Trong lòng Phong Lăng cũng không có nhiều cảm xúc, nhưng nghe xong một câu như vậy, chợt nhớ tới cái bánh kem việt quất trước đây anh dẫn mình đi ăn.
Dường như cô đã từng có chút xíu thiên vị với những thứ mang hương vị việt quất, về sau không biết tại sao, thế mà lại thành thành một loại chấp niệm, cố định trong một lựa chọn duy nhất là việt quất.
Cô không lên tiếng mà chỉ nhìn đồng hồ: “Trong vòng mười phút có ăn hết được không?”
Người đàn ông quết mứt hoa quả việt quất lên lát bánh mì, thật ra bánh mì để ở trong tủ lạnh cả ngày, không nướng cũng không làm nóng, cho dù không cứng thì cũng nhất định rất lạnh, ăn vào sẽ không thoải mái.
Nhưng người đàn ông vẫn cắn mấy miếng, sau đó nuốt hai lát bánh mì cùng mứt hoa quả, rồi lại tiếp tục phết lên, không tới mười phút mà chỉ trong ba bốn phút đã ăn sạch mấy miếng bánh mì còn dư lại.
Sau khi ăn xong, người đàn ông chậm rãi đóng nắp bình mứt hoa quả lại, bỏ qua một bên, lúc này mới nhìn về phía cô:
“Một bữa ăn rất phong phú, không tệ.”
Phong Lăng: “…”
Cô vừa định bảo chẳng lẽ đầu óc người đàn ông này có vấn đề thì anh đã đứng dậy, cầm áo khoác lên, thản nhiên bỏ lại một câu: “Làm phiền em rồi.”
Sau đó đi thẳng.
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô.
Phong Lăng yên lặng nhìn bình mứt hoa quả trêи bàn trà, không hề động đậy.
Phong Lăng bị ốm rồi.
Biết huấn luyện viên A Linh làm việc chưa từng xin nghỉ ốm kể từ khi tới võ quán mà nay xin nghỉ hai ngày, tất cả học viên đều cảm thấy ngạc nhiên, họ nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Mà nguyên nhân thật sự là đêm hôm đó, sau khi Lệ Nam Hành đi, Phong Lăng luôn có cảm giác trong gian nhà này đều là mùi của đàn ông kia, phòng bếp, phòng tắm, trêи ghế sofa, trong phòng khách, đi tới đâu dường như cũng có thể cảm nhận được dấu vết từng tồn tại của anh, mặc dù thật ra anh chẳng để lại thứ gì cả.
Vì vậy, trong buổi tối lạnh lẽo ấy, cô đã mở cửa sổ của tất cả các phòng để làm bay hết mùi hương chỉ có trêи người người đàn ông đó và hương thuốc lá nhàn nhạt ra ngoài.
Kết quả bởi vì mở cửa sổ quá lâu, bên ngoài quá lạnh, sau đó sát rìa cửa sổ có chỗ bị đóng băng, không thể đóng chặt vào, ban đêm lúc ngủ bị gió lùa.
Giường của Phong Lăng lại đối diện với bên cửa số ấy, vô cùng bất hạnh, cô bị gió lạnh lùa vào trong đêm làm cho cảm cúm.
Sáng hôm sau, cô không thể dậy nổi nữa, trời đất quay cuồng, gắng gượng lấy di động ra gọi cho huấn luyện viên trưởng và ông chủ xin nghỉ, sau đó mơ mơ màng màng ngủ cả ngày, mãi đến sáng ngày hôm sau nữa mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Phong Lăng cũng không muốn ăn øì, tự đun nước, quấn kín chăn vào người cầm một cốc nước nóng ngồi trêи ghế sofa, cứ như vậy uống từng hớp từng hớp nhỏ, miễn cưỡng trải qua ngày nghỉ phép thứ hai.
Lúc đầu cô chỉ xin nghỉ một ngày, nhưng ngày thứ hai cũng vẫn ốm không thể tới được.
Giấy lau nước mũi trong sọt rác cũng đã đầy, Phong Lang ho khan khùng khục, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhiễm lạnh cảm cúm mà ốm nghiêm trọng như vậy bao giờ.
Cứ nửa mê nửa tỉnh, chịu đựng như vậy qua một ngày trêи ghế sofa, đêm đó, Phong Lăng đang muốn vào phòng tắm tắm nước nóng để xua tan mệt mỏi trêи người, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Hiện tại, cô rất chú ý tới những người đột nhiên gõ cửa nhà mình, nghe tiếng đập cửa cô liền cau mày, theo bản năng không muốn ra mở cửa, chỉ muốn ở trong phòng giả chết.
Sau khi øõ cửa trong chốc lát, người bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong bèn yên tĩnh lại, lúc Phong Lăng đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, di động đặt trêи giường lại thình lình vang lên.
Cô vừa sụt sịt vừa đi qua, liếc nhìn một cái, là Trần Bắc Khuynh gọi tới. Phong Lăng nghỉ ngờ nhận điện thoại: “A lô?”
“Sao không mở cửa? Không phải bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!