Phong Lăng thờ ơ nhìn anh: “Anh cưới ai cũng được, không liên quan đến tôi.”
Cô cúi người, nhặt gối ôm rơi dưới đất lên, vẻ mặt ghét bỏ giống như nếu thứ này không được giặt thì không thể tiếp tục để trong nhà cô nữa, rồi xoay người ném thẳng nó vào trong rổ quần áo bẩn.
Nhìn động tác rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa của cô, tất cả đều tỏ rõ sự chán ghét, không kiên nhẫn và phản cảm của cô dành cho anh.
Lệ Nam Hành chợt nhớ tới trước đây, cái ngày anh không có trong căn cứ, cái ngày mà bảy trăm ngày đêm sau đó của anh, chỉ cần vừa nghĩ tới là cả đêm không thể chợp mắt nổi. Cái ngày cô một mình uống hết cả chai rượu mạnh, hôm sau lại bị ném xuống đất trước mặt mọi người, bị vạch trần tất cả bí mật và bộ mặt thật của mình. Cái ngày tất cả thể diện, tất cả danh dự, tất cả kiên trì của cô đều bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ tới hết thầy những điều này, mọi cảm giác không cam lòng của anh dường như cũng trở thành đáng đời.
Người đàn ông lại ném áo khoác xuống: “Không liên quan đến em? Đây là không quan tâm cũng không để bụng, nếu em đã khăng khăng muốn dùng cách như vậy để đối xử với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vậy thì được, anh không cố ép em nữa, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
Phong Lãng nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn kẻ bị bệnh tâm thần, từ chối: “Không muốn ăn.”
Lệ Nam Hành cũng không miễn cưỡng, dứt khoát ngồi trở lại ghế sofa: “Thế thì gọi một phần thức ăn ngoài, anh ăn rồi mới đi.”
Trước đó Phong Lăng không tin được là Lệ Nam Hành sẽ không biết xấu hổ đến mức này.
Cô hờ hững nhìn người đàn ông trêи ghế sofa: “Anh muốn ở chỗ này của tôi giở trò vô lại đến cùng phải không?”
Người đàn ông rất thản nhiên vắt tréo hai chân, lạnh nhạt lên tiếng: “Ừm.”
“Em đánh thắng được anh không?”
“Em đẩy được anh đi không?”
“Toàn bộ quân đội cảnh sát Mỹ đều có quan hệ với căn cứ XI, em cho rằng cho dù bây giờ mình báo cảnh sát thì có thể đuổi anh đi sao?”
“Gọi thức ăn ngoài đi.” Giọng nói của người đàn ông mang vẻ thản nhiên và lười biếng, có thể khiến người ta tức chết, cứ như vậy ngồi trêи ghế sofa của cô không chịu đi.
Phong Lăng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên xoay người đi vào phòng bếp, ném vài miếng bánh mì còn dư lại cho anh, sau đó nặng nề đặt một chai mứt hoa quả trước mặt Lệ Nam Hành: “Ăn! Ăn xong thì đi ngay lập tức!”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!