Lọc Truyện

Hành Trình Truy Thê Của Cao Tổng - Mộng Khiết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lâm Việt giật mình, hắn nhanh chóng lấy lại nhận thức. Đột nhiên bị nhắc nhở trước toàn thể nhân viên trong phòng, mặt mày hắn bỗng chốc trở nên mất tự nhiên. Hắn đảo mắt nhìn một vòng khắp căn phòng, sau đó che miệng ho khan mấy tiếng.

“Nhìn cái gì mà nhìn, lo làm việc đi.”

Nữ trưởng phòng nhíu chặt đôi lông mày, tỏ thái độ không vui nhìn hắn chằm chằm, giây sau lập tức hắng giọng lên tiếng: “Cậu làm sai còn dám lớn tiếng với mọi người sao? Dù cho cậu có quan hệ với chủ tịch như thế nào thì ở công ty này cũng không được lên mặt như thế.”

Rầm!

Hắn không chút khách khí đập mạnh tay xuống bàn, hơi thở trở nên dồn dập nhìn thẳng vào mắt nữ trưởng phòng. Hai người không ai chịu nhường nhịn ai, đến mức không khí trong phòng vì hai người mà trở nên ngột ngạt đến mức khó chịu.

“Cô đừng nghĩ mình chức cao thì nói gì chẳng được, tôi có thể kêu chủ tịch đuổi việc cô bất cứ lúc nào đấy.”

Nữ trưởng phòng không giận mà còn mỉm cười chế giễu. Chiếc ghế này cô ấy ngồi lên không dễ chút nào, nếu như bị mất chức vì một chuyện nhỏ như thế thì cô không cần phải ở lại đây nữa, một nơi vì người thân mà có thể sa thải người vô tội như vậy.

Nhìn thấy hành động không mấy quan tâm của cô ấy, trong người hắn ngày càng dâng lên ngọn lửa giận. Lâm Việt siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu như có một ngọn lửa đang bừng cháy rất dữ dội, khiến cho cả người hắn nóng bừng bừng một cách khó chịu.

Nữ trưởng phòng mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi thản nhiên thốt lên: “Cậu mà cứ như thế này thì chẳng có ai thích cậu đâu.”

Nói xong, cô ấy lập tức dán mắt vào màn hình máy tính, dù cho hắn có nói thêm lời nào cũng mặt kệ. Lâm Việt ngồi bên kia chỉ biết nín nhịn cơn giận một cách khổ sở, hắn sống đến từng tuổi này chưa bao giờ gặp phải tình huống trớ trêu như thế này, càng chưa từng có một ai dám nói hắn như thế.

Hắn hừ lạnh, liếc nhìn đi nơi khác và cố gắng đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng xuống.

Mộng Khiết quay trở lại văn phòng ngay sau đó, cô mang tâm trạng phấn khởi mở cửa đi vào. Bước chân bỗng khựng lại khi trông thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia đang ngồi trên ghế sô pha. Cô đảo mắt nhìn một lượt, không thấy ai khác liền nhíu chặt đôi lông mày thanh tú.

Trạch Dương thả lỏng cơ thể ra sau, khóe môi hơi nhếch tạo thành đường cong hoàn mỹ.

“Cô không cần tìm chủ tịch Bằng nữa, ông ấy có khách hàng nên đi trước rồi.”

Cô lườm anh, không nói gì liền đi về chỗ làm việc của mình. Anh chớp mắt, bản thân không giận còn cảm thấy thích thú. Dường như mỗi lần cùng cô gái này đấu chọi với nhau, tâm trạng của anh tốt lên rất nhiều.

Anh gõ nhẹ các ngón tay thon dài lên đùi, mí mắt hạ xuống nhìn mặt bàn. Không khí trong phòng chợt rơi vào tĩnh lặng, lâu lâu truyền đến tiếng gió thổi vù vù từ ngoài cửa kính sau bàn làm việc của chủ tịch.

Mộng Khiết thao tác điêu luyện trên bàn phím máy tính, mắt nhìn vào màn hình nhưng tâm trí của cô ở đâu đâu. Bản thân đang rất vui vẻ nhưng khi thấy người đàn ông ngồi cách đó không xa xuất hiện, tâm trạng của cô lần nữa chìm xuống vực thẳm.

Cô xoay ghế đưa ánh mắt chán ghét nhìn anh.

“Không có chủ tịch ở đây thì anh cũng nên về đi chứ, tôi còn phải làm việc nữa.”

Trạch Dương nhún vai, nâng mí mắt nhìn cô với vẻ điềm tĩnh.

“Hôm nay tôi không đến tìm chủ tịch mà là tìm cô.”

Ấn đường cô gái nhíu chặt, cô thở hắt ra một hơi. Sau khi gặp người này thì cuộc đời cô không có gì là tốt đẹp cả.

“Rốt cuộc anh muốn gì thì nói mau lên, tôi không có nhiều thời gian với anh đâu.”

Trạch Dương cầm cái túi nhỏ bên cạnh đặt lên bàn, mày kiếm nhướng lên rồi hất cằm.

“Cô tự đến xem đi, tôi đã cất công mang đến rồi không lẽ cô còn bắt tôi đem qua tận bàn cho cô.”

Mộng Khiết bị chọc tức, cô chưa bao giờ thấy bản thân lại nhẫn nại như thế này. Chấp nhận ở cùng một phòng với người mình ghét, thậm chí còn nói chuyện với anh ta.

Cô đẩy ghế ra rồi đi lại phía anh, bàn tay mềm mại cầm cái túi lên xem. Nhất thời dưới đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc, sau đó cô đưa nó đến trước mặt anh, lạnh lùng lên tiếng: “Tại sao áo khoác của tôi lại ở trong tay anh? Đừng nói với tôi rằng người phụ nữ phách lối đó là bạn gái của anh nha?”

Khóe môi anh giật giật, cô gái này có trí tưởng tượng tốt hơn anh nghĩ rất nhiều. Chỉ cần nhìn một đồ vật cũng có thể đoán được quan hệ của người khác như thế nào.

Anh thả lưng tựa ra sau ghế, hai tay đan lại đặt lên đùi. Ánh mắt bình thản nhìn cô gái nhỏ đang đứng đối diện.

“Nếu đúng thì sao?”

Anh vừa dứt lời liền nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm của thiếu nữ. Mộng Khiết không chút khách khí dõng dạc nói: “Đúng là trời sinh một cặp.”

Trạch Dương nghiến răng, hận bản thân không thể đánh người phụ nữ này một trận cho ra trò. Cô vậy mà dám nói anh như thế.

“Cô cẩn thận lời nói của mình vào, con gái mà sao thốt ra được những từ như thế chứ?”

Cô để túi về chỗ cũ, sau đó dứt khoát xoay người về chỗ làm.

“Nếu như anh đến đây chỉ muốn chọc tức tôi thì anh có thể về rồi, tôi không có nhiều thời gian cho anh đâu.”

Cô vừa đi được mấy bước thì giọng nói đều đều của anh từ phía sau vang lên.

“Chiếc áo này bị khách hàng nữ đó vứt lại trước cửa hàng, tôi đi ngang thấy nên nhặt lên mang đi giặt giúp cô. Không ngờ cô lại lấy oán báo ân như vậy.”

Giọng điệu của anh khi thốt ra mang theo chút buồn bã, Mộng Khiết cắn nhẹ môi dưới, bản thân không biết nên vui hay buồn khi nghe câu chuyện mà anh nói.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó quay người lại cầm túi đồ lên.

“Tôi không biết kiếp trước mình có nợ anh cái gì không mà kiếp này lại phải trả như thế.”

Nói xong, cô mím môi nhìn anh một lúc rồi nói tiếp: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT