Lọc Truyện

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Đúng.”

Đối mặt với những lời nói có chứng cứ xác thực, Phong Lăng quả thật cũng chẳng có gì phải giấu giếm, dẫu sao, dù cô có

nói đối là không phải, trong lòng anh ta cũng biết rõ là cô đang nói dối. Vì vậy chi bằng cô thành thật luôn.

“Căn cứ XI mà lại nhận nữ giới sao?”

“Nếu căn cứ XI chịu nhận nữ thì bây giờ tôi cũng không cần phải chạy tới Boston.” Phong Lăng không giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu như vậy, suy nghĩ một lát cô lại nói: “Đó đều là những chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại, nhưng nếu anh đã đoán ra được thân phận của tôi thì đừng đi đánh đấm nữa.”

Huấn luyện viên trưởng chỉ cười khẽ, nhìn về phía phòng học ở cách không xa, sau đó lại nhìn chiếc đồng hồ trêи cổ tay:

“Tôi đợi anh ta.”

Phong Lăng cau mày: “Anh vẫn muốn đánh sao?”

“Tại sao lại không đánh?” Huấn luyện viên trưởng nhíu mày.

Phong Lăng: “…”

Buổi tối, tại sân thể ɖu͙ƈ của trường Đại học Bách khoa Massachusetts.

Trong mắt Phong Lăng, cuộc hẹn đấu võ của hai người đàn ông quả thực vô cùng ấu trĩ và khó hiểu. Bình thường Lệ Nam Hành chẳng thèm đánh đấm với ai, huấn luyện viên trưởng ngày thường cũng thuộc tuýp người hành sự trầm ổn, thế nhưng họ lại ăn ý với nhau tới mức nói đánh là lập tức chạy đi đánh nhau luôn.

Phong Lăng chẳng buồn đi đến sân thể ɖu͙ƈ xem, tan làm liền lái xe thẳng về nhà, sau khi vào thì khóa trái cửa lại, chẳng màng quan tâm đến hai người thần kinh đó nữa.

Hai người ở trong sân thể ɖu͙ƈ cũng không đánh nhau quá lâu, biết mình không đánh lại được Lệ Nam Hành nên huấn luyện viên trưởng luôn phòng thủ, Lệ Nam Hành cũng nhìn ra đối phương đang muốn thăm dò mình nên chỉ ra tay lấy lệ. Cuối cùng tốn thời gian, hao phí sức lực hơn một tiếng đồng hồ, cả hai cũng không phân thắng bại, sau đó hai người đàn ông cao to đều chẳng buồn đánh đấm gì nữa, cả hai nằm song song trêи sân thể ɖu͙ƈ thở đốc. Không đánh nhau nữa, cũng không ai nói gì cả, hai người chỉ năm ở đó, nhìn ngọn đèn phía trêи sân thể ɖu͙ƈ.

“Có thể có may mắn được đánh một trận với lão đại của căn cứ XI ở đây, đúng là vinh hạnh của tôi!” Huấn luyện viên trưởng vừa nhìn ánh đèn bên trêи vừa thở dốc nói: “Tôi còn tưởng anh định đến đây đánh tôi tàn phế luôn, nào ngờ anh lại nương tay.”

Lệ Nam Hành cũng thở hổn hển một lúc, nằm ở đó, cười khẩy coi thường: “Anh biết không ít chuyện nhỉ.”

“Tôi cũng vừa mới biết anh là lão đại của căn cứ XI thôi, ban đầu tôi thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy thân thủ của A Linh đã khiến cho người ta rất ngạc nhiên rồi, sự xuất hiện và thân phận căn cứ XI của anh chỉ khiến tôi hiểu ra rốt cuộc A Linh đã học được chúng từ đâu. Không hổ là căn cứ XI nổi danh lẫy lừng, ngay đến một cô gái cũng có thể học được thân thủ tốt đến vậy. Nếu tôi đến đó vì hâm mộ tiếng tăm của căn cứ, không biết với tuổi tác lớn thế này, tôi có vinh dự được tiếp nhận không?” Huấn luyện viên trưởng vừa nói vừa cười.

Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ánh đèn ở phía trêи.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT