Mấy ngày nghỉ Quốc Khánh trôi qua.
Dì Mai vào viện, Nguyễn Tinh Loan liền tự mình nấu cơm, hai người cùng nhau đi mua thức ăn, sau đó Hạ Húc nhặt rau, cô xào nấu.
Hai người hành động vô cùng ăn ý, tháng ngày trôi qua tuy đơn giản mà hài hòa.
Mỗi ngày khi nâu cơm xong, Nguyễn Tinh Loan liền chuẩn bị sẵn một phần, cô đưa thức ăn đến bệnh viện, chăm sóc dì Mai.
Được mọi người chăm sóc chu đáo, chân dì Mai khôi phục rất nhanh, đến lúc bọn họ sắp trở về trường, thương thế của bà ấy đã gần như khỏi hẳn.
Thời điểm trở lại trường, Hạ Húc đặc biệt dính người, anh hung hăng nũng nịu đòi ôm ôm hôn hôn, Nguyễn Tinh Loan muốn trốn cũng đều trốn không xong.
Lên xe lửa, về sau, Hạ Húc biết cô đi xe sẽ ngủ say, cho nên ngoan ngoãn im ắng không có quấy rầy cô lần nữa.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất mau liền đến cuối năm.
Cuộc sống Tinh Loan trôi qua bình thản, nếu Nguyễn Tinh Loan không có tiết thì cô sẽ đến thư viện học tập, trùng hợp lại còn thường xuyên sẽ gặp phải Lục Gia.
Có một ngày lúc từ thư viện ra ngoài, Lục Gia cất tiếng hỏi cô.
"Em có hứng thú làm gia sư hay không?"
Lục Gia đem tình huống giới thiệu sơ qua một lần, Nguyễn Tinh Loan đầu tiên hơi ngơ ngác một chút, sau đó cân nhắc nói: "Em sẽ xem xét."
Ngày hôm sau cô mới trả lời lại Lục Gia, nói có thể.
Ngày đầu tiên Nguyễn Tinh Loan dạy tiểu cô nương liền phát hiện, cô bé này là em gái của Lục Gia.
Tiểu cô nương thành tích rất tốt, vô cùng thông minh, rất nhiều thứ chỉ cần nói qua một lần đều có thể hiểu. Nguyễn Tinh Loan cảm thấy chính mình không thể dạy gì cho cô bé, cô xấu hổ cũng không biết mở miệng như thế nào.
Thẳng đến khi dạy được hai tuần lễ, cô bé đột nhiên hỏi cô: "Chị ơi, chị có phải là bạn gái của anh em không?"
Thanh âm tiểu cô nương mềm mại nhu hòa, nghe đặc biệt dễ thương.
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, giải thích nói: "Không phải, chị và anh em chỉ là bạn bè."
Cô bé bỗng chốc ra dáng vẻ người lớn đồng dạng thở dài, cười nói: "Anh của em sao lại vô dụng như vậy, đã hai tuần lễ, anh ấy thế nào còn không theo đuổi được chị. Chị, em bí mật nói cho chị biết việc này, anh em khẳng định rất thích chị, anh ấy hứa cho em gấp đôi tiền tiêu vặt nếu em chịu học phụ đạo, nghe vậy em mới đồng ý đấy."
Lục Gia vừa vặn từ trong thư phòng ra ngoài rót một cốc nước, nghe thấy lời này, đầu tiên hắn có vẻ hơi luống cuống, sau đó bình tĩnh nói: "Tiểu Khả, em về phòng chơi trước đi, anh có vài lời muốn nói cùng cậu ấy."
"Hắc hắc, anh muốn thổ lộ sao?"
"Trở về phòng đi."
"Đi ngay."
Tiểu Khả nhảy nhảy nhót nhót trở về gian phòng của mình, về sau, Lục Gia nghiêm trang ngồi vào bên cạnh cô, Nguyễn Tinh Loan tận lực kéo dài khoảng cách với hắn.
Vốn dĩ Lục Gia muốn giải thích đây chỉ là hiểu lầm, nhưng nhìn vào ánh mắt trong suốt của Nguyễn Tinh Loan, hắn lại nhịn không được nói ra: "Tinh Loan, em có muốn thử làm quen với anh không?"
Lúc nói ra lời này, con người luôn luôn lãnh ngạo lý trí như Lục Gia, hiện tại mới phát hiện ra chính mình có chút khẩn trương, ngón tay có chút co ro.
Lớn như vậy, Lục Gia chưa từng có gặp qua người nào giống như cô, bề ngoài nhu thuận, kỳ thật lại lý trí đến sắc xảo, cô tạo ra một tầng ngăn cách khiến người cảm thấy xa lánh, lại khiến người ta kìm lòng không được mà muốn tới gần.
Hắn nhớ kỹ lúc đầu khi nhận được điện thoại bảo hắn đi đón người lúc, hắn vốn không kiên nhẫn, nhưng lúc nhìn thấy cô, mọi cảm xúc không vui cùng chán ghét của Lục Gia đều lặng yên không một tiếng động biến mất không chút dấu vết.
Chỉ còn duy nhất một cảm giác, ở cùng một chỗ với cô, hắn cảm thấy rất dễ chịu, bao gồm mấy lần ăn cơm, cho nên đây là lần đầu tiên hắn động tâm tư.
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của hắn.
Xin lỗi nói ra: "Thật ngượng ngùng học trưởng, em đã có bạn trai."
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Nguyễn Tinh Loan còn nói: "Tiểu Khả rất thông minh, em không có khả năng không dạy được cho cô bé, học trưởng về sau anh nên tìm người khác đi.
Đáy mắt Lục Gia hiện lên một tia không cam lòng cùng tiếc nuối, hắn thấp giọng hỏi: "Bạn trai em học cùng trường của chúng ta?"
"Không phải."
"Cao trung liền ở cùng nhau?"
"Ừm."
Lục Gia thu lại ánh mắt chính mình, tâm bình khí hòa hỏi: "Hắn thuộc dạng người như thế nào?"
Nghĩ đến người nào đó, ánh mắt Nguyễn Tinh Loan đột nhiên nhu hòa không ít, cô nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Là một người khiến em rất vui vẻ."
Đối Nguyễn Tinh Loan mà nói, về sau cô có lẽ sẽ gặp được rất nhiều người thật ưu tú, cũng có thể sẽ gặp được người tốt hơn so với Hạ Húc.
Nhưng chỉ duy nhất mình anh khiến cảm thấy vui vẻ và an yên như thế.
Lục Gia không phải một người day dưa không tốt, tâm tư chủ động làm quen kia, đã phá vỡ đi nguyên tắc lúc trước của hắn.
Thấy được Nguyễn Tinh Loan từ chối rất rõ ràng, tuy có chút khổ sở, nhưng Lục Gia không cảm thấy hối hận.
"Tinh Loan, về sau chúng ta vẫn có thể là bạn bè sao?"
"Bạn trai em thật thích ăn dấm."
Lục Gia cười cười: "Anh hiểu rồi."
Hắn tiễn cô đến cửa ra vào, Nguyễn Tinh Loan nói: "Không cần đâu học trưởng, đến nơi này là được rồi."
Nói xong, Nguyễn Tinh Loan cũng không quay đầu lại cô cất bước rời đi.
...
Chuyện của Lục Gia về sau, Nguyễn Tinh Loan vẫn rất thường xuyên thu được rất nhiều thư tình thổ lộ, hoặc là luôn có một ít kẻ không quen biết muốn tiếp cận cô, đồng thời còn bạo dạn thổ lộ trên diễn đàn của trường.
Nguyễn Tinh Loan bình thường đều không để ý tới.
Thẳng đến lúc học kỳ sau của đại học, Tinh Loan xưa nay không phát bất cứ điều gì lên mạng lại bất ngờ đăng lên một tấm hình ——
[ Đã ba năm. ]
Là hình ảnh hai bàn tay nắm lấy nhau, trên tay hai người còn mang theo đồng hồ đôi.
Những người quen thuộc Nguyễn Tinh Loan đều biết, từ lúc khai giảng đến nay cô đều mang chiếc đồng hồ này trên tay, chỉ duy có mấy ngày huấn luyện quân sự bị ép lấy xuống.
Tôn Kỳ nhìn hình ảnh thổ lộ đăng trên tường cô, cô ấy sắp cười ra nước mắt.
Cô nàng quay đầu nói: "Tinh Loan, cậu có biết tấm hình này đánh nát trái tim của bao nhiêu người không ha ha ha ha ha... Tường của nữ thần vậy mà công khai yêu sớm, thật là chuyện vô cùng to lớn nha."
Trong túc xá bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng cười đùa.
Tấm hình này là Nguyễn Tinh Loan trong lúc vô tình nhìn thấy Hạ Húc đăng lên trong vòng bạn bè, vừa hay cô cũng có việc muốn dùng đến nên mang xuống.
Không bao lâu, Hạ Húc liền gọi điện thoại đến.
"Em mau nhìn về phía bên ngoài cửa sổ đi."
Nguyễn Tinh Loan từ trên ghế đứng lên, sau đó đi đến bên cửa sổ lên. Ký túc xá của cô tại lầu sáu, cô nghiêng đầu nhìn xuống mặt, nhìn thấy Hạ Húc ôm một bó hoa hồng thật lớn đứng phía dưới kí túc xá.
Nguyễn Tinh Loan thả ra vật đang cầm trên tay cô lập tức đẩy nhanh bước chân hướng dưới lầu chạy đi.
Bạn cùng phòng giật mình nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Tinh Loan tại sao chỉ mang dép lê đã vội ra ngoài."
"Không biết là ai, hình như cậu ấy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, liền vội vàng đi ra."
Tôn Kỳ tò mò đi qua nhìn một thử xem, kết quả nói một câu: "Cmn, hai người này, thật là quá ngược cẩu mà."
"Thế nào?" Một cái khác bạn cùng phòng hỏi.
"Các cậu nhìn xem."
Tiếp theo lại là một tiếng cmn.
Nguyễn Tinh Loan chạy đến dưới lầu, không để ý ánh mắt của mọi người, cô liền nhào thẳng vào ngực Hạ Húc.
"Ba năm vui vẻ." Hạ Húc cưng chiều nói.
Nguyễn Tinh Loan đỏ mặt nói: "Anh thế nào vẫn là ngây thơ như vậy."
"Ngây thơ thì có gì xấu nào, chỉ cần bạn gái anh thích là được."
Sau này một màn ân ái của bọn họ bị người phát diễn đàn thổ lộ của trường học, toàn bộ đại học C đều ăn một nồi cơm chó. Lúc Lục Gia nhìn thấy tấm hình này, đối diện với người trên tấm ảnh hắn cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng lộ ra một nụ cười có chút ghen ghét.
Từ bên trong trường học ra tới, Hạ Húc nắm cô ra ngoài dạo phố.
Đi ngang qua một siêu thị bách hóa, ngay tại quầy bán hạ giá, hoạt động hiện tại của quầy là thu hút các cặp tình nhân chỉ cần hôn nhau ba phút là được một thỏi socola.
Hạ Húc ngừng lại.
Nguyễn Tinh Loan kéo anh một cái, biểu hiện cự tuyệt.
"Thế nhưng anh rất muốn ăn hộp sô cô la kia." Hạ Húc nũng nịu nói.
"Em mua cho anh."
"Vậy được rồi."
Hạ Húc đáng thương đi lủi thủi phía sau, Nguyễn Tinh Loan đành thỏa hiệp lôi kéo anh trở về tham gia.
Cô vốn dĩ cũng không phải thật sự kháng cự, chỉ là ở nơi này có nhiều người như vậy, cô có chút ngượng ngùng.
Bất quá lúc Hạ Húc thật sự hôn cô, cô lại cảm thấy, mọi người chung quanh giống như đều là không khí, trong mắt cô tồn tại duy nhất bóng hình Hạ Húc.
Thuận lợi cầm tới sô cô la Hạ Húc lột ra một thỏi đưa vào miệng của cô, hỏi: "Thế nào?"
Nguyễn Tinh Loan trách Hạ Húc gài bẫy cô, cô cố ý ăn thật nhanh gặm hết thỏi socola trên tay Hạ Húc, cười đùa nói với anh: "Em ăn xong rồi."
Hạ Húc ôm lấy cằm của cô, bá đạo nói: "Ăn xong rồi anh cũng phải nếm một chút."
Khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn của Tinh Loan luôn luôn dễ dàng bị anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, tại lồng ngực của anh cô đánh một cái.
Ban đêm.
Hai người vẫn là thuê một gian phòng.
Thân mật một lúc, Hạ Húc đột nhiên thu tay lại, chạy đến phòng tắm tắm rửa lúc lâu, lần này so với trước đó thời gian càng lâu hơn.
Nguyễn Tinh Loan chạy đến gõ cửa, Hạ Húc mới vội vàng từ bên trong bước ra.
"Hay chúng ta thử xem."
Hạ Húc đang xoa xoa tóc, nghe thấy lời này của cô, thuận miệng tiếp một câu: "Ân?"
Nguyễn Tinh Loan từ trên giường đi xuống, từ phía sau ôm lấy anh.
"Liền cái kia, dù sao trong khách sạn cũng có." Nguyễn Tinh Loan chỉ chỉ thứ đồ đặt ngay bên chiếc bàn bên cạnh.
Hạ Húc nhất thời dở khóc dở cười, vuốt vuốt đầu cô, hỏi: "Em nghĩ gì thế? Trong khách sạn mọi thứ đều không sạch sẽ, cho dù có thể sử dụng, hiện tại anh cũng không nỡ chạm vào em. Đồ ngốc, mau ngủ đi."
Hạ Húc ôm tiểu cô nương chìm sâu vào giấc ngủ.
Nguyễn Tinh Loan một mực không an phận trong ngực anh nhích tới nhích lui, Hạ Húc uy hiếp nói: "Đừng nhúc nhích, nếu lại cử động anh liền đi tắm rửa tiếp đấy."
"Thật không muốn sao?"
Nguyễn Tinh Loan từ trong ngực anh ló ra một cái đầu nhỏ tới hỏi.
Hạ Húc mười phần kiên định nói: "Không muốn, em coi anh lưu manh vậy à, nhanh ngủ đi nào."
-
Mấy năm đại học này, Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc hai người đều bận rộn chuyện học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.
Mặc dù khoảng cách địa lý giữa hai người rất xa, nhưng Hạ Húcvẫn luôn thường xuyên đến thăm cô. Ngẫu nhiên có thời gian nghỉ hoặc khoong có tiết khóa, Nguyễn Tinh Loan cũng sẽ đến tìm anh.
Tình cảm của hai người theo thời gian chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, khiến cho các bạn cùng phòng kí túc xá đều hâm mộ chết đi được.
Đến năm thứ 4 đại học, bởi vì muôn ngàn lý do, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu cặp đôi chia tay.
Nhưng tình cảm giữa hai bọn họ đều không hề có một chút vấn đề nào, đến một lần cãi nhau cũng không có.
Tôn Kỳ xoát kịch xoát đến một nửa, đột nhiên dừng lại hỏi cô: "Tinh Loan, cậu cùng Hạ Húc hai người đến cùng chung đụng như thế nào, yêu đương lâu như vậy, cậu không cảm thấy ngán sao?"
Tôn Kỳ thường xuyên đổi bạn trai, cảm giác mới mẻ chỉ thoáng qua, cô nàng cũng không biết phải duy trì như thế nào, đau đầu cực kì.
Nguyễn Tinh Loan đang xem các thông báo tuyển người của công ty, cô cười thản nhiên nói: "Không ngán."
Tôn Kỳ đang định muốn nghiêm túc thảo luận vấn đề này cùng cô, đột nhiên điện thoại di động Nguyễn Tinh Loan vang lên, cô đưa tay nhấc máy.
Nguyễn Tinh Loan nhìn màn hình điện thoại di động một chút, là một dãy số xa lạ.
Sau khi bắt máy, cô chỉ nghe thấy bên kia đối phương nói: "Uy, xin hỏi là Nguyễn Tinh Loan tiểu thư sao?"
Trong lòng Nguyễn Tinh Loan suy nghĩ cho rằng là bán hàng đa cấp điện thoại, nhưng vẫn là lễ phép trả lời một câu: "Ừ, là tôi."
"Chào cô, tôi tên là Giang Hải, là người đại diện bên phía truyền thông, tôi có chút việc liên quan tới Hạ Húc, tôi muốn hẹn cô trò truyện."
Giang hải giới thiệu sơ lược một lần tình huống công ty bọn họ, Nguyễn Tinh Loan cũng tra xét một lần, là công ty rất có danh tiếng thông tin rất rõ ràng.
Lúc trước Hạ Húc có tham gia một cuộc thi ca hát, Hạ Húc đạt được vị thứ hai, sau đó có rất nhiều công ty muốn ngỏ lời với anh, nhưng đều bị Hạ Húc cự tuyệt, cho nên bọn họ lúc này mới tìm tới cô.
Giang Hải hỏi: "Nguyễn tiểu thư, chúng ta có thể gặp mặt không?"
"Có thể."
Nguyễn Tinh Loan mua vé xe lửa, hai người hẹn nhau gặp mặt vào xế chiều.