Phong Lăng thậm chí còn tưởng mình đã nhìn lầm. Ở nơi băng tuyết tràn ngập này, hơi thở trắng xóa đã che khuất một nửa tầm nhìn trước mặt.
Phong Lăng híp mắt, cẩn thận nhìn về hướng kia, nhưng lại chẳng thấy gì.
Ánh mắt cô tối đi, sau đó cô lại đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn không trông thấy gì cả.
Vốn cũng không nên có.
Cô quay người rời khỏi chỗ cây thông Noel, mua một hộp mì ăn liền ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, sau đó trở về chỗ ở.
Thang máy đến tầng 15, vừa bước ra ngoài Phong Lăng đã nhạy bén ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa chỗ ở của mình.
Người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen, hai tay đút trong túi quần, thảnh thơi dựa vào cánh cửa. Nghe tiếng cửa thang máy mở ra, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lại lệch khỏi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hờ hững của cô, liếc nhìn hộp mì ăn liền trong tay Phong Lăng.
“Chỉ mua một hộp thôi à? Của anh đâu?” Đầu lông mày lạnh lùng của người đàn ông hơi nhướng lên, lời nói ra như thể không phải hai người đã hai năm chưa gặp, mà dường như chỉ mới vừa xa nhau hai ngày.
Phong Lăng cố đè cảm giác muốn bóp nát hộp mì ăn liền trong tay xuống, thờ ơ nhìn anh, sau đó ngập ngừng suy nghĩ liệu trước khi thang máy chưa rời đi, cô có nên trở vào trong rồi lập tức đi khỏi đây hay không.
Nhưng lúc cô còn chưa nghĩ xong, người đàn ông đã rút tay ra khỏi túi quần, cặp chân dài bước nhanh tới, hai cánh tay tùy ý duỗi sang hai bên, chống trêи hai bên cửa thang máy, nhìn xuống Phong Lăng vừa mới không tự chủ lui về phía sau đi vào trong một bước: “Muốn xuống lầu hứng gió lạnh âm mười mấy độ nói chuyện, hay là đứng ở đây nói?”
Phong Lăng thờ ơ nhìn đối phương, cô biết lòng mình đủ bình tĩnh, hồi đó đã rất bình tĩnh rồi, huống chỉ là bây giờ.
Chỉ là Lệ Nam Hành bỗng nhiên xuất hiện quả thật khiến cô không kịp trở tay.
Nói vậy là, ít ngày trước anh đã tới Boston. Mấy ngày nay cô có cảm giác phía sau mình có người, người đó chính là anh.
Cô không lên tiếng, nhìn chằm chằm con số trong thang máy, trầm giọng bảo: “Tránh ra.”
Lệ Nam Hành nhìn cô gái mặt mày vo cảm, ánh mắt nhìn thật sâu vào cô, tay lại buông khỏi cửa thang máy như cô mong muốn.
Phong Lăng nương theo khe hở trước cửa đi ra ngoài, để mì ăn liền trong tay lên trêи kệ để đồ trước cửa, nhưng không có ý muốn mở cửa.
“Anh tới đây làm gì?” Cô đối mặt với cửa, đưa lưng về phía người đàn ông, trong giọng nói không mang theo chút độ ấm nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!