Nhưng sự thật là anh còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Thậm chí còn không có lấy một lời giải thích.
Ông cụ nhà họ Lệ bêu xấu cô trước mặt tất cả mọi người trong cả căn cứ, sau đó đuổi cổ cô đi. Cô nghe nói Lệ Nam Hành đã tìm mình hai năm, nhưng hôm nay cô mới thấy rõ, thật ra người đàn ông này không khác gì với hai năm trước. Sáng sớm nay khi Phong Lăng bị sốt, quả nhiên anh đã vào nhà cô. Đến chuyện làm thế nào Lệ Nam Hành có thể sao chép chìa khóa của cô, Phong Lăng cũng không rõ, muốn đấu với người đàn ông này, hình như cô luôn quá non nớt và ngớ ngẩn.
Hoàn cảnh gia đình và bối cảnh của Lệ Nam Hành cho anh một cuộc sống đầy đủ, muốn làm gì thì làm. Dù rõ ràng anh biết rằng cô không thèm đếm xỉa tới anh, nhưng anh vẫn có thể biến hóa mọi cách để xen vào cuộc sống của cô. Một người đàn ông tự cao tự đại như anh giẫm đạp lên trái tim và lòng tự trọng của cô, anh biết cách giúp đỡ cô, bảo vệ cô và cả cách làm tổn thương cô. Tất cả những điều đó chẳng qua cũng chỉ là coi cô như một con kiến hôi, dễ dàng thao túng trái tim và sự sống chết của cô.
Đã hai năm trôi qua, cô đã sớm vĩnh biệt cuộc sống của quá khứ đó.
Cô muốn tránh xa anh.
Tránh khỏi anh càng xa càng tốt.
Phong Lăng ra sức chống tay xuống bồn nước lạnh như băng, đầu ngón tay của cô đã trắng bệch.
Không thân không thiết, chỉ là một cuộc tình như cơn gió thoáng qua, để lại một vết mực đậm trong quá khứ của tuổi trẻ, có gì đáng để ảnh hưởng tới tâm trạng?
Phong Lăng nhắm mắt lại, một lát sau, từng hình ảnh rải rác đột nhiên xuất hiện.
Cô rơi vào trong bồn tắm của người đàn ông trong phòng xông hơi của cô nhỉ viện, đánh nhau với anh một trận. Lúc cô mới vào căn cứ, trong cuộc tỉ thí trêи sân huấn luyện với anh, những chiêu thức sắc bén của cô đã khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng anh vẫn bỏ qua cho cô, không truy cứu đến cùng.
Lúc cô ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đột nhiên xuất hiện, nổ súng giúp cô giải quyết vấn đề ở phía sau. Lúc cô ngã từ trêи du thuyền xuống biển, anh đang xông pha chiến đấu ở khu vực phần tử khủng bố nguy hiểm đang chiếm đóng. Khi cô mê man trêи hải đảo, trực thăng của anh đột nhiên xuất hiện.
Nhiệm vụ ở trong quán bar, cô ăn mặc trang điểm như con gái, bị anh đè lên tường hôn, anh đỡ đạn cho cô, đó là tất cả , tất cả những chuyện anh đã làm vì cô…
Cô và anh sớm tối ở bên nhau trêи miệng núi Rogers. Sau khi cô giết tên sĩ quan chỉ huy của quân đội, anh đã che chở cô ở sau lưng, giải quyết vấn đề giúp cô hết lần này đến lần khác. Lúc cô suýt nữa chôn thân trong Thung Lũng Rắn, anh lại xuất hiện, để lại vết sẹo hình chữ thập nho nhỏ trêи bả vai cô…
Anh nói cô mới mười bảy tuổi, còn quá nhỏ, bảo cô đợi anh ba năm, ba năm nữa, anh sẽ cưới cô.
Phong Lăng mở mắt ra, nhìn chính mình trong gương, dùng sức hất phần tóc mái ngắn cũn còn đang ướt trước trán ra sau. Vì động tác này, gương mặt xinh đẹp trắng ngần của cô gái dường như có thêm chút khí khái của tuổi trẻ, nhưng tóc mái ngắn của cô lập tức rủ xuống, dù tóc ngắn, nhưng vẫn là kiểu tóc đặc thiếu nữ.
Cô vĩnh viễn không thể làm một người đàn ông thật sự được.
Giống như cô vĩnh viễn không thể chấp nhận một người đàn ông đã kết hôn.
Đây là vấn đề nan giải không bao giờ có thể tháo gỡ được trêи đời.
Cứ vậy đi, Phong Lăng.
Anh ta không xứng để mày nhớ nhung thêm một chút nào nữa.
Thời gian còn lại, Phong Lăng làm như không có chuyện gì, quay lại tiếp tục lên lớp.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, các học viên nam ai nấy đều tiến tới muốn dìu cô về văn phòng nghỉ ngơi, nhưng đều bị cô từ chối.
“Huấn luyện viên A Linh, cô tên là Phong Linh à? Là chữ “Linh? nào thế?” Có người hỏi cô.
Phong Lăng không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đối phương lập tức chán nản bỏ đi.
Phong Lăng đang chuẩn bị quay lại văn phòng, nhưng không ngờ huấn luyện viên trưởng đã ở đó chờ cô.
“Tan lớp rồi à? Cô không khỏe sao không gọi báo cho tôi một tiếng? Hôm nay đều là các lớp cơ bản, tôi đến trông chừng
họ giúp cô là được mà.” Huấn luyện viên trưởng nhìn vào mắt Phong Lăng: “Đúng rồi, người ban nãy vẫn còn ở bên ngoài
đấy.”
Phong Lăng đáp một tiếng, không nhiều lời, rõ ràng cũng không muốn ra ngoài gặp Lệ Nam Hành.
Thấy cô bình tĩnh ngồi xuống bàn làm việc, huấn luyện viên trưởng lại hỏi: “Người này là ai vậy? Trước đây hai người có quen biết nhau sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!