Trong khoảnh khắc mắt thích nghi với ánh sáng, trêи chiếc sofa nhỏ trước giờ không một bóng người lại có một
người đàn ông đang nằm.
Căn phòng này của cô rất nhỏ, tổng cộng hơn năm mươi mét vuông, phòng khách cũng không lớn, vậy nên sofa cũng chỉ dài 1m6, hai chân của người đàn ông duỗi ra bên ngoài, anh đang nhắm nghiền mắt ngủ.
Thời điểm ngọn đèn sáng lên, hiển nhiên vì quá sáng nên người đàn ông nhíu mày, tiện tay túm lấy gối ôm màu trắng trêи mặt thảm, ấn thẳng lên mặt mình, sau đó cứ như vậy ngủ tiếp.
Thấy anh vẫn chưa đi, Phong Lăng lập tức trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trêи ghế sofa, không lên tiếng mà giơ tay lên đặt trêи tường. Cô tắt đèn đi, sau năm giây lại bật lên, lại tắt đi, rồi lại bật lên.
Sau mười mấy lần nhấp nháy như vậy, người đàn ông đang nằm ngửa trêи ghế sofa rốt cuộc không chịu nổi nữa, bỏ cái gối không có chút tác dụng nào xuống khỏi mặt mình, đảo mắt nhìn về phía cô: “Em làm gì vậy? Không sợ làm hỏng đèn à?”
“Không phải tôi đã bảo sau sáu rưỡi tối tôi sẽ trở về, anh phải rời đi trước khi tôi quay lại sao? Anh ở chỗ tôi ngủ cả ngày rồi vẫn chưa đủ à?” Lần này sau khi bật đèn lên, tay của Phong Lăng dời khỏi tường, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng chẳng hề thân thiện.
Lệ Nam Hành ngồi dậy, giơ tay lên gạt gạt mái tóc hơi rối do bị đè lên trong một khoảng thời gian dài khi ngủ. Anh mở to đôi mắt ngái ngủ bảo: “Buổi sáng lúc vào trong ngủ được một lát thì cách vách có người lắp đặt thiết bị nên không ngủ được. Buổi trưa lại nghiên cứu cái máy làm bánh mì kia của em mất cả một lúc lâu, cuối cùng cũng không ăn được gì, đói bụng ngủ đến bây giờ, chắc tại thể lực không chống đỡ tiếp được nữa, cho nên lần này ngủ rất sâu, không tỉnh lại.”
Phong Lãng: “…”
Đúng là một lý do tuyệt vời.
Nếu không phải cô biết Lệ Nam Hành này ngoài ngang ngược ra còn không biết xấu hổ nữa, chắc cô đã tin là thật rồi.
Thấy Phong Lăng lạnh lùng đứng ở cửa, trông có vẻ không muốn tiến vào, Lệ Nam Hành ngủ không ngon lắm ngồi dựa vào sofa, một người đàn ông cao gần 1m9 ngồi trêи chiếc sofa nhỏ bé ấy, cảm giác tùy tiện duỗi chân một cái cũng có thể nhô ra khỏi mép thẳm. Anh uể oải tựa đầu trêи lưng ghế sofa, nói bằng giọng khàn khàn: “Có người sửa nhà thật mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!