Nguyễn Tinh Loan sinh một bé trai, đứa bé tên gọi là Hạ Thuyền.
Hạ Thuyền cùng anh cực kì giống nhau, khuôn mặt mỹ lệ, từ lúc sinh ra đến nay, bất luận ai nhìn thấy đứa bé này cũng nhịn không được mà ôm lấy.
Tiểu gia hỏa còn đặc biệt thông minh, lúc những đứa bé khác còn y a không thành tiếng, nhóc đã biết gọi mẹ. Đứa bé khác còn đang ngồi trên xe đẩy, bé đã xiêu xiêu vẹo vẹo mạnh mẽ bắt đầu tập đi.
Bởi vì Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan đều có công việc của mình, cho nên Hạ Nhân cùng Mai di liền lập tức dời tới, giúp đỡ hai người chăm sóc cháu nội cục cưng này.
Mấy năm đầu, người một nhà sống chung cùng nhau, vừa náo nhiệt lại hài hòa.
Đến khi Hạ Thuyền đi nhà trẻ, Hạ Nhân cùng Mai di cảm thấy vẫn nên để cho Hạ Húc và Tinh Loan có không gian riêng, lúc này bọn họ mới chuyển về nhà chính.
-
Hạ Húc tham gia hoạt động trở về, chuyện đầu tiên làm chính là vợ yêu của mình hôn hôn một lần, Tiểu Hạ thuyền liền bị ném sang một bên.
Hạ Thuyền có chút không vui.
Hạ Húc trêu chọc nói: "Thế nào? Con ghen sao?"
Hạ Thuyền quệt miệng: "Con mới không có ghen, chờ con trưởng thành con cũng sẽ có nàng dâu, con mới không ghen tị cha."
Hạ Húc sờ lên đầu của bé, cười nói: "Nhỏ như vậy đã nhớ thương nàng dâu, con bật mí với ba một tí xem nào, có phải con ở trong vườn trẻ lặng lẽ thích người nào rồi hay không?"
Hạ Thuyền mở ra tay của anh, nghiêm túc nói: "Cha đừng cứ sờ đầu con, không cao lên được thì làm sao. Còn có, ba ba, con sẽ không giống như cha yêu sớm đâu. Con phải học tập thật giỏi, sau này mới có thể gặp được người tài giỏi ưu tú như mẹ vậy."
Hạ Húc cười cười: "Thế nhưng là ba ba thành tích không tốt, cũng gặp mẹ đó thôi."
Hạ Thuyền khinh thường nói: "Kia là nhờ vận khí của cha tốt, ông nội đã kể hết cho con nghe rồi, lúc trước nếu không phải mẹ vì chú Hao Tử, mẹ cũng không thèm nhận biết cha đâu, cha là may mắn lắm mới gặp được mẹ."
Hạ Húc "Hắc" một tiếng, ngồi xổm xuống, đánh tiếng mà hỏi thăm: "Trong mắt con, ba ba không tốt như vậy sao?"
Hạ Thuyền suy tư một hồi, trả lời: "Cũng là không phải là không tốt, con chẳng qua là cảm thấy, mẹ tốt hơn ba rất nhiều. Bất quá, trước mắt con cũng không phát hiện ai so với mẹ tốt hơn, cho nên ba ba cũng không cần tự ti."
Hạ Húc: "..."
Tiểu tử thúi này, mấy ngày không gặp, trình độ đấu khẩu của bé với anh lại tăng cao.
Hạ Húc một tay ôm lấy bé, xách đi đến phòng tắm.
Hạ Thuyền giãy giụa nói: "Không muốn, ba ba mau thả con xuống, con đã đi học, không phải tiểu hài tử, con có thể tự mình tắm rửa."
Hạ Húc uy hiếp nói: "Lần sau còn dám nói ba như vậy hay không?"
Hạ thuyền liên tục cầu xin tha thứ: "Không dám không dám, cha nhanh lên mau thả con xuống."
Hạ Húc lúc này mới đem người thả xuống, tiểu gia hỏa liền cầm quần áo tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Hạ Húc hai tay ôm lấy vòng eo của Nguyễn Tinh Loan, ôm lấy cô đẩy vào bên trong phòng ngủ.
Nguyễn Tinh Loan nhắc nhở: "Thuyền thuyền còn đang tắm rửa."
"Không có việc gì, không nhanh như vậy."
Hạ Húc chỉ vừa đem người lừa gạt đến phòng ngủ, đã nghe thấy tiếng Hạ Thuyền trong phòng tắm hô: "Ba ba, con quên cầm áo mất rồi, áo đặt ngay trên giường của con, cha nhanh đi lấy giúp con."
Hạ Húc u oán nhìn vợ yêu trong ngực một chút, không muốn buông ra, sau đó chạy cấp tốc lấy áo cho Hạ Thuyền, đi tới cửa nhắc nhở: "Lần sau nhớ kỹ chuẩn bị đầy đủ, nếu không cha không giúp con nữa."
Hạ Thuyền nhàn nhạt: "A, biết rồi."
Hạ Húc vừa trở lại phòng ngủ, Nguyễn Tinh Loan đang thu dọn đồ đạc, Hạ Húc từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa lên trên vai của cô.
Nhẹ giọng thì thầm nói: "Vợ, anh rất nhớ em, mỗi ngày đều rất nhớ em."
Hạ Húc đem người xoay lại đối diện với mình.
Nguyễn Tinh Loan thoáng nhìn thấy ánh mắt cực nóng của anh, ngón tay sờ lên mặt của anh, Hạ Húc đem người chặn ngang ôm đến trên giường.
Đầu lưỡi ấm áp nhanh chóng công thành đoạt đất, chống đỡ răng môi quấn giao.
Nguyễn Tinh Loan nhỏ giọng nức nở, không dám phát ra tiếng vang quá lớn.
Hạ Húc giống như cố ý trêu đùa cô, nguyên bản bị nụ hôn cực nóng của anh làm cho cả người mềm nhũn, bỗng nhiên cả không gian ngập tràn cảm giác kiều diễm ái muội.
Thẳng đến một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Loan mới đem người đẩy ra, nhắc nhở: "Thuyền Thuyền sắp tắm rửa xong."
Hạ Húc cảm thấy còn chưa đủ, anh ngã xuống giường ai oán một hồi, tiểu tử thúi này không biết đã phá đi biết bao nhiêu lần hạnh phúc của anh rồi.
Sớm biết sinh đứa nhỏ ảnh hưởng đến thế giới hai người như vậy, lúc trước anh không nên gấp gáp như vậy.
Vừa tắm rửa xong ra ngoài, hạ thuyền cũng không biết giờ phút này cha mình lại có ý nghĩ như vậy, bé đi tới cửa gõ gõ.
"Cha, ba ra đây, con có việc muốn nói với ba."
Hạ Húc khẽ giật mình, nghi ngờ nói: "Ân? Chuyện gì?"
"Không thể nói trong này, cha mau đến phòng con đi."
Hạ Húc đứng dậy, tiểu gia hỏa làm ra vẻ thần thần bí bí, cũng không biết cuối cùng là muốn làm gì.
Hạ Húc đi theo bé đến gian phòng bên cạnh, Hạ Thuyền liền nhanh tay đem cửa phòng đóng lại, còn vụng trộm ở bên ngoài cười trộm.
"Con có phải có bí mật gì muốn nói với ba hay không?" Hạ Húc đã tính trước nói.
Tuy là từ nhỏ Hạ Thuyền cùng mẹ đặc biệt thân cận hơn Hạ Húc, nhưng luôn vẫn có một ít sự việc không thể tâm sự cùng mẹ, bởi vậy bé mới tìm đến anh. Nghĩ tới đây, Hạ Húc đột nhiên cảm thấy hình tượng của mình xem ra còn một chút hữu ích.
Hạ Thuyền đem anh kéo đến nơi hẻo lánh, nói khẽ: "Ba ba, ngày mai trường học con có hội phụ huynh, ba có thể đến một lần hay không?"
Hạ Húc khẽ giật mình.
"Hội phụ huynh không phải đều là mẹ đi sao?" Anh hỏi.
Bởi vì Hạ Húc rất nổi tiếng, cho nên vì bảo vệ Tinh Loan cùng đứa nhỏ, bình thường anh không dễ dàng lộ diện, lộ ra đời tư gia đình của mình.
Hạ thuyền không nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe thấy Hạ Húc không muốn đi, sắc mặt liền trầm xuống.
Hạ Húc kiên nhẫn hỏi bé: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Hạ thuyền khuôn mặt nhỏ phình lên, tức giận nói: "Lớp con có một người mẹ của bạn học, thường xuyên cùng mẹ Tinh Loan khoe khoang chồng của cô ấy thế này thế nọ, còn hỏi mẹ có phải đã ly hôn hay không. Nếu như ba đến dự, bọn họ khẳng định sẽ không dám nói như vậy nữa."
"Ba ba, tuy là ba là đại minh tinh, thế nhưng là ba cũng là ba của con, cũng chồng của mẹ, chuyện tham gia hội phụ huynh này, chẳng lẽ không phải việc nên làm của cha sao?"
Đối mặt với chất vấn liên tiếp của tiểu gia hỏa, Hạ Húc đột nhiên cũng có chút ngây dại.
Trước kia chỉ vì anh muốn bảo vệ Tinh Loan cùng bé, nhưng anh lại không nghĩ tới, thật ra có rất nhiều việc anh có thể làm quan minh chính đại không cần phải tránh né, nhiều lúc lại trở nên quá cẩn thận tỉ mỉ.
Cuối cùng, không đợi được đáp án, Hạ Thuyền không thể làm gì khác hơn đành nói: "Không có việc gì, nếu cha không thể đi thì coi như xong."
Tiểu gia hỏa không thèm để ý đến anh nữa, lập tức trốn vào trong chăn đi ngủ.
Trước khi ra cửa, Hạ Húc đi đến bên giường tiểu gia hỏa, nhẹ giọng nói: "Ngày mai ba ba cùng mẹ sẽ đi tham gia cùng con."
Hạ Húc rời đi, về sau, bé con trốn ở trong chăn lộ ra một gương mặt tròn trịa đến, cười đến vui vẻ.
Hạ Húc về đến phòng, liền chủ động mở miệng nói: "Ngày mai anh cùng đi với em tham gia hoạt động của trường Thuyền Thuyền thế nào?"
"Sao đột nhiên anh nhớ tới cái này?"
Hạ Húc cười cười: "Đây không phải là chuyện anh nên làm sao?"
Nguyễn Tinh Loan ngay lập tức liền nhìn thấu ý nghĩ của anh, đáp: "Được."
Ngày hôm sau.
Hạ Húc một tay lấy tay cô một tay dắt tay bé con, một nhà ba người hướng trong trường học đi đến.
Có người nhìn thấy Hạ Húc, nhịn không được lén lút nhìn chằm chằm anh.
Đến cửa phòng học, Hạ Thuyền vui vẻ đến cong khóe miệng: "Cha, bọn họ sao lại thích ba như vậy nha?"
Hạ Húc cười cười: "Có thể là vì cha của con vô cùng soái."
Hạ Thuyền không phục: "Về sau con khẳng định so với ba chắc chắn sẽ đẹp trai hơn."
Nguyễn Tinh Loan nhìn xem hai người bọn họ đấu võ mồm, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nở nụ cười hạnh phúc.
Hạ Thuyền mang cha mẹ đến phòng học.
Hạ Húc lúc đầu muốn tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, kết quả Hạ Thuyền cố ý lôi kéo anh ngồi xuống vị trí giữa, còn lặng lẽ nói: "Chính là người kia, thường xuyên cùng mẹ khoe khoang. Bà ta khẳng định là nhìn thấy mẹ xinh đẹp, cho nên ghen ghét mới nói mẹ như vậy."
Hạ Húc nhìn tiểu gia hỏa một chút, không chỉ có hiểu được thật nhiều, còn biết bao che cho người nhà, cũng không biết từ nơi nào học được.
Ngồi xuống, Hạ Thuyền liền chụp chụp người phía trước.
Mềm mềm nhu nhu mở miệng nói: "Dì, đây là cha của con, để con giới thiệu một chút."
Nữ nhân ngồi phía trên nghe vậy liền lập tức quay đầu, lúc nhìn thấy Hạ Húc, cô ta liền ngây ngẩn cả người.
"Hạ Húc là ba ba của con?" Cô ta giật mình hỏi.
Hạ Thuyền mạnh mẽ nói: "Đúng nha, là cha của con. Hơn nữa, cha còn đặc biệt đặc biệt rất yêu mẹ. Trước kia dì xem phỏng vấn của cha bao giờ chưa, mỗi lần phỏng vấn cha đều sẽ nâng lên mẹ con lên thật thật cao."
Hạ Thuyền tiểu nhóc con biết mẹ mình là người không thích phân bua hay tranh đoạt, bình thường mặc kệ người khác nói thế nào, Nguyễn Tinh Loan đều an tĩnh ngồi nghe, xưa nay không để ý tới cũng không để trong lòng.
Nhưng là Tiểu Hạ Thuyền lại nghe không vô, ai dám khi dễ mẹ, bé liền muốn đáp trả lại. Dáng vẻ bảo vệ người thân này, so với Hạ Húc còn nghiêm trọng hơn.
Tóc quăn nữ nhân đột nhiên liền cười không nổi, nghĩ đến trước kia cô ta nói những lời kia, ngượng ngùng nói với Nguyễn Tinh Loan câu: "Thật xin lỗi."
Nguyễn Tinh Loan giống như ngày thường, chỉ là nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không có nhiều lời để ý tới.
Hôm nay hội phụ huynh, Hạ Thuyền lập tức rêu rao danh tiếng của ba cho toàn bộ bạn học cùng nghe, lớp học có rất nhiều bạn nhỏ rất thích cha của bé. Nhưng là điều đó cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là, không còn có người nào dám nói mẹ của bé đã ly hôn nữa, về sau cũng không có ai dám quở trách mẹ.
Tham gia hội phụ huynh xong, Hạ Thuyền nắm lấy tay Nguyễn Tinh Loan, khuôn mặt nhỏ tròn trịa cười đến đặc biệt vui vẻ.
Theo trong trường học ra bên ngoài, Hạ Thuyền quay đầu nói với Hạ Húc: "Ba ba, lần sau ba cũng không cần đến hội phụ huynh nữa. Ba vừa đến, trong lớp bạn học nữ của con chỉ toàn nhìn ba, rõ ràng con lớn lên so với ba đẹp mắt hơn, bọn họ thật không biết thưởng thức."
Hạ Húc: "..."
-
Sau này, Hạ Húc tham gia phỏng vấn.
Người chủ trì hỏi: [ mọi người đều biết, anh cùng vợ mười phần ân ái, giữa các cậu có kỷ niệm gì đặc biệt khắc sâu hay không? ]
Hạ Húc: [ chúng tôi ở cùng nhau mỗi ngày, tôi cảm thấy chuyện gì trải qua cùng cùng cô ấy đều đặc biệt đáng nhớ, bất quá có một việc tôi vẫn cảm thấy rất đặc biệt. ]
Người chủ trì: [ hả? ]
Hạ Húc: [ Lúc học cao trung, có người thổ lộ với lão bà nhà tôi, tôi liền đứng tại lan can bên cạnh, nghe thấy cô ấy nói: Học sinh cấp ba không cho phép yêu sớm. Cho nên lúc tôi thổ lộ với cô ấy sau này, vẫn luôn lo lắng sợ rằng cô ấy sẽ không đáp ứng. ]
Nghe vậy, người chủ trì cũng cười, hồi đáp: [ có lẽ, không phải vì lý do không yêu sớm, chỉ là đối tượng mà cô ấy yêu, nhất định phải là cậu. ]
Câu nói này nói ra Hạ Húc nghe thấy liền mười phần vui vẻ, vui đến mức trong thời gian phỏng vấn, hỏi gì anh đều đáp nấy, hết sức phối hợp, đồng thời không giống như trước mọi lúc đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
Phỏng vấn kết thúc, người chủ trì nói: [ Nhóm tiết mục đã chuẩn bị cho cậu một kinh hỉ. ]
Hạ Húc nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
Người chủ trì cười cười: [ Nhóm tiết mục hôm nay đã đặt biệc mời lão bà của cậu đến đây, hiện tại cô ấy đang ở ngay tại hậu trường chờ cậu. ]
Một giây trước còn là thiếu niên ung dung không vội, một giây sau anh liền vội vã không nhịn nổi mà lập tức xông ra.
Người chủ trì cuối cùng nói: Từ lần đầu tiên Hạ Húc trở thành quán quân của chương trình « ca sĩ », trải qua bao nhiêu năm sau phỏng vấn, mọi người chúng ta đều cùng nhau chứng kiến Hạ Húc từ đầu đến cuối đối với tình yêu đều vẹn nguyên như thuở ban đầu. Cậu ấy đã thật sự làm theo đúng như lời hứa hẹn ngay trong đêm chung kết của << Ca sĩ >>: "Anh muốn cùng em vượt qua cả một đời"
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------+
Hi mọi người, vậy là bộ truyện đã đến hồi kết thúc rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Yên đến cuối chặng đường.