Chương 8 Không có ai làm chứng cho cô
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là tôi không làm, tại sao máy quay lại ghi được cảnh như vậy?”
Tô Dao hét lên một cách mất kiểm soát, âm thanh sắc nhọn vang vọng trong căn phòng.
Nước mắt không kiềm chế được liên rơi xuống, Tô Dao tuyệt vọng nhìn Abby: “Cô hãy tin tôi, tôi thật sự không làm, chuyện này thật sự không phải tôi làm đâu!”
Abby thở dài: “Tôi cũng không muốn tin là cô làm, nhưng máy quay đã ghi lại rõ ràng. Lúc mười một giờ rưỡi tối hôm đó cô đột nhiên đi đến trước mặt chủ tịch Lục, không biết đã nói gì, chủ tịch Lục đã uống ly rượu mà cô đưa cho, sau đó thì rơi vào trạng thái mê man…”
“Đợi đã!” Tô Dao bỗng trợn to hai mắt: “Cô nói thời gian xảy ra chuyện đó là mười một giờ rưỡi?”
Abby gật đầu: “Đúng, mười một giờ rưỡi.”
Trên mặt Tô Dao có một chút mừng rỡ: “Abby, không phải tôi, người đưa ly rượu cho Lục Lệ Thành trong đoạn băng không phải tôi. Tôi nhớ rất rõ mười một giờ rưỡi tối hôm đó bố tôi đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi khi nào thì về. Tôi thấy bên ngoài ồn ào nên đã đến nhà vệ sinh ở bên dưới nghe điện thoại, lúc mười một giờ rưỡi tôi đang nghe điện thoại. Đúng rồi, tôi còn gặp Chu Đồng ở trong nhà vệ sinh nữa, cô ấy cũng có thể làm chứng cho tôi.”
“Tô Dao.” Abby nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, nhắc nhở: “Chu Đồng đã chết rồi.”
Giống như bị người khác đập mạnh một gậy vào đầu, Tô Dao ngẩn người nhìn Abby, rất lâu sau mới tỉnh lại.
Đúng vậy, Chu Đồng đã chết rồi, cho nên cô mới phải chịu những sự đau khổ này, mới phải đền tội với Chu Đồng mỗi ngày.
Một người đã chết thì làm sao làm chứng?
Tô Dao ngồi xụi lơ trên ghế, lẩm bẩm nói, cũng không biết là nói cho mình nghe hay nói cho Abby nghe: “Tôi không hại chết Chu Đồng, làm sao tôi có thể hại chết người chị em tốt nhất của mình? Tối hôm đó tôi và Chu Đồng đã uống hết cả một chai rượu vang ở quầy bar, chúng tôi còn nói chuyện rất lâu. Chúng tôi đã nói sau này về già sẽ làm một cặp chị em tóc trắng xinh đẹp, đã nói phải làm phụ dâu duy nhất của nhau, còn nói sau này hứa hôn cho con cái, cả đời sẽ thân thiết như chị em…
Hai tay cô ôm mặt, nước mắt tràn ra từ kẽ ngón tay, trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng khóc nức nở của cô.
Những ký ức đó càng rõ ràng thì tim cô lại càng đau đớn.
Sau khi vào đây cô từng nhớ đến rất nhiêu người, nhưng duy nhất chỉ không dám nhớ đến Chu Đồng.
Cô sợ nhớ đến Chu Đồng, sợ nhìn thấy cô ấy thù hận nhìn chằm chằm vào cô với khuôn mặt ngập máu.
Cô nên làm thế nào để giải thích với một người chết?
Abby do dự một chút dường như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn: “Chuyện này ngoài bản thân cô ra, không ai có thể giúp được cô.”
Tô Dao ngẩng phắt đầu lên: “Bố tôi có thể làm chứng, lúc mười một giờ rưỡi tôi đang nói chuyện điện thoại với ông ấy. Abby, cô giúp tôi đi tìm ông ấy được không?”
Mặc dù người nhà họ Tô đều không nhận cô, nhưng dù sao trong người cô cũng có dòng máu của nhà họ Tô, cô là con gái mà họ nuôi từ nhỏ đến lớn, chắc hẳn họ sẽ không thấy chết mà không cứu.
Huống hồ chuyện này liên quan đến sự trong sạch của chính cô.
Tô Dao dường như nhìn thấy một tia hy vọng, cô nắm tay Abby, nóng lòng nói: “Cô giúp tôi đi gặp bố tôi, nếu thật sự không được thì tìm mẹ tôi, họ nhất định sẽ giúp tôi.”
Abby thương hại nhìn cô.
Trước kia Tô Dao từng tự tin tươi sáng như vậy, không biết có bao nhiêu thiếu gia danh môn vọng tộc ở tỉnh Lâm Nghi đều theo đuổi cô.
Nhưng trái tim của cô lại dành trọn cho Lục Lệ Thành, không gì có thể lay chuyển được.
Abby còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Dao, cô đứng dưới ánh nắng, cười lên còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Ai có thể ngờ được cô sẽ trở thành bộ dạng như hiện giờ.
Abby làm sao nhẫn tâm nói với cô rằng Tô Trường Trung đã sớm công bố với bên ngoài cắt đứt quan hệ với cô, nếu ai dám nhắc đến hai chữ Tô Dao trước mặt ông ta, ông ta lập tức trở mặt ngay.
Thở dài một hơi, Abby đứng dậy: “Tôi sẽ cố hết Sức.”
“Cảm ơn cô Abby, cô nhất định phải hỏi thử giúp tôi, tôi đợi tin của cô.”
Tô Dao nhìn Abby với vẻ mặt hy vọng, giống như tất cả mọi hy vọng của cô đều gửi gắm vào cô ấy vậy. Abby không thể nói lời từ chối, gật đầu nói: “Tôi sẽ đi.”
Bốn năm sau.
Ánh năng thiêu đốt mặt đất, trên mặt đường bốc lên hơi nóng.
“Két” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề của trại giam nữ châm chậm hé ra một khe hở, một người phụ nữ từ bên trong chậm rãi đi ra ngoài.
Cô rất gây, gầy như một cái gậy tre, tựa như gió thổi một cái là có thể đổ vậy.
Mặt cô rất trắng nhưng cũng rất đẹp, không khó để nhìn ra là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng nước, chỉ là trên cổ có một vết sẹo rất dài làm ảnh hưởng đến nét đẹp. Trên người cô mặc một cái áo màu xám nhạt, quân màu xanh tím và một đôi giày không phân biệt rõ màu sắc, nhìn thoáng qua giếng như một người phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi vậy.
Cô ôm chặt một cái hộp sắt nhỏ trong lòng, lơ ngơ nhìn xe cộ chạy qua. Trước đây lúc ở trong nhà giam thì luôn muốn ra ngoài, nhưng khi thật sự ra ngoài rồi cô lại không biết nên đi đâu.
Cô không có người thân, không có nhà, người bạn thân duy nhất cũng đã bị cô hại chết.
Cô không có chỗ nào để đi.
Nếu không thể nhanh chóng tìm được một chỗ ở, e là tối nay sẽ phải ngủ ngoài đường mất.
Cô lấy một tờ giấy mà cô coi như báu vật từ trong túi áo ra, bên trên viết vội vàng một dãy số điện thoại.
Nhìn thấy tờ giấy được giữ gìn hoàn hảo Tô Dao mới thở phào một hơi. Đây là số điện thoại cô phải xin xỏ nửa ngày trời từ cai ngục trưởng mới có được.
Cô ngước mắt nhìn, bên kia đường có một trạm điện thoại công cộng.
Lóng ngóng cầm điện thoại lên, cô ấn phím theo số điện thoại trên tờ giấy.
Rất lâu sau điện thoại mới được kết nối, một giọng nam thiếu kiên nhẫn vang lên.
“Tìm ai?”
“Chào anh, tôi là Tô Dao, anh còn nhớ không?”
Rõ ràng là đối phương không nhớ có người nào như vậy, hỏi: “Tô Dao nào?”
“Bốn năm trước, có phải anh đã ôm thi thể của một đứa trẻ từ trong trại giam Tây Nam đi không?”
Người đàn ông nghĩ kỹ lại, hình như là có chuyện như vậy.
“Cô có chuyện gì?”
“Anh đã chôn thằng bé ở đâu vậy? Tôi muốn đi thăm nó.”
“Cô là gì của nó?”
Tô Dao cố nén tiếng nấc trong cổ họng, giọng nói khàn khàn: “Tôi là… mẹ của nó.”
.n Đối phương lơ đãng “ồ” một tiếng, nói “không nhớ nữa”.
“Sao lại không nhớ chứ? Anh nghĩ kỹ lại xem.”
Tô Dao lập tức sốt ruột, nước mắt thuận theo làn da khô ráp chảy xuống: “Tôi câu xin anh, nói cho tôi biết được không? Tôi thật sự rất muốn đi thăm thằng bé…”
“Thế này đi, cô chuẩn bị xong ba triệu rồi gọi điện lại cho tôi, tôi sẽ cho cô biết chôn ở đâu.”
“Cạch” một tiếng, điện thoại đã bị ngắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!