Lọc Truyện

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Cảm cúm thôi, không nghiêm trọng thế đâu. Lát nữa đúng giờ thì vào học với họ, động tác của các anh đều rất thuần thục rồi, tập theo cách tôi nói là được.” Phong Lăng nói, ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài, trông thấy các học viên khác lần lượt bước vào, cô lại càng không nhiều lời nữa. Nhưng lúc Trần Bắc Khuynh thức thời quay người định rời đi, Phong Lăng lại nhớ đến bát canh anh ta đặc biệt mang đến cho cô, thấy hình như mình quá lạnh nhạt, cô bổ sung một câu: “Cảm ơn bát canh gừng lúc trước của anh.”

Hình như đây là lần đầu tiên Trần Bắc Khuynh nghe thấy Phong Lăng chủ động nói chuyện với mình kể từ khi anh ta bắt đầu theo đuổi cô đến giờ, cũng là lần đầu tiên anh ta nghe thấy ngữ điệu không lạnh nhạt của cô.

Trần Bắc Khuynh quay lại nhìn Phong Lăng, cong môi, định lên tiếng, nhưng kết quả đã nghe thấy câu nói tiếp theo của Phong Lăng: “Nhưng lần sau mong anh đừng đến nhà tôi nữa, tôi không thích người khác đến nhà mình quấy rầy cho lắm, càng không thích bị người không thân thiết dính dáng quá nhiều đến cuộc sống riêng tư của tôi.”

Trần Bắc Khuynh nhìn cô một lúc, đột nhiên đứng đó bất động, hai tay cứ như vậy buông thõng bên người. Vài giây sau, đầu lưỡi dùng sức đẩy quai hàm bên trái, anh ta đột nhiên quay người lại, cúi người giơ tay ấn Phong Lăng vào bức tường sau lưng. Phong Lăng vẫn đang ngồi dựa lưng vào bức tường, động tác này của Trần Bắc Khuynh quá bất ngờ khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại thì cô đã bị bạn học Trần mà mình luôn coi là học viên giữ chặt lấy.

Mới đầu ánh mắt cô hơi hoang mang, sau đó lạnh đi: “Anh làm gì vậy hả? Sắp lên lớp đến nơi rồi, anh thế này thì ra cái dạng gì…”

“Rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt, tôi đã theo đuổi em lâu như vậy, kết quả từ hơn một năm trước đến bây giờ, thậm chí đến gương mặt tươi cười của em tôi cũng không được thấy. Em bị cảm, tôi muốn mang canh gừng đến nhà cho em, em không những không cho tôi vào nhà ngồi, ngược lại tôi còn phải nhận lấy sự ác cảm của em, em nói xem rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây?”

Trần Bắc Khuynh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn là một du học sinh. Giờ phút này vẻ dịu dàng của anh ta đã biến thành khó chịu và ấm ức một cách rõ ràng, anh ta đang cúi xuống nhìn Phong Lăng ở khoảng cách rất gần. Trần Bắc Khuynh nhìn chằm chằm vào đôi mắt luôn lạnh lùng của Phong Lăng: “Trước kia là em đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi ở bãi đậu xe, là em đã nhảy thẳng vào thế giới của tôi, tôi không thể khống chế sự yêu thích lớn dần lên từng ngày đối với em, nhưng tôi cũng đã cố gắng theo đuổi em một cách từ từ, không làm phiền em. Nhưng rồi sao, chỉ là một bát canh gừng thôi mà. Rốt cuộc em sợ người khác tự ý xông vào cuộc sống của em, hay đang chống cự lại điều gì? Tôi cảm thấy thứ em đang kháng cự không chỉ là tôi, mà là em tự nhốt mình vào trong một góc nhỏ hẹp, từ chối tất cả ý muốn lại gần của bất kỳ ai. Em đã phải chịu tổn thương gì mà không thể nói ra? Cứ nhất định phải kìm nén như vậy?”

Phong Lăng không ngờ một người luôn dịu dàng lễ độ, đến tặng hoa, dù cô không nhận cũng không quá miễn cưỡng lại đột nhiên quay ngược vấn đề như vậy. Điều này thật sự khiến cô giật mình.

Đúng lúc đó, khi Phong Lăng còn chưa định thần lại khỏi cơn khϊế͙p͙ sợ, còn chưa kịp đẩy Trần Bắc Khuynh ra thì đột nhiên lúc này cửa phòng học lại mở ra.

“A Linh à, anh Lệ này…” Ông chủ của võ quán bước vào, có vẻ như nịnh nọt, vốn ông định bàn bạc với Phong Lăng chút chuyện, kết quả vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta lập tức cau mày lại, nuốt câu nói lại vào trong.

Người đàn ông ở phía sau lưng chủ võ quán bước vào, vóc đáng anh cao lớn thẳng tắp, trêи người đang mặc một bộ võ phục dành riêng cho huấn luyện viên giống hệt như Phong Lăng. Lúc trông thấy cảnh tưởng bên trong, đôi lông mày nghiêm nghị của anh rõ ràng càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi mắt vừa đen vừa thâm sâu nhìn cô gái đang bị người ta ép buộc gần như bị vây lại bên bức tường.

Nhìn thấy Lệ Nam Hành, Phong Lăng mới chợt ngẩn ra, sau khi nhìn thấy bộ quần áo trêи người anh, dường như cô đã hiểu ra chuyện gì đó, lập tức trừng mắt với chủ võ quán: “Ông chủ, ông…”

Ông chủ võ quán vừa lúng túng vừa nịnh nọt nói: “Tôi thấy đúng là bình thường cô vất vả quá, chẳng phải mệt đến phát ốm lên đấy à? Tôi luôn có ý định tìm một trợ lý giúp cô, vừa hay thân thủ của cậu Lệ đây khá được, còn chủ động xin làm trợ lý huấn luyện viên, vậy sau này để cậu ta đi theo cô nhé.”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT