Trở về tổ chức, hắn tự nhốt mình vào phòng. Ngẫm lại những chuyện mà hắn đã làm. Chiếc chìa khóa Chu An đã có nhưng hắn lại chẳng thấy vui và viên mãn
Sau khi nghe được những biện luận của Chí Dĩnh và thông qua một cảnh sát điều tra viên, cành sát đã ập đến Khải gia bắt giữ Liễu Trinh. Tiếng còi hú vang 1 góc trời, Liễu Trinh đưa mắt u buồn nhìn ra khoãng trời tự do kia, đúng là bây giờ cô được tự do rồi.... Nhưng những lời trong lá thư cứ ám ảnh cô "tìm lại cha mẹ ruột".....
Xe cảnh sát đậu ngay Khải gia, người trong nhà nháo nhào lên vì không biết tại sao lại có cảnh sát đông đến vậy.Họ là những cảnh sát bắt tội phạm cơ mà
- chúng tôi thực hiện lệnh đến đây tạm bắt giữ cô Liễu Trinh vì tội giết người về hiện trường
- các anh không cần tìm, tôi tự đi theo các anh được
Hai tay Liễu Trinh bị chiếc còng báu sát vào, mặc dù đau lắm nhưng biếtcũng v làm sao được. Lỗi lầm này là do cô gây ra, nếu như không trả thì có lẽ kiếp sau cô cũng chỉ tồn tại mà sống để làm những việc bất lương này cho người khác
Ngay lúc đó, tên trùm tổ chức cũng vừa kịp lúc bám theo xe cảnh sát đến hiện trường. Ở đây báo chí phóng viên như một biển người. AI nấy đều sửng sốt khi thấy Liễu Trinh - nghe đồn là con dâu của Khải gia nhưng lại mang trên tay chiếc còng, không khỏi làm đề tài nóng trên các trang báo
Liễu Trinh được thả tay ra, xung quanh là cảnh sát đứng để tránh cô có ý định bỏ trốn. Hoàng Ân đứng phía dưới với cương vị là người thân của nạn nhân. Hắn không muốn đối mặt với một người mà hắn từng tôn trọng đến vậy thì ra là kẻ giết chính cha của hắn
- các người mau thả Liễu Trinh ra (tên trùm đứng uy nghiêm tay cầm súng ra lệnh)
Cảnh sát đứnng xúm lại, bảo vệ an toàn cho mọi người và bị cáo. Liễu Trinh bất ngờ với hành động này của tổ chức, chưa bao giờ hắn làm vậy với ai vì khi thực hiện xong kế hoạch mà hắn giao. Hậu quả đều do người thực hiện chịu trách nhiêm, nhưng lần này hắn định phá bỏ luật lê đó sao!
Liễu Trinh nhanh chóng rút súng của cảnh sát đặt lên đầu mình ra lệnh
- những gì tôi làm đến giờ, đã đến lúc tôi cần được giải thoát, các người đừng làm phiền tôi nữa
- Liễu Trinh, đừng con ơi, dừng lại đi..... ta đã biết được mọi chuyện, con là.... là con gái ruột của ta (Trịnh Trâm cất tiếng như ai oán)
Một cảnh tượng trước giờ chắc có lẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra. Liễu Trinh không biết phải làm gì, họ đang nói mình là con gái họ ư? họ lấy tư cách gì mà nói vậy? Trịnh Trâm đứng đó phơi bày tất cả sự thật cho cô nghe, quả nhiên đúng như những gì mà chủ tịch có viết trong lá thư
Họ là cha mẹ cô thật ư? Sự thật này khiến cô đau lòng hơn khi cảnh gia đình hạnh phúc gặp nhau lại là lần cuối cùng họ nhìn mặt. Châu Kiệt bước đến vài bước, Liễu Trinh càng chỉa súng sát đầu mình hơn
- cám ơn anh: Hoàng Ân, em đã rất hạnh phúc khi được ở cạnh anh, nhửng ngày tháng ở bên anh là những chuỗi ngày tuyệt vời nhất, bây giờ anh hãy tìm người con gái anh yêu thương đi, giữ chặt lấy cô ấy. Cám ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, ngàn lần cám ơn. Còn... cha mẹ, mặc dù đây là lời nói đầu tiên với tư cách là đứa con gái của cha mẹ nhưng có lẽ cũng là lời cuối cùng: hãy sống tốt hơn, làm người lương thiện, đừng vì những thứ sa hoa mà đánh mất lương tâm mình
Nói rồi, trước sự chứng kiến của vạn người, Liễu Trinh bóp còi tự sát