Thấy Giang phu nhân đuổi mình đi không những thế còn nói bản thân làm hại Giang Quân Hạo trước mặt vợ và con anh, Giang Trí Thành tỏ vẻ không thoải mái, ông ta cau mày:
"Chị dâu, tôi đến thăm cháu của mình mà chị lại nặng lời thế sao? Không nể mặt con dâu và cháu nội à?"
Giang phu nhân quay sang nhìn Lạc Nhan và Tiểu Duy, thấy thằng bé cứ đứng nấp sau mẹ nó nhìn Giang Trí Thành với ánh mắt sợ sệt thì bà ấy cũng đoán được nó cảm thấy con người ông ta ra sao. Bà ấy không để ý đến hai mẹ con Lạc Nhan cảm thấy thế nào mà chỉ chăm chăm muốn đuổi Giang Trí Thành đi.
"Ở phòng bệnh này không chào đón cậu đâu, mau biến đi cho khuất mắt tôi, tôi không cần cậu tới giả vờ giả vịt thăm con trai tôi."
"Đây là cách chị đối xử với em chồng đấy à? Tôi đã nói rồi mà, thái độ của chị với tôi cứ như vậy thì bảo sao tôi không ưa hai mẹ con chị."
"Không ưa thì mau đi đi."
Giang phu nhân trừng mắt lên, bà ấy nghiến răng đuổi Giang Trí Thành đi cho bằng được. Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người họ không được tốt cho lắm, Lạc Nhan cũng chỉ biết giữ im lặng mà không xen vào. Giang Trí Thành chẳng muốn ở lại đây lâu vì thế liền rời đi ngay sau đó. Sau khi ông ta rời đi, Giang phu nhân mới ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lạc Nhan mới dám lên tiếng hỏi:
"Phu nhân, tại sao lại không để chú ấy đến thăm anh Quân Hạo?"
Giang phu nhân đưa tay khẽ day trán, bà ấy mệt mỏi trả lời:
"Con người cậu ta độc ác lại xấu tính, cậu ta vẫn luôn muốn hại Quân Hạo để chiếm vị trí chủ tịch. Bây giờ Quân Hạo nó bị thế này, cậu ta vui mừng còn không hết, làm gì có chuyện thực sự lo cho con trai tôi."
Lúc Lạc Nhan sống ở nhà họ Giang có nghe qua sự bất hòa giữa các thành viên trong nhà. Cũng chính vì chuyện này mà cô cảm thấy mệt mỏi khi bản thân cũng cuốn theo những tranh chấp gia đình ấy. Cô nghe nói Giang Quân Hạo và chú ruột của mình bất hòa từ lúc anh đi du học trở về, kể từ lúc đó hai người họ như nước với lửa, không ai chịu nhường ai.
Bây giờ cũng khá muộn rồi, hai mắt Tiểu Duy cũng đã díu lại vì buồn ngủ. Thằng bé giơ hai tay lên, há miệng ngáp ngủ rồi nói:
"Mẹ ơi, con buồn ngủ."
Lạc Nhan thấy vậy bèn bế Tiểu Duy lên, cô nói:
"Để mẹ đưa con về ngủ nhé?"
Tiểu Duy dụi đầu vào người Lạc Nhan, thằng bé liếc mắt nhìn Giang Quân Hạo nằm trên giường bệnh, trong lòng không nỡ rời xa ba.
"Nhưng con muốn ngủ cùng ba."
Giang phu nhân thấy vậy liền đi đến bên giường, vén chăn lên rồi vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh Giang Quân Hạo. Bà ấy nói với Lạc Nhan:
"Để Tiểu Duy ngủ với ba nó cũng được, dù sao giường bệnh vẫn còn chỗ."
"Nhưng thằng bé sẽ gây ảnh hưởng đến anh ấy."
"Không sao, biết đâu khi có Tiểu Duy nằm cạnh, Quân Hạo nó sẽ tỉnh lại sớm hơn."
Lạc Nhan nghe vậy liền đồng ý để Tiểu Duy nằm xuống bên cạnh Giang Quân Hạo. Thằng bé trèo lên giường đắp chăn, trước khi nhắm mắt lại ngủ Tiểu Duy liền đưa bàn tay nhỏ của mình chạm lên người anh, khẽ nói:
"Chúc ba ngủ ngon."
Chỉ vài phút sau, Tiểu Duy đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bình thường vào giờ này, Tiểu Duy đã phải đi ngủ rồi nhưng hôm nay nó lại ngủ muộn hơn mọi ngày nên chẳng trách lại có thể vừa đặt mình xuống là ngủ.
Nhìn cảnh tượng con ôm ba ngủ, Lạc Nhan nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Cô ngồi bên cạnh ngắm nhìn hai ba con, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Quân Hạo, anh phải sớm tỉnh lại đấy."
…
Sáng hôm sau.
Tập đoàn N.H.
Hôm nay cuộc họp bầu ra người tạm thời điều hành công ty chính bắt đầu.
Một cuộc họp quan trọng như vậy, Giang phu nhân không thể bỏ qua. Dù sao thì bà ấy cũng nắm trong tay ba phần trăm cổ phần của công ty, tuy không nhiều nhưng cũng được coi là cổ đông và được quyền tham gia cuộc họp.
Thư ký của Giang Quân Hạo - Lục Viễn Nam sẽ là người kiểm phiếu bầu vì để đảm bảo công bằng. Sau một hồi để thời gian cho mọi người viết phiếu kín, những chiếc phiếu sẽ được thu lại, Lục Viễn Nam và bộ phận phụ trách kiểm phiếu sẽ làm nốt phần còn lại.
Trong thời gian chờ đợi công bố kết quả, Giang Trí Thành và Giang phu nhân không ngừng đối mắt thách thức nhau. Giang phu nhân nghĩ rằng những người ủng hộ Giang Quân Hạo sẽ không dễ dàng đồng ý để Giang Trí Thành chiến thắng, nếu những gì diễn ra đúng như ý bà ấy muốn thì cơ hội lật ngược tình thế là rất cao.
"Hiện tại đã có kết quả bỏ phiếu, sau đây tôi xin công bố người có số phiều nhiều nhất sẽ trở thành người điều hành tạm thời của N.H trong lúc chủ tịch Giang Quân Hạo vắng mặt đó là…"
Mọi người bên dưới đều hồi hộp chờ đợi kết quả, Giang Trí Thành thì liên tục mỉm cười vì ông ta cho rằng mình sẽ thắng.
"Đó là… Tổng giám đốc Giang Trí Thành, với tổng số phiếu là 22/30 phiếu trong đó còn lại là phiếu trắng."
Giang Trí Thành không bất ngờ lắm vì ông ta đã đoán trước kết quả sẽ như thế này rồi. Mọi người trong phòng họp đều vỗ tay chúc mừng Giang Trí Thành, còn ông ta thì được đà lên mặt, đứng dậy và cảm ơn tất cả mọi người ở đây.
"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ thay chủ tịch Giang Quân Hạo tiếp quản công ty thật tốt trong thời gian cậu ấy vắng mặt."
Trong phòng họp, ai nấy đều chung một tâm trạng vui vẻ phấn khởi duy chỉ có mình Giang phu nhân là tức giận rõ ra mặt. Bà ấy không ngờ rằng Giang Trí Thành lại được cổ đông ủng hộ hết lòng như vậy. Ngay cả những người đứng về phía Giang Quân Hạo cũng lật mặt ủng hộ ông ta.
Buổi họp kết thúc, Giang phu nhân đã tìm đến những vị giám đốc từng rất thân thiết với chồng bà ấy để hỏi cho rõ.
"Sao các anh lại bỏ phiếu cho tên Giang Trí Thành đó? Chẳng lẽ… các anh thực sự muốn công ty rơi vào tay cậu ta sao?"
Những vị giám đốc đó nhìn nhau, tuy là họ đều chung một phe nhưng trước tình hình hiện tại thì lợi ích công ty vẫn phải đặt lên hàng đầu.
"Giang phu nhân, chúng tôi không có lựa chọn nào khác. Hiện chủ tịch Giang Quân Hạo đang nằm viện không biết bao giờ sẽ tỉnh dậy, công ty thì không thể một ngày vắng lãnh đạo. Dù sao cũng chỉ là tạm thời điều hành công ty thôi, phu nhân đừng lo lắng quá về vấn đề Giang Trí Thành sẽ cướp mất công ty."
Giang phu nhân cảm thấy những lời vị giám đốc đó nói rất đúng. Giang Quân Hạo đang hôn mê bất tỉnh, không thể điều hành công ty. Dù có giữ nguyên chức chủ tịch cho anh thì anh cũng không làm được gì với tình trạng hiện tại. Tập đoàn N.H là tâm huyết từ đời ông nội của Giang lão gia, nó đã từng đi từ bước nhỏ nhất lên tới đỉnh cao sự nghiệp nhưng chưa từng tụt dốc.
Mặc dù không muốn nhưng kết quả đã như vậy thì Giang phu nhân cũng đành phải chấp nhận. Điều bây giờ bà ấy cần làm là chờ Giang Quân Hạo tỉnh lại để anh quay trở về lấy lại những thứ thuộc về mình.
Văn phòng chủ tịch.
Giang Trí Thành bước vào văn phòng chủ tịch tập đoàn N.H liền tỏ ra vẻ mặt đầy mãn nguyện. Ông ta nhìn mọi thứ xung quanh, thong thả bước đến ngồi vào chiếc ghế mà ông ta vẫn từng mong muốn có được. Cảm giác khi được ngồi trên chiếc ghế này thật thoải mái và dễ chịu.
"Đáng lẽ ra chiếc ghế này phải thuộc về mình lâu rồi mới phải."
Giang Trí Thành vẫn luôn nghĩ có một ngày bản thân sẽ được làm chủ tịch của N.H và cuối cùng ngày đó cũng đến. Ông ta liếc mắt nhìn bảng tên của Giang Quân Hạo để trên mặt bàn rồi lập tức úp nó xuống.
"Giang Quân Hạo, thời của cậu đã hết rồi, hiện tại là thời của tôi… chủ tịch tập đoàn N.H Giang Trí Thành. Ahahaha…"
Trong lúc đang cười hả hê thì đột nhiên chuông điện thoại của Giang Trí Thành vang lên. Ông ta chưa kịp nhìn xem người gọi đến là ai đã vội vàng bắt máy.
"Alo?"
Đầu dây biên kia truyền đến một giọng nói khá trầm của đàn ông, nhưng mới tầm khoảng 30 đến 35 tuổi.
[Tổng giám đốc à, hình như ông quên tôi rồi thì phải.]
Giang Trí Thành nhận ra giọng nói của người này, sắc mặt ông ta bỗng trở nên lo lắng.
"Cậu… cậu gọi cho tôi làm gì? Sao không cầm tiền rồi mau rời khỏi nơi này đi."
[Tiền ông đưa cho tôi ít như vậy thì làm sao tôi bay được? Mau chuyển thêm tiền cho tôi đi, tôi cần thêm vài tỷ nữa mới có thể chi tiêu được.]
Vài tỷ sao?
Giang Trí Thành dù là tổng giám đốc nhưng đâu thể đào ra vài tỷ chỉ trong nháy mắt như vậy.
Ông ta siết chặt lấy điện thoại, gằn giọng nói:
"Đừng có mà được voi đòi tiên, cầm số tiền đấy rồi biến đi đu, cậu đừng có gọi cho tôi nữa."
Người ở đầu dây bên kia cũng không chịu nhún nhường, cậu ta bỗng cười khành khạch giọng điệu như sắp sửa đưa ra một lời đe dọa. Đúng như đã nghĩ, người đàn ông đó bắt đầu hạ giọng nói vọng vào điện thoại:
[Giang Trí Thành, ông quên mất tội ác mình đã gây ra với cháu trai mình rồi sao? Tôi vẫn còn đang giữ đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ông thuê tôi đâm xe vào Giang Quân Hạo đấy, có muốn tôi đến cảnh sát đầu thú và đưa đoạn ghi âm cho phía cảnh sát không?]
Nghe tới đây, Giang Trí Thành hai mắt bỗng mở to ra, ông ta không ngờ việc xấu mình làm lại bị ghi âm lại. Hóa ra, Giang Trí Thành là người đứng sau vụ tai nạn của Giang Quân Hạo, ông ta đúng là không có tình người nữa rồi.
"Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ đem tiền tới cho cậu." Giang Trí Thành nhẹ nhàng nói.
[Tí tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, nhớ là đừng có giở trò với tôi… nếu không thay vì đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát, tôi sẽ tung nó lên mạng đấy. Sẽ thế nào khi toàn thế giới biết Giang Trí Thành ra tay giết hại cháu ruột của mình là Giang Quân Hạo nhỉ? Chắc là vui lắm đấy, hahaha…]
Tút.
Sau khi cúp máy, nụ cười nguy hiểm của Giang Trí Thành cũng lộ ra. Ông ta đập hai tay xuống mặt bàn, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn về phía trước.
"Dám chơi Giang Trí Thành này sao? Cậu không hề có cái cửa đó. Nếu cậu đã muốn vậy thì tôi sẽ giúp cậu xuống địa ngục một cách thanh thản."