, mấy người trong sân uống đến gần mười hai giờ mới trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau Hạ Tuyết sau khi tỉnh lại, cô đều ăn ý giả vờ như sự tình gì đều không có phát sinh, bất quá Hạ Tuyết lại cố ý trốn tránh Kỷ Tu Trạch, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Kỷ Tu Trạch mấy lần muốn tìm cô hòa giải mối quan hệ, tuy nhiên đều bị cự tuyệt.
Tại nơi này vui chơi ba ngày, mọi người mới bắt đầu trở về.
-
Qua mấy ngày, thành tích thi tốt nghiệp trung học liền có kết quả..
Nguyễn Tinh Loan cùng Tống Sơ Dương đạt hạng nhất và hạng nhì toàn thành phố, vượt qua cả Lương Kha.
Hạ Tuyết lần này phát huy phải cũng không tệ, người làm cho mọi người vui mừng nhất chính là Hạ Húc, kết quả lần này của anh thực sự vượt xa mức bình thường.
Nhìn kết quả của Hạ Húc, Kỷ Tu Trạch vỗ vỗ vai anh, vui mừng nói: "Húc ca, một năm này không có uổng công cố gắng nha, trước kia tớ vẫn cho là cậu sẽ dựa vào nhan sắc mà tiến vào giới, không nghĩ tới thành tích cậu cũng ưu tú như vậy, thật ngưỡng mộ nha."
Chính Hạ Húc cũng không nghĩ tới, kết quả này so với anh dự đoán còn tốt hơn.
Thành tích vừa được công bố, tiếp đó chính là vội vàng điền nguyện vọng.
Thành tích thi nghệ thuật của Hạ Húc rất cao, hiện tại thành tích văn hóa cũng không tệ, anh muốn vào đại học D cũng không khó khăn là bao.
Nguyễn Tinh Loan đối với việc điền nguyện vọng lần này, một mực không thể hiện thái độ.
Ban đêm lúc ăn cơm xong, Hạ Nhân đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Tinh Loan, cháu muốn học trường đại học nào?"
Nguyễn Tinh Loan vừa vặn ăn xong, cô để đũa xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Cháu muốn đến đại học C." Nói xong, cô liền hướng Hạ Húc nhìn thoáng qua, quả nhiên Hạ Húc không mấy vui vẻ.
Hạ Nhân cười nói: "Đại học C cũng rất tốt, quan trọng chỉ cần cháu thích là được, chú luôn ủng hộ quyết định của cháu."
"Cảm ơn chú."
Cơm nước xong xuôi, Hạ Húc đều không quản người khác có bị nhìn thấy hay không, anh trực tiếp tiến vào gian phòng cô.
"Trường mà Tống Tự học lúc trước là Đại học C." Hạ Húc vừa tiến vào đã vội vàng hỏi.
Nguyễn Tinh Loan gật đầu: "Ừm."
Hạ Húc trầm mặt.
"Em không phải bởi vì Tự ca học ở nơi đó, em mới đi. Đại học C ngành ngôn ngữ có thế mạnh rất lớn được cả nước công nhận, cho nơi em muốn lựa chọn nơi này."
Hạ Húc vẫn là khó chịu nói: "Có thể Tống Tự cũng ở nơi đó."
Nguyễn Tinh Loan thu tầm mắt, thấp giọng kêu anh một tiếng: "Hạ Húc."
Trước mặt cô tính tình Hạ Húc luôn luôn rất tốt, nhưng hôm nay không biết làm sao, khuôn mặt không lộ ra nét tươi cười.
"Tống Tự thích em." Hạ Húc cố chấp nói.
"Em cùng Tự ca không có quan hệ như anh nghĩ."
Hạ Húc trong lòng bỗng trở nên hoảng loạn, anh quay người đi. Vốn dĩ Nguyễn Tinh Loan muốn kéo anh lại, nhưng vẫn là chậm một bước.
Hạ Húc trở về phòng trực tiếp đóng cửa lại.
Hai người đột nhiên không nói lời nào, Mai di còn tưởng rằng hai người bọn họ giận dỗi nhau điều gì.
Có một ngày vào ban đêm, Tống Tự đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tống Tự tựa hồ đã uống say, đầu giây bên kia một mực lẩm bẩm gọi tên Tinh Loan, khiến người khác nghe không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nguyễn Tinh Loan nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Uy, Tự ca."
Cô bắt máy, về sau, bên kia lại vang lên thanh âm của một người khác.