Lâm Tử Nguyệt xách vali ra ngoài rồi đặt nó vào trong cốp xe, trước khi đi cô có quay đầu nhìn vào trong nhà nhưng Khương Dật Hiên lại không hề chạy theo giữ cô lại. Sự lựa chọn ra đi của cô có lẽ là đúng đắn vì một chút hi vọng của cô ở Khương Dật Hiên cũng chẳng còn nữa rồi.
Sau khi chiếc xe của Lâm Tử Nguyệt rời đi, Khương Dật Hiên mới từ trong nhà chạy ra. Mặc dù anh đã có ý định giữ cô lại đấy nhưng hành động của anh quá muộn rồi. Có lẽ sau này anh sẽ phải hối hận với những gì mình đã làm.
Sáng hôm sau.
Khi thức dậy ở trên giường, việc đầu tiên Khương Dật Hiên đã làm là khua tay muốn ôm vợ nhưng anh lại nhận ra một điều bên cạnh anh bây giờ chẳng có ai cả. Lâm Tử Nguyệt đã đi rồi, chính anh là người khiến cô bỏ đi.
Khương Dật Hiên chống tay ngồi dậy, nhìn căn phòng trống trải rồi lại thở dài, anh vẫn không cho rằng mình là người sai và sẽ cố gắng sống một cuộc sống ly thân với vợ. Nhưng liệu Khương Dật Hiên có thể làm được điều đó không?
Bình thường trước khi đi làm, người giúp Khương Dật Hiên chọn áo và cà vạt sẽ là Lâm Tử Nguyệt. Nhưng hôm nay anh phải tự làm chuyện đó, đắn đo một hồi Khương Dật Hiên cũng không biết nên mặc bộ nào và đeo cà vạt nào cả. Hình ảnh của Lâm Tử Nguyệt lại xuất hiện trong đầu anh, anh nhớ đến lúc cô giúp anh thắt cà vạt và tặng anh một nụ hôn trước khi đi làm.
Tuy nhiên tất cả đã là quá khứ rồi.
Khương Dật Hiên bước xuống dưới nhà, một mình anh dùng bữa sáng trên chiếc bàn rộng lớn. Dù có nhiều món ngon thật đấy nhưng cảm giác thật cô đơn…
Trong khi đó, Lâm Tử Nguyệt lại cảm thấy một ngày mới ở ngôi nhà mới cũng thật yên bình.
Giống như mọi ngày, cô thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi trang điểm thay quần áo để đi làm. Cô đã chẳng còn gì vương vấn ở căn nhà cũ, nơi mà cô không có chút tin tưởng nào hết nên khi rời đi cô cũng không nhớ nhung bất kỳ điều gì cả.
Lâm Tử Nguyệt lái xe đến bệnh viện, niềm vui của cô chính là được chăm sóc cho các bệnh nhân và nhìn họ khỏe mạnh từng ngày. Một ngày làm việc của Lâm Tử Nguyệt tràn ngập tiếng cười và niềm vui, cứ như thể sau khi ly thân thì cuộc sống của cô đã bước sang một trang hoàn toàn mới vậy.
Khách sạn Hoàng Gia.
Trong lúc Khương Dật Hiên đang làm việc, Ái Mỹ liền mở cửa bước vào. Sau khi nghe tin vợ chồng Khương Dật Hiên đang ly thân và sắp ly hôn, Ái Mỹ vô cùng vui mừng, cô ta đưa bản báo cáo cho anh rồi vòng qua phía sau muốn giúp anh xoa bóp. Khương Dật Hiên lập tức hất tay cô ta ra rồi đuổi thẳng:
"Ra ngoài đi."
"Khương tiên sinh…" Ái Mỹ nói bằng giọng điệu có chút hờn dỗi.
Lần này Khương Dật Hiên không bị bộ dạng giả vờ yếu đuối của cô ta lừa nữa, anh liếc mắt lườm cô ta.
"Cô bị điếc sao? Không thấy tôi nói gì à?"
"Vâng, em ra ngay đây ạ."
Ái Mỹ cắn môi rời khỏi văn phòng của Khương Dật Hiên. Vừa bước ra ngoài cô ta đã giậm tay giậm chân tỏ vẻ giận dỗi vì không được Khương Dật Hiên quan tâm đến. Vẻ mặt đó của cô ta đã bị mấy nhân viên khác nhìn thấy, họ bàn tán ngay trước mặt Ái Mỹ mà không kiêng nể gì cả.
Thấy nhân viên dưới trướng mình xì xào bàn tán về mình Ái Mỹ liền đi đến lớn tiếng chửi họ:
"Còn không mau làm việc đi, nếu còn lười biếng thì tôi sẽ bảo Khương tiên sinh trừ lương các cô đấy."
Kể từ lúc Ái Mỹ có liên quan đến việc khiến Khương Dật Hiên và Lâm Tử Nguyệt phải ly thân thì các nhân viên trong khách sạn đều vô cùng ghét cô ta. Bọn họ thậm chí còn dám bật lại cô ta và bỏ quên rằng việc mình là cấp dưới.
"Cô cũng có làm việc đâu, suốt ngày chỉ biết tìm cách quyến rũ người khác. Làm tiểu tam có mệt không? Cô nghĩ cái bản mặt cô sẽ có được vị trí chính thất chắc?"
Chát!
Ái Mỹ tức giận tát thẳng vào mặt cô nhân viên đó vì đã nói ra những lời lẽ không hay với mình.
"Cô là cái thá gì mà dám nói tôi như thế hả?"
Sau đó, cô nhân viên kia cũng không chịu thua mà lao tới túm tóc Ái Mỹ. Hai người họ đánh nhau ngay trước sảnh khách sạn mà không ai can ngăn.
"Đồ tiểu tam giật chồng người khác, cô không xứng đáng lên mặt với tôi."
"Á… con khốn, mau bỏ tay ra."
Đường đường là nhân viên làm trong một khách sạn có tiếng vậy mà bọn họ lại đánh nhau ngay trước sảnh khách sạn mà không nghĩ đến bộ mặt của ông chủ. Khương Dật Hiên ra ngoài thì thấy nhân viên của mình đang đánh nhau liền lớn tiếng quát:
"Các cô có thôi đi không?"
Ái Mỹ nghe thấy giọng của Khương Dật Hiên liền chạy tới bám lấy tay anh khóc lóc:
"Khương tiên sinh, cô ta đánh em…"
Cô nhân viên kia bức xúc quá, chỉnh lại tóc tai rồi tiến đến trước mặt của Khương Dật Hiên và nói thẳng:
"Ông chủ, hôm nay anh đuổi tôi cũng được nhưng tôi phải nói điều này. Tôi đã bực mình mấy ngày nay rồi nhưng tôi không nói ra thôi. Ả đàn bà này không đáng được anh bao che mà cô ta vô cùng đáng chết!"
Ái Mỹ hằm hằm lườm nguýt cô nhân viên kia, vì đang có mặt Khương Dật Hiên ở đây nên cô ta mới nhẫn nhịn. Trước mặt anh, Ái Mỹ vẫn tỏ ra hiền lành và yếu đuối.
"Sao cô lại nặng lời với tôi thế hả? Tôi đâu có làm gì cô đâu?"
"Cô không làm gì tôi nhưng cô cướp chồng của thiếu phu nhân, cô phải biết thân biết phận của mình đi chứ."
"Tôi không có cướp, là hai người họ tự ly hôn đó thôi."
"Cô… cô, tôi phải đánh chết cô thì mới hả dạ được."
Dứt lời, cô nhân viên kia liền lao đến định túm tóc đánh Ái Mỹ một trận thì bảo vệ bên ngoài chạy vào lôi cô ấy ra. Dù bị lôi ra ngoài nhưng cô nhân viên một mực đứng về phía Lâm Tử Nguyệt vẫn cố hét lớn:
"Đồ con giáp thứ mười ba, đồ tiểu tam, cô không xứng đáng được hạnh phúc đâu…"
Sau khi nhìn cô nhân viên đáng thương kia bị kéo đi Ái Mỹ liền nở một nụ cười đắc thắng, cô ta lại bám lấy tay của Khương Dật Hiên và dựa vào anh.
"Em biết là anh sẽ không để yên cho em bị đánh mà."
Khương Dật Hiên vẫn giữ nét mặt lạnh lùng suốt từ đó tới giờ, anh cất tiếng nói với Ái Mỹ:
"Cút ra kia."
Ái Mỹ mặt xám ngoét lại, hai mắt mở to không chớp nhìn anh, cô ta lắp bắp:
"Dật Hiên, anh… anh sao thế?"
Khương Dật Hiên tự động rút tay khỏi người Ái Mỹ, anh quay sang nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét.
"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Tử Nguyệt lại bỏ đi rồi. Tôi cứ nghĩ chuyện tôi đối tốt với cô chỉ là sự thương hại bình thường nhưng xem ra tôi đã lỡ tay khiến cô sinh ra ảo tưởng thật."
"Anh nói gì thế, em không hiểu."
"Tôi và cô trước giờ không có gì cả, kể cả sau khi tôi ly thân với vợ cũng vậy. Cô đừng nghĩ tôi đối xử tốt với cô thì cô sẽ đạt được ham muốn của mình."
Nói rồi Khương Dật Hiên liền bỏ đi, Ái Mỹ không chịu chấp nhận sự thật liền chạy theo giữ anh lại.
"Em không tin, rõ ràng anh cũng thích em mà. Nếu không thích em vậy tại sao anh lại hôn em?"
"Ai hôn cô? Là cô tự làm thế đấy chứ! Nếu không phải lúc đó tôi đang giận Tử Nguyệt thì tôi đã không nói những lời khiến cô bị ảo tưởng rồi."
Khương Dật Hiên dứt khoát rời đi để mặc Ái Mỹ đứng đần mặt một chỗ. Cô ta không tin tất cả chỉ do một mình cô ta ảo tưởng, cô ta cho rằng Khương Dật Hiên có tình cảm với cô ta chứ không phải là do một mình cô ta nghĩ thế. Ái Mỹ chỉ được đối xử tốt hơn các nhân viên khác vậy mà cô ta đã nghĩ mình có được tất cả.
Nhưng khoảnh khắc Khương Dật Hiên nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn rồi. Anh biết mình sai nhưng vẫn giận Tử Nguyệt vì đã ôm hôn người đàn ông khác để trả thù anh, không những thế còn tùy tiện lấy chuyện ly hôn ra nữa.
Khương Dật Hiên lái xe đến bệnh viện của Lâm Tử Nguyệt.
Dù chả hiểu sao anh lại tới đây nhưng anh cũng muốn gặp mặt Tử Nguyệt một chút.
Đúng lúc đó, Khương Dật Hiên lại nhìn thấy Tử Nguyệt đi với người đàn ông hôm nọ, hai người họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ nữa.
Lâm Tử Nguyệt đang cười rất tươi thì vô tình nhìn thấy Khương Dật Hiên, lúc nhìn thấy anh nụ cười trên môi của cô cũng dần biến mất. Khương Dật Hiên lạnh lùng đi đến, anh liếc nhìn Mã Hiểu Tam rồi nói:
"Thì ra… đây là đối tượng mà em ngoại tình."
Mã Hiểu Tam trợn mắt ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta vỗ vào người Lâm Tử Nguyệt rồi hỏi:
"Ủa gì thế bà?"
Lâm Tử Nguyệt chủ động đứng ra trước mặt Mã Hiểu Tam và đối mặt với Khương Dật Hiên, cô nói:
"Chẳng lẽ anh ngoại tình được còn tôi thì không à? Anh nghĩ anh được quyền hôn người khác thì tôi không hôn được người khác sao?"
"Em nói cái gì?"
Mã Hiểu Tam chớp chớp mắt không hiểu gì hết, anh ta nắm lấy tay của Lâm Tử Nguyệt rồi hỏi nhỏ:
"Bà nói cái gì tôi chả hiểu thế? Vợ chồng bà cãi nhau đấy à?"
Thấy Mã Hiểu Tam tự nhiên động chạm vào Lâm Tử Nguyệt trước mặt mình Khương Dật Hiên liền nổi cơn thịnh nộ. Anh lao đến túm lấy cổ áo của Mã Hiểu Tam và thẳng tay đấm vào mặt của anh ta.
Bốp!
"Thằng khốn!"
"Á!"
Mã Hiểu Tam ngã lăn ra đất ôm má vì đau, đang yên đang lành tự dưng lại bị đánh đúng là đen đủi.
Lâm Tử Nguyệt hốt hoảng chạy tới can ngăn Khương Dật Hiên, cô lớn tiếng:
"Khương Dật Hiên, anh bị điên rồi à? Ai cho phép anh đánh cậu ấy?"
Dù sao đây cũng là bệnh viện, chuyện Khương Dật Hiên đánh bác sĩ ngay trong bệnh viện như thế dù là lý do nào thì cũng không thể chấp nhận được.
Đúng lúc ấy, bạn trai mới của Mã Hiểu Tam thấy người yêu mình bị đánh liền chạy tới. Nhờ có kế sách của Lâm Tử Nguyệt hôm đấy, Mã Hiểu Tam mới thành công tỏ tình với chàng trai mình thích và hai người họ đã thành một đôi rồi.
Bạn trai của Mã Hiểu Tam bước đến trước mặt Khương Dật Hiên cảnh cáo:
"Anh là ai sao lại đánh người yêu tôi? À… chắc anh nghĩ hai người họ là một đôi chứ gì?"
Bạn trai của Mã Hiểu Tam chỉ tay về Lâm Tử Nguyệt và Mã Hiểu Tam, lúc này Khương Dật Hiên mới nhận ra tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
"Nếu anh nghĩ họ là một đôi thì nhầm rồi, tôi và Hiểu Tam mới là một đôi. Cái lý gì đâu trai thẳng đi đánh ghen trai cong thế không biết nữa."
Sau đó bạn trai của Mã Hiểu Tam liền dẫn anh ấy vào trong. Lâm Tử Nguyệt thì chẳng thèm nhìn mấy Khương Dật Hiên một cái mà lạnh lùng rời đi. Tuy nhiên, Khương Dật Hiên lại chạy tới giữ lấy cô, anh biết bản thân đã hiểu lầm cô nên vội vàng xin lỗi.
"Tử Nguyệt, anh xin lỗi, sao em không nói người đó bị gay chứ?"
Lâm Tử Nguyệt gạt tay Khương Dật Hiên ra khỏi người mình, cô chán ghét trả lời anh:
"Anh có cho tôi được nói à? Mà tôi cũng chẳng cần nói với anh làm cái gì hết. Chúng ta đang ly thân và sớm muộn cũng sẽ ly hôn, nói cho anh biết thì được tích sự gì nữa?"