Lọc Truyện

Gió Ban Mai

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Lúc này phải ra tay cứu giúp nó thôi.

- Ôi những điều tồi tệ gì đã khiến cho con lệ chan nhạt nhòa thế này?

Thằng N như thể thấy người đồng cảm, ngước khuôn mặt tởm lợm đã in hằn đấu hai hàng nước mắt, ngước mặt lên rồi lao trầm vào em, nhưng với thân thủ nhanh lẹ thì sao có thể bị cái thằng biến thái này chạm vào người được, bặt thẳng ra đằng sau kèm thêm cho nó một cái đạp ngăn cách hai đứa lại. Lúc này thằng này lại càng òa khóc tợn, đành phải giơ dép lên phủi gió an ủi nó:

- Thế bạn tôi làm sao?

Nó chỉ lên bảng rồi lại thút thít.

- Tụi nó không cho tao đá.

Ừ thì nãy nhìn là biết mà, nhưng mà nhìn thằng con trai vừa khóc vừa nói văng nước bọt tùm lum ghê không thể tả. Kì hãm ớn gợn lòng vỗ về an ủi nó:

- Rồi rồi thấy rồi. Bây giờ mày muốn đá chứ gì.



Lúc này cu cậu gạt đi giọt nước mắt gật gật đầu. Đưa job cho nó cũng dễ thôi, nhưng phải làm cho nó có cảm giác mang ơn mình, coi mình là vị thánh sống. Phủi phủi dép đặt lại vào chân rồi nói với nó:

- Tao còn một slot đá bên lớp C, nếu thích tao đăng ký cho mày.

Rồi khi nghe xong nó chuẩn bị nhào vào ôm em thì ăn thêm một cước nữa bất động tại chỗ. Chưa dừng lại tại đó trong giờ lại còn quay sang nhìn mình cười mỉm nữa. Có khi yêu mình rồi không ta?

Quay lại buổi tập thử. Ra đến nơi cũng đủ rồi, giải thích luôn là giờ muốn lên chân là đá ăn tiền. Đối thủ là mấy đứa lớp chín ở trường cấp hai của em, đội thằng này là đệ ông Đen được giao nhiệm vụ bảo kê quán hàng không cho tình trạng ăn cắp diễn ra khi có đánh nhau. May có bọn bọn này chứ không cái bọn nhanh tay nhanh mắt kia mà ra tay thì nhà em còn cái đúng cái bộ khung. Cầm đầu là thằng Trấu cực kì bản lĩnh. Đừng nghĩ bọn này cấp hai mà mà ẻo lả, toàn thứ dữ không đó, dân bảo kê từ trong trứng nước. Giờ ra phổ biến luật luôn là năm nghìn một trái, đá vào kinh tế là kiểu gì cũng đoàn kết hết mình ngay nhưng em đã nhầm, riêng cái khoản vóc dáng thôi đã thấy thua thiệt rồi, thêm cái đoàn kết là bên đội bạn thôi.

Đội hình là mập làm thủ môn, em làm tiền đạo cắm, thằng N làm tiền đạo kiêm trung vệ, kều làm trung vệ, hai hậu vệ với một chạy biên cánh phải. Nhìn đội hình khá là tươm khi vừa vào trận đấu giã cho hai quả khi vừa thổi còi.

À không phải đội em ăn đâu, đội em la đội vào lưới khi mà mập thủ môn mà sợ bóng, hậu vệ lóng nga lóng ngóng bị chúng nó hầm, phần trên thì đói bóng mốc mồm. Trinh ở ngoài gào khản cả cổ thì cũng chịu, đội hình họ như trâu bò thế kia thì vượt qua kiểu gì. Ngoắc lại đổi hàng trên thi thằng kều sẽ là tiền đạo cắm, em với thằng Nml sẽ chạy trung vệ với hậu vệ, giữ luôn hai vị trí giữa sân cho chắc kèo.

Cứ nghĩ là ngầu cuối cùng chạy sấp mặt, nhưng ít ra cùng thời gian ấy ghi được một bàn và bị thủng lưới một bàn. Đó là sự tiến triển rồi, đỡ hơn ban nãy, giờ cứ tập luyện theo vậy.

Cứ giằng co bên này một bàn bên kia một bàn cho đến khi đã nhọ còn lắm lông, một pha rút ngắn được tỷ số thằng Nml cướp được bóng chuyền lên cho em, rê người lăn xả cong chân sút. Quả đó là em ghi bàn chứ không phải chuyền, ấy vậy mà thằng Kều tiền đạo nghĩ cái gì lao thẳng vào khung thành sút hết lực.

"BBOOOONNNGGGG"!

Nghe cái tiếng thôi cũng đủ rùng mình, ớn lạnh dọc sống lưng. Chạy lên xem thấy ống chè nổi to lên một cục to tướng, thâm tím lại, nguyên nhân là vừa hôn cột dọc. Bế luôn ra ngoài sân hồi sức cấp cứu.

Chạy vội đi mua đá chườm, nhìn có vẻ không ổn rồi, loay hoay bó xong cậu ta thều thào:

- Đá tập tiếp đi đừng lo cho tao.



Mặt thì tái mét, môi thì trắng bệch, nhìn tình trạng ít nhất phải nứt xương, không lo tý nằm hẳn ra đây thì lỗi của ai. Hỏi lại kều:

- Cần đi bệnh viện không?

Nhận lại là cái lắc đầu cố chấp, tay xua xua với giọng âm được âm mất:

- Không cần đâu, đi đi.

Thằng này được, què rồi vẫn lo cho lớp, lôi tạm ra cái cột cho tựa vào. Còn mày nữa Trinh ạ, đừng có chọt chọt nó thử xem nó đã chết chưa, mắc mệt mỏi.

Thay đứa mang trong mình hai thân phận vào. Các bác chắc cũng biết mấy đứa "lộ" chạy kiểu gì rồi đấy, cánh tay vuông góc với vai, bàn tay chĩa ra vuông góc với cánh tay, bàn tay song song vai, gót chạm mông, vào chạy dẻo được hai vòng xin ra sân mệt rồi.

Nói chung là thế này, vừa vào trận chuyền được hai đường, cậu ta còn chưa đón bóng, giơ tay lên miệng chúm chím:

- Khoan khoan xí xí!

Cả bọn còn đang ngơ ra vì tưởng phạm lỗi, chỉ thấy cậu ta giơ tay che miệng:

- Thay người thay người mệt rồi!

Há hốc mồm luôn. Vừa vào sân ai làm gì đâu đã mệt rồi, rồi còn ai thay nữa? Cậu vẫn điềm nhiên ra sân trước con mắt ngỡ ngàng của cả hai bên với hai dấu hỏi to đùng, cái quần què gì vậy trời? Đồng ý là mệt là thay người, nhưng còn người đâu mà thay.

Hết cách thay cận vào, thực sự không muốn vì ghê, như quả boom nổ chậm vậy nhưng hết người rồi, được hai vòng cũng phải thay ra, chạy thở hơi nước bốc lên, thêm cái cái kính va chạm mạnh vỡ bắn vào mắt khổ nó ra, bỏ kính ra đá quay đi quay lại thấy nó chạy tít ra bãi để xe từ bao giờ rồi.

Đấy là mấy thg đệ nó biết ý nên nhẹ chân rồi, chứ ra đá kia biết thế nào được, quả này thêm người ngoài cũng không được rồi. Đá đại diện lớp mà gần nửa đội lớp bên ngoài, mà quy định là trường hợp đặc biệt được phép nhưng không được quá hai mươi phần trăm. Thôi đá sáu với bảy vậy.

Rồi cứu tinh xuất hiện, ho nhẹ một tiếng gây sự chú ý:

- È hèm!

Nhìn về phía người vừa cố dặn ra cái ho như gà mắc tóc, sao, tiêu hóa xong cốc chè bưởi rồi à?

Như đã gây đủ sự chú ý, vị cứu tinh phủi bụi ở quần đứng dậy rồi húng giọng nói:

- Để tao thế chỗ cho.

Đó là do em tưởng tượng thôi, giọng nói là của Trinh. Như chờ mãi cái khoảnh khắc này, giơ tay lên phát biểu như đúng rồi, tự tin bước vào sân đón lấy bóng bắt đầu rê. Làm cái "oạch" ngã chổng vó lên.

Lại cái gì nữa vậy trời?
Danh sách truyện HOT