Lọc Truyện

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người đàn ông không lùi lại, càng không chịu buông ra mà chỉ cúi xuống nhìn cô: “Một người âm thầm bỏ đi hai năm trời, bây giờ vất vả lắm anh mới tìm được em, em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng buông tay thế sao?”

“Không thì sao? Anh Lệ cho rằng tôi sẽ trở về để thành kẻ đứng ngoài chen chân vào cuộc hôn nhân của anh, hay là một kẻ biết rõ mình là kẻ thứ ba vẫn còn không biết xấu hổ?” Phong Lăng vô cùng bình tĩnh nhìn anh: “Thái độ của tôi rất hòa nhã, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không có bất kỳ lời oán thán và yêu cầu chịu trách nhiệm nào từ anh. Tôi đã không quấn lấy thì thôi, anh lại dây dưa gì chứ?”

Lệ Nam Hành càng ngày càng siết chặt vai cô: “Em có nhớ anh từng bảo em đợi anh ba năm không?”

Phong Lăng như thể nghe được truyện cười gì đó, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hiện lên nụ cười khẩy đầy vẻ chế giễu. Cô giãy khỏi cánh tay anh, vừa lấy chìa khoá mở cửa vừa đưa lưng về phía anh thản nhiên nói: “Chuyện không nên nhớ tôi đều không nhớ, mời anh về cho.”

“Phong Lăng, hãy cho anh một cơ hội giải thích, có một số việc chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cũng là trách nhiệm, anh…”

Cửa phòng được mở ra, Phong Lăng vừa mở cửa vừa quay đầu nhìn về phía anh: “Tôi biết có rất nhiều chuyện không phải chỉ vài câu giải thích là có thể nói rõ. Nếu như có thể giải thích thì hai năm trước trước khi kết hôn anh đã giải thích với tôi rồi. Bây giờ muốn nói gì cũng đều không còn cần thiết nữa. Tôi đã từ bỏ rồi, không có gì để nói cả.”

Dứt lời, Phong Lăng đi thẳng vào cửa.

Cửa phòng bỗng gặp phải lực cản, cô đảo mắt nhìn cánh tay đang chống trêи ván cửa của người đàn ông, chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi buông tay, quay người lại nhìn anh: “Muốn vào trong phải không? Lệ Nam Hành anh đã từng như thế này, nói muốn xông vào thế giới của tôi thì nhất định phải xông được vào, bất kể tôi dựng lên bao nhiêu phòng tuyến thì cũng bị anh đập tan hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì sao?

Anh có được cái mình muốn, cuối cùng phủi ʍôиɠ rời đi.

Giờ thì sao, anh muốn vào à? Hình như đúng là tôi không cản được anh thật, anh muốn làm gì đây?”

Cô gái trẻ tóc ngắn trước mặt đã không còn dáng vẻ thiếu nữ trước đây nữa, mà đan xen vào đó là cảm giác giữa một cô gái và một người phụ nữ trưởng thành. Ảnh mắt còn lạnh lùng hơn lúc ở căn cứ XI khi xưa. Trong cái vẻ lạnh lùng ấy có thêm rất nhiều sự từng trải và kiên định anh chưa từng được biết tới, thậm chí còn cả vẻ thản nhiên mà anh không hề muốn thấy.

Tức giận và ghen tị mới là yêu thương sâu sắc, sợ rằng ngay cả hận thù và oán trách cũng đều là biểu hiện của việc đã từng yêu.

Thế nhưng trong mắt cô lại chẳng có gì cả.

Hờ hững đến mức còn không tìm được cả dấu vết mà anh đã từng tồn tại.

Cánh tay đang chống trêи cửa của Lệ Nam Hành chầm chậm buông xuống, sau khi nhìn cô hồi lâu, anh nói bằng giọng khàn khàn: “Nghỉ sớm đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT