Phong Lăng ngẩn người, cứ như thế bị xoay mặt lại về phía Trần Bắc Khuynh vẫn đang giữ lấy cô ở phía trước, bầu không khí ở cách đó không xa dường như đã bị đóng băng.
“Em nói đi! Về sau không được đột nhiên chuyển chủ đề hay ngoảnh sang nhìn người khác khi tôi đang nói chuyện với em, tôi không chỉ là học viên của em, hơn hết, tôi còn là một người đàn ông, một người đàn ông thích em.” Trần Bắc Khuynh nghiêm túc nhìn Phong Lăng, nói rõ từng câu từng chữ, giọng nói vừa trong trẻo vừa rõ ràng vang lên bên tai cô, bao gồm… cả tai của chủ võ quán và người đứng bên cạnh ông ta.
Ông chủ võ quán trợn tròn mắt: “Học viên Trần, cậu thế này còn ra cái thể thống gì nữa, huấn luyện viên A Linh có thể coi như là cô giáo của cậu đấy, cậu thế này…”
Trần Bắc Khuynh chẳng buồn quay đầu lại, vẫn dùng tay giữ chặt lấy cằm của Phong Lăng, kiên quyết không cho cô phản kháng: “Một giáo viên kém tôi ba tuổi? Sao nào? Bây giờ là thời đại nào rồi? Chúng tôi chỉ có mối quan hệ thầy trò ở trong
võ quán này thôi, tôi không thể thích cô ấy sao?”
Ông chủ võ quán nghẹn họng.
Đương nhiên không phải không thể thích nhưng mọi người đều hiểu rõ tính cách của huấn luyện viên A Linh. Để có thể giữ một người làm bất kể việc gì cũng khiến người khác cực kỳ yên tâm như A Linh lại, dù tính tính cách thường ngày của cô có khó giải quyết đến mấy, ông chủ võ quán cũng đều cố gắng hết sức nhường nhịn. Bây giờ, ông ta nhận cậu Lệ này vào đây làm trợ lý đã là rất mạo hiểm, rõ ràng là cô không muốn tiếp nhận người này, giờ cậu học viên Trần kia còn chĩa họng súng vào ông ta, chẳng may lỡ A Linh không thể chấp nhận, nổi giận đòi xin thôi việc, vậy võ quán của ông ta sẽ là nơi chịu tổn thất nặng nề nhất!
Ông chủ võ quán do dự một lát, thấy huấn luyện viên A Linh bị học viên Trần đè chặt trêи tường, hình như vì cơ thể khó chịu nên cô không còn chút sức lực nào cả, nhất thời không thể thuận lợi đẩy anh ta ra, đến cả động tác vùng vẫy cũng bị học viên Trần dễ dàng áp chế. Ông ta không nhìn được nữa, định đi qua giúp đỡ, kết quả còn chưa nhấc chân lên, bóng người cao lớn thẳng tắp ở bên cạnh đã bước đến đó trước.
“Anh bỏ tôi ra trước đã.” Phong Lăng liếc thấy người đàn ông có sắc mặt lạnh lùng kia đã đi đến gần, lập tức cau mày, nhìn Trần Bắc Khuynh như thể cảnh cáo: “Buông tôi ra, có nghe thấy không hả…”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!