Lọc Truyện

Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Lương Hạ hạ tầm mắt, khẽ thở dài, bàn tay đưa tới vỗ vỗ bàn tay cô gái nhỏ đang nắm chặt.

Hạ Nhi biết Lương Hạ đang cố dùng sức sống của mình để tiếp lửa cho cô.

Trong hoàn cảnh thế này, có một nguồn nhiệt huyết cổ vũ động viên mình thật tốt, có thể không tràn đầy như trước đây nhưng tệ nhất nó cũng khiến con người ta có thêm mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, dịu giọng nói:

"Cậu đừng lo, tớ sẽ tìm cách đưa cả hai chúng ta rời khỏi nơi này. Cũng vì lo cho tớ mà cậu mới tới đây. Chịu chung cảnh bị giam cầm cùng với tớ, thật uỷ khuất cho cậu rồi."

"Hạ Nhi! Tớ ở đây là tự nguyện. Tớ còn phải cảm tạ ông trời vì đêm đó cậu không xảy ra chuyện. Nếu cậu mà có mệnh hệ gì.. tớ thật sự cũng không còn mặt mũi nào để sống. Chuyện của Bối Lạc, một phần cũng là tại tớ hồ đồ..."

Giọng Lương Hạ nhẹ nhàng vang lên, theo tiếng nói lại thêm một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đưa qua, vuốt lên gò má Hạ Nhi.

Hạ Nhi cười khẽ, lắc đầu nói:

"Không phải lỗi của cậu. Chính cậu cũng không biết Bối Lạc có tâm tư gì. Cô ta giấu sâu như vậy, cậu lại rất đơn thuần thiện lương. Mắc bẫy cũng là do chúng ta quá tin người..."

Lương Hạ cụp nhẹ mắt.

Hạ Nhi vỗ tay trấn an, miệng cố mỉm cười mà xoa nhẹ:

"Đừng mãi tự trách mình như vậy. Hiện giờ tớ cần phải tìm cách làm cho Dung Lạc thả lỏng cảnh giác với tớ. Tìm sơ hở rồi trốn thoát về nước S. Cậu nếu đã ở đây thì chúng ta phải hợp lực lại tìm cách..."

Lương Hạ nhìn cô một lúc, vẻ mặt nhỏ nhắn đột nhiên hiện lên chút lúng túng, luống cuống rụt hai tay về, xoắn chặt hai tay, dè dặt nói:

"Tớ đến tìm cậu cũng vì việc này. Tin tức về cái chết của cậu đã được thông báo khắp cả nước S rồi."

Hạ Nhi ngẳng phắt đầu lên, chỉ cảm thấy có gì đó đốt thẳng vào tai, trong giây lát đau đớn khủng khiếp rồi vang lên một tiếng nổ ầm vang.

Đầu óc cô trống rỗng, chân mềm nhũn, một giây sau cô được Lương Hạ hốt hoảng đỡ vững từ phía sau mới tránh không ngã rạp xuống đất.

Hạ Nhi cắn răng, liều mạng nắm chặt tay lại, để mặc cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau dữ dội, đánh thức lý trí của mình quay về.

Cô chỉ có thể dựa vào sức lực nhỏ bé của Lương Hạ để đứng vững, khi lên tiếng hỏi, giọng cũng run rẩy:

"Cậu nói thật sao?"

Lương Hạ nhỏ giọng nói:

"Tin tức này không giấu được, hiện tại đúng là nước S đã rộ lên thông tin đó. Chỉ là Hạ gia chưa có động tĩnh thôi."

Hạ Nhi thở dốc, liều mạng nuốt nước bọt, nhưng trái tim vẫn như bị bốc cháy vậy, cổ họng bỏng rát.

Cô run giọng hỏi:

"Khương Tình... Khương Tình cũng tin tưởng?"

Lương Hạ không trả lời, cô nắm lấy tay Hạ Nhi, một lát sau lại ấm úng rồi nói:

"Khương Tình sau một tháng không thể tìm được tung tích của cậu, có lẽ đã bỏ cuộc việc tìm kiếm rồi."

Câu nói của Lương Hạ như đâm trúng tâm tư của Hạ Nhi, cô hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Hạ, một lúc sau bèn lẩm bẩm:

"Sao... có thể chứ?"

Hai người trầm mặc khoảng một, hai phút.

Lương Hạ cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt bèn chủ động lên tiếng, dè dặt nói:

"Các đại gia tộc ở nước S đang chấn động về thông tin ba người thừa kế mất tích. Trong đó, Hương Vũ..."

Lương Hạ chưa nói hết câu liền cắn chặt môi, không để cho mình rơi nước mắt.

Hạ Nhi nghĩ đến cái chết của Hương Vũ, cũng lau lau khóe mắt, ép nước mắt về.
Lương Hạ quyết định không nhắc đến Hương Vũ nữa, ánh mắt liếc qua quét đến cổ tay Hạ Nhi, sau đó lại ngước lên nhìn chằm chằm mấy giây trên khuôn mặt bi thương của cô, thấp giọng hỏi:

"Hạ Nhi! Cậu có tha thứ cho.. Bối Lạc không?"

Hạ Nhi lúc này làm gì còn chút thiện cảm nào với Bối Lạc, lông mi dài hơi rung động, thanh âm lạnh lẽo vắng vẻ, nương theo tiếng gió ngoài cửa sổ, rơi vào trong tai Lương Hạ:

"Tha thứ? Cậu nghĩ tớ phải tha thứ cho cô ta sao? Khen cô ta đâm rất chuẩn, vị trí rất chính xác. Cũng rất giỏi trong việc lừa tớ tin tưởng cô ta bao năm qua?"

Lương Hạ bất đắc dĩ thở dài:

"Cậu ấy đúng là đã làm những chuyện không thể tha thứ được. Thôi không nghĩ đến cậu ta nữa, từ giờ hai chúng ta phải tìm cách để thoát khỏi đây."

Hạ Nhi run run bờ môi, đôi mắt ưu tư nhìn xa xăm vào một góc, buồn giọng nói:
"Việc này rất khó. Hiện tại nơi này là nơi nào tớ còn không thể biết được. Quả thật..."

Lương Hạ nghĩ ngợi một lúc, sau đó nhỏ nhẹ nói như dặn dò:

"Đúng là bây giờ ngay cả việc bước chân ra khỏi nơi này cũng không thể. Thế nên tớ khuyên cậu hoà hoãn với Dung Lạc một chút. Để cô ta buông bỏ cảnh giác rồi tớ và cậu cùng nhau hành động. Mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được..."

Hạ Nhi nhoẻn miệng, nhìn bộ dạng lo lắng như bà cụ non của Lương Hạ mà cô lấy làm buồn cười.

Cô nói:

"Cậu không cần phải lo lắng. Trong đầu tớ đã có tính toán."

Lương Hạ gật nhẹ đầu, nói thêm vài câu an ủi Hạ Nhi, ngay sau đó liền rời đi.

Lương Hạ vừa bước ra khỏi cửa phòng, đang mãi hướng mắt nhìn về phía trước, bỗng dưng từ sau truyền đến một giọng nói khiến Lương Hạ giật mình mà quay lại.
"Cho dù hai người có tính toán gì với nhau, việc thoát khỏi đây là không thể đâu." Nghiên Nghiên đứng cách một khoảng, ung dung nói.

Nghiên Nghiên dựa vào tường, một chân chống lên bức tường phía sau, một chân hơi duỗi thẳng về phía trước, hoàn mỹ phô ra đôi chân dài thẳng nuột của mình.

Lương Hạ cúi thấp đầu, rõ ràng hơi sững sờ, vài giây sau, cô nhíu mày nhìn về phía Nghiên Nghiên.

Lương Hạ thực sự không hiểu là do thân thủ của cô ta tốt hay là do cô lãng tai, mà đến bước chân của nữ nhân này đến gần, cô cũng không hề nghe được.

Thầm nghĩ một lúc, Lương Hạ mới nhạt nhẽo đáp lại:

"Chúng tôi tính toán cái gì cũng không liên quan đến cô. Có một chủ nhân thích bắt ép người khác làm điều mà họ không muốn, cô và chủ nhân của cô cũng chẳng khác gì nhau cả."

Nói xong, Lương Hạ đã bước thật nhanh, lướt qua người Nghiên Nghiên.
Bất chợt, Nghiên Nghiên cất giọng, nghe qua có chút cao hứng:

"Tôi cũng thực sự muốn biết cảm giác bắt ép người khác sẽ thú vị ra sao?"

Lương Hạ dừng bước chân, khó hiểu quay đầu hỏi:

"Sao chứ?"

Giây phút đó, Lương Hạ vừa ngoảnh mặt thì đã thấy bóng dáng Nghiên Nghiên lướt rất nhanh về phía cô, nhanh đến mức khi cô chỉ mới phản xạ lại, thì nữ nhân toàn thân mang đầy vẻ yêu mị đã đứng rất gần trước mặt cô.

Lương Hạ khẩn trương, khoé miệng không ngừng run rẩy:

"Cô... cô đang giở trò gì?"

Nghiên Nghiên chợt mỉm môi một cái, cánh môi cong lên một cách hời hợt.

Mí mắt thấp xuống, môi đỏ mọng khẽ mở:

"Cô có muốn thử cảm giác bị bắt ép là như thế nào không?"

Vừa nói, cả người Nghiên Nghiên dồn về trước, bộ ngực đẫy đà căng mọng áp sát tới người Lương Hạ.
Lương Hạ vì cảm thấy phạm vi riêng tư của bản thân bị xâm chiếm, lập tức lùi mạnh về sau.

Thế nhưng Nghiên Nghiên không hề buông tha cho cô, còn theo nhịp lấn tới.

Lương Hạ phát hoảng.

Cô nhìn quanh, hiện giờ tuy là buổi trưa, nhưng người hầu đều đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn nên trên hành lang hầu như không có một bóng người nào.

Trong một dinh thự bật nhất sang trọng như vậy, lối cửa để đi xuống cách cô một khoảng khá xa, nếu cô co chân chạy chắc chắn không chạy kịp với một nữ nhân thân thủ nhanh nhẹn nhất đẳng như Nghiên Nghiên. Còn nếu liều mạng phản kháng... không chết chắc cũng tàn phế.

Lương Hạ bị lấn đến mức không thể lùi được nữa, cô đưa tay ra trước tạo khoảng cách an toàn nhất định.

Cô lớn giọng, căng thẳng nói:

"Nghiên Nghiên. Nữ nhân như cô có biết đến hai chữ "liêm sỉ" hay không hả?"
"Cái gì tôi cũng biết. Trừ liêm sỉ." Nghiên Nghiên thản nhiên nói, nét mặt còn có vẻ rất trêu chọc.

Lương Hạ nổi đoá, cô giận dữ mắng:

"Khốn nạn! Vô lại! Không bằng cầm thú!"

Một tiếng cười thích thú nữa cất lên, Nghiên Nghiên khoái trá nói:

"Tôi sẽ cho cô biết thế nào mới thực sự là không bằng cầm thú."

Nói xong liền càng ép bộ ngực căng tròn tới, chạm hẳn lên người Lương Hạ.

Bầu ngực Nghiên Nghiên vốn dĩ rất lớn, thân hình cũng cao hơn hẳn Lương Hạ, vì vậy chỉ cần ép sát, đôi gò bồng trắng nõn căng mọng liền ép chặt một bên mặt của Lương Hạ về phía sau, khiến khuôn mặt Lương Hạ lập tức biến thành một quả đào chín mọng đỏ rực lửa.

Độ đàn hồi cùng kích cỡ khủng của bầu ngực Nghiên Nghiên gần như ép Lương Hạ đến sắp tắt thở, đầu óc cô váng vất, lại thêm thái độ càn rỡ ngả ngớn không chút cố kị kia quả thực làm Lương Hạ nóng giận đến mức đầu cũng muốn nổ tung luôn.
Cô làm ra bộ không khuất phục, hất mặt về phía Nghiên Nghiên rồi đanh thép nói:

"Cô!!! Nữ nhân vô sỉ.. Tôi sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Nghiên Nghiên cười hỏi.

Giọng Lương Hạ nghẹn lại, cổ họng như bị đông cứng, khó phát ra âm thanh rõ rệt.

Lương Hạ tức đến xanh mặt.

Nữ nhân phóng đãng khốn kiếp!!!

Hai mắt Nghiên Nghiên hơi nhướng lên, cố ý tỏ vẻ trêu chọc:

"Một nữ nhân nhỏ bé nhát gan như cô, thì có thể làm gì được tôi chứ?"

Mép môi giật lên một hai cái, Lương Hạ cố bình tĩnh mà nói:

"Cả chủ lẫn tớ các người. Ai cũng đều là một lũ khốn nạn. Đợi đến khi Khương tỷ đến đây, nhất định sẽ cho các người biết tay."

Nghiên Nghiên nghe thấy, nhếch môi cười nhẹ, chậm rãi nghiêng người về trước một chút, cự li rất gần, nhịp thở của cả hai gần như là hoà trộn với nhau trong không gian rộng lớn.
Lương Hạ giật thót người, thầm cảm thán đúng là xui xẻo, lần nào gặp phải Nghiên Nghiên, nhìn thế nào cô cũng thấy không vừa mắt, nhưng cô vẫn phải nhịn, thậm chí ngay lúc này mà giận dữ người chịu thiệt chỉ có cô mà thôi.

Lương Hạ cắn răng, quyết định mặc kệ cô ta, nghiêng người sang một bên, buông một câu:

"Bại hoại phóng đãng!!"

Vốn dĩ Nghiên Nghiên được phân công trông coi, quản lí mọi thứ tại Dinh Thự. Thỉnh thoảng thấy có phần nhàm chán, nhìn thấy Lương Hạ liền nổi hứng chơi đùa một phen.

Nghiên Nghiên bật cười khúc khích, thình lình đưa mặt sát về phía khuôn mặt trắng bệch của Lương Hạ, cánh môi nhả ra hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai cô gái nhỏ, rên khẽ một tiếng đầy kiều mị:

"Ah~"

Lương Hạ căng cả thần kinh, hành động của Nghiên Nghiên lúc này bỗng mang đến cảm giác mờ ám, nhất cử nhất động làm ra hầu như là không thể đoán được mang ý nghĩa gì.
Vành tai trắng trẻo nhỏ nhắn trong phút chốc cũng chuyển đỏ, toàn thân Lương Hạ cứng đờ.

Khi mọi thứ trong đầu cô đang suýt chút bị đảo lộn thì lúc này, giọng nói yêu dị của Nghiên Nghiên lại vang nhẹ bên tai.

Rất khẽ, như thể thì thầm.

Nghiên Nghiên nói:

"Hình như tôi có hứng thú với cô. Tiểu Hạ! Cô thấy tôi thế nào?"

Lương Hạ sửng sốt đến đơ cả ra, cô thấp giọng ho khan hai tiếng, trên cánh môi vừa có một chút huyết sắc, lại rút đi toàn bộ.

"Nhìn xem, mặt đỏ lên hết rồi... Thật là khả ái mà."

Nói xong, Nghiên Nghiên nén cười trước gương mặt trắng bệch ra vì sợ của Lương Hạ.

Nghiên Nghiên cười rất tà mị, điệu bộ yêu dị quyến rũ mười phần, chậm rãi lùi về sau một bước, sau đó quay lưng rời đi thong thả vô cùng.
Danh sách truyện HOT