- phu nhân, người sao vậy (cười thầm trong bụng) ?
Ánh mắt phu nhân như không tin rằng mình đang cầm thứ gì trên tay, chuyện này là thật sao? Phu nhân nhìn sang Sa Sa, thấy cô cúi đầu trông rất đáng thương
- (cố bình tĩnh) tờ giấy này thì có ích gì?
- tin hay không hãy thử hỏi Hoàng Ân. À không, chồng sắp cưới của tôi và là cha của đứa bé tôi đang mang trong bụng.... phu nhân, chẳng phải tôi cũng nên gọi người 1 tiếng "mẹ" sao?
- hừ....cái loại hạ nhân như cô thì..... (lên cơn đau tim)
Sa Sa ôm chầm, đỡ lấy người phu nhân. Tiếng xe từ ngoài sân vang lên, mọi người biết đó là thiếu gia Hoàng Ân đã về.
Tiếng bước chân mỗi lúc một tiến tới gần hơn. Sa Sa muốn chạy trốn khỏi cái nơi khiến cô mất lòng tin với con người như bây giờ, người mà trong cơn say nói cần cô? nói yêu cô? mà lại sắp lấy 1 người khác?
- Hoàng Ân, con về đúng lúc lắm..... (thở lấy hơi rồi đưa tờ giấy cho hắn đọc) con xem và giải thích ngay cho mẹ
Mày Hoàng Ân hơi nhau lại, tay nỗi gân đầy lên như muốn xé nát tờ giấy đang cầm. Hắn nhìn qua Liễu Trinh bằng ánh mắt câm hờn
- sao? anh định không chấp nhận việc làm cha của đứa bé? nhà Khải gia các người không muốn nhận cháu? (cố đẩy họ vào đường cùng)
Phu nhân hiểu được mọi chuyện, chỉ biết lắc đầu, nước mắt hơi lân trào ngay khóe mắt. Sa Sa thì không cần nói, môi cô bậm chặt lại, thể xác còn đây nhưng linh hồn đả đi đâu biệt tích
- tôi cần cháu, không cần cô, sinh đứa trẻ ra, cô phải cút khỏi nơi này ... (phu nhân đưa ra quyết định)
Liễu Trinh đứng đó, sà lại người Hoàng Ân, tay quàng tay, nói những lời thấm thiết
- anh định chia rẽ mẹ con em? chia rẽ gia đình chúng mình sao? hay là anh sợ làm cho "người nào đó" buồn lòng?
Tất nhiên là cả phu nhân và Sa Sa đều giật mình khi câu nói Liễu Trinh vừa phát ra. Sa Sa ngước lên, nén nước mắt và nói trong sự đau khổ
- vậy là từ giờ, Khải gia có thêm 1 đứa trẻ dễ thương rồi
Phu nhân nắm chặt tay Sa Sa không rời, bà cũng xót chứ. Vậy là quẻ xâm bà được xin từ chùa về, không phải điềm báo kết thúc hạnh phúc của Sa Sa và Hoàng Ân mà là.....
- anh yêu, anh giúp em mang vali lên phòng mình nhé (Liễu Trinh đang vui mừng vì kế hoạch bấy lâu nay lại thực hiện 1 cách dễ dàng như vậy)
- khoan, đưa tất cả thứ này sang phòng dành cho khách, không được tùy tiện mang thứ gì vào phòng tôi, nghe rõ chưa? (Hoàng Ân tức giận bỏ đi)
Sa Sa chẳng dám nhìn theo, hơi của Hoàng Ân vừa lướt qua cô, mùi hương thân quen nhưng sao giờ trở nên xa lạ với cô quá