Lúc Phong Lăng tỉnh dậy lần nữa, cô đã nằm trêи chiếc giường trong căn nhà nhỏ của mình, đầu óc vẫn hơi choáng váng nhưng chí ít cũng chỉ là ảnh hưởng còn sót lại của thuốc mê, cô không có cảm giác quá nặng nề. Phong Lăng ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn thấy quần áo trêи người mình không hề thay đổi, vẫn là bộ khi bị người ta đánh thuốc mê, bị trói mang đi. Lúc đó, cô mới tắm xong, tùy ý mặc một bộ đồ thoải mái rộng thùng thình, chính là bộ đồ này. Phong Lăng xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng trống không, không hề thấy bóng dáng của Lệ Nam Hành đâu.
Nếu không phải vì cô vẫn thấy hơi choáng váng, bao gồm cả mùi của loại thuốc đó dường như nó vẫn còn sót lại trong mũi thì chắc cô sẽ tưởng chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một giấc mơ.
Nhưng đây là sự thật, không phải là mơ.
Phong Lăng nghĩ suy một lát rồi đi ra ngoài, mở cửa nhìn sang cánh cửa của căn hộ sát vách, thấy cánh cửa đó đóng chặt, cô cũng không thấy người ở bên trong có động tĩnh gì. Phong Lăng đứng trước cửa nhìn cánh cửa đó hồi lâu, sau đó nhìn ra sắc trời tối đen ngoài cửa sổ.
Chắc cô chưa ngủ được bao lâu, trời vẫn còn tối, bây giờ đang là hai rưỡi sáng.
Cái kiểu tự dưng bị bắt cóc thế này, nếu không vì Phong Lăng bị đánh thuốc mê, có lẽ tự cô có thể ứng phó được nhưng sự thật là cô đã bị trúng thuốc mê, nếu không nhờ Lệ Nam Hành đến kịp thời, không biết rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu. Nhưng dù gì khi còn ở trong căn cứ XI, cô cũng đã từng gặp những tình huống còn nguy hiểm hơn chuyện tối nay gấp mấy lần. Đối với Lệ Nam Hành, đây rõ ràng chỉ là một chuyện cỏn con không đáng nhắc đến. Vì vậy có lẽ cô cũng không cần thiết phải đi cảm ơn gì đó. Phong Lăng lặng lẽ lùi lại sau cánh cửa một bước, chuẩn bị đóng cửa nhưng động tác tay vẫn ngập ngừng một chốc, trong
đầu cô hiện lên cảnh tượng khi ở trêи chiếc xe bị biến dạng, cửa xe đột nhiên bị chân của người đàn ông đá văng, anh xông vào xe bế cô lên, quay người đi ra, vì bận tâm đến cô nên chỉ có thể xoay người, hứng chịu một gậy đau điếng. Dù rằng kiểu gậy đó chỉ dùng trong tình huống phòng bị chính đáng nên sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng lúc đó cây gậy đã đánh trúng vào chỗ trí mạng, yếu ớt nhất ở sau gáy của anh. Nếu không nhờ Lệ Nam Hành tránh đi kịp thời, đổi thành người khác chắc đã bị đánh ngất.
Dù thế nào đi nữa thì chỗ bị đánh trúng đó cũng không thể bị thương nhẹ được.