Edit + Beta: ALice.
Hứa Lạc Lạc cầm thư mời trên tay, vẻ mặt không hiểu ra sao.
Đây là thiệp mời mà ngày hôm qua Giang Trúc Tâm gửi lại đây.
Thiệp mời có màu ánh kim nhạt, còn kèm theo một tấm thẻ sáng loáng, thoạt nhìn chính là trong điển nhã lại có xa hoa khiêm tốn.
Kì thật hình dạng tấm thẻ cũng không phải là trọng điểm, chủ yếu là Hứa Lạc Lạc nhìn chằm chằm địa chỉ tiệc cưới kia, cảm thấy mình học chắc chắn đều là Tiếng Trung giả, bằng không thì sao cậu ta xem thế nào cũng không hiểu cái địa chỉ này là ở chỗ nào vậy chứ?
"Đảo nhỏ tư nhân gần nước F, nằm ở vĩ tuyến nam S21°50"34, độ kinh đông E163°18"2 là cái quỷ gì vậy hả? Quỷ mới biết đây là chỗ nào chứ trời?" Hứa Lạc Lạc gửi một câu phun tào cho Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm ở bên kia Wechat lại cười ha ha.
"Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người đi đón cậu, cậu cứ ở thành phố S chuẩn bị hành lí là được.
Lần này chúng ta sẽ ở chỗ đó hai ngày, cậu xin ông chủ nghỉ ba ngày đi?" Giang Trúc Tâm gửi tin nhắn thoại, giống như chỉ có như vậy mới có thể tương đối tinh chuẩn mà truyền đạt một chút cảm xúc của cậu.
Lúc trước khi Giang Trúc Tâm nhìn thấy địa chỉ này thì cả người cũng đợt ra, rốt cuộc thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có địa chỉ được viết như vậy luôn á.
Vẫn là Tần Phú Hữu nói cho cậu, đảo nhỏ này có thể xem là lệ thuộc với nước F, chỉ là vừa vặn bị bọn họ mua được mà thôi.
"Đương nhiên có thể rồi, cho dù không phải cậu kết hôn đi nữa, thì chỉ cần nhìn thấy địa chỉ này không thôi, thì cậu mời tôi đi tôi nhất định phải đi rồi." Cảm xúc của Hứa Lạc Lạc tương đối tăng cao, cậu ta là một người không có kiến thức gì, vậy mà còn có thể đến đảo tư nhân nhà người khác chơi.
Bình thường cậu ta cũng cẩn trọng, cho nên lần này xin nghỉ hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
"Đến lúc đó ai tới đón tôi vậy, bảo tôi ở thành phố S chờ, chẳng lẽ là có phi cơ riêng tới đây đón tôi hả?"
Hứa Lạc Lạc cười nói, bản thân cậu ta cũng cảm thấy mình đang nói giỡn thôi.
Bởi vì cậu ta cảm thấy địa chỉ này, đến lúc đó hẳn là cùng người dẫn đường lên máy bay bay tới nước F, sau đó lại ngồi thuyền qua đảo nhỏ.
Không nghĩ tới Giang Trúc Tâm ở bên kia đương nhiên nói: "Đúng rồi á, đến lúc đó sẽ an bài phi cơ riêng mà.
Tốt cuộc thì chỗ đó rất ít có chuyến bay bay tới, đổi máy bay đổi xe cũng tương đối phiền toái nữa."
Hứa Lạc Lạc: "Sự bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của tui mà."
Giang Trúc Tâm: "Tin tôi đi, hai tháng trước tôi cũng giống như cậu bây giờ vậy đó."
Giang Trúc Tâm liền rõ ràng cho rằng, từ nghèo thành giàu thì dễ, cậu ở chung một nhà với Tần Phú Hữu, không đến mấy ngày liền học được làm sao mặt không đổi sắc mà nhìn người khác quẹt thẻ đen rồi đấy.
Tuy rằng hiện tại h4m muốn mua sắm của cậu cũng không mạnh, nhưng rốt cuộc sẽ không giống như lúc ban đầu nữa, tay run đến mức không dám mua thứ gì.
(nói là mua một thứ gì đó, cũng là biết mấy thứ kia có bao nhiêu mắc)
Lúc Tiền Bộ Thiệu nhận được thiệp mời, liền hỏi một chút về việc sắp xếp của Giang Trúc Tâm.
Lúc biết được cậu sẽ phái người đi đón Hứa Lạc Lạc, thì Tiền Bộ Thiệu chủ động nói muốn đi đón Hứa Lạc Lạc, nhà anh cũng có phi cơ riêng, vừa vặn có thể chở Hứa Lạc Lạc một đoạn.
Vốn dĩ Giang Trúc Tâm còn sợ phiền toái, nhưng mà vừa nghe được Tiền Bộ Thiệu nói Hứa Lạc Lạc rất tốt, anh rất thích làm bạn với Hứa Lạc Lạc xong, lại nhớ tới trước đây Hứa Lạc Lạc và Tiền Bộ Thiệu ở chung cũng còn được, nên Giang Trúc Tâm liền giao nhiệm vụ đón Hứa Lạc Lạc này cho Tiền Bộ Thiệu.
"Người tới đón cậu chính là Tiền Bộ Thiệu, Thiệu đại ca đó.
Thiệu đại ca nói hai người cũng có số điện thoại của nhau, cho nên thời gian cụ thể tới đón cậu, thì cậu trực tiếp sắp xếp với Thiệu đại ca được không?" Giang Trúc Tâm đã sắp xếp trước cho Hứa Lạc Lạc hết cả rồi, sau đó mới hỏi ý của Hứa Lạc Lạc sau.
Nghĩ đến tháng này, lúc Tiền Bộ Thiệu cũng đã đi công tác đến thành phố S, anh còn mang theo Hứa Lạc Lạc đi ăn mỹ thực ở một con phố nữa.
Giữa bọn họ có thể là vì ở chung thoải mái, cho nên Hứa Lạc Lạc không chỉ không có vì người tới đón cậu ta là Tiền Bộ Thiệu mà bất an, ngược lại rất vui vẻ vì có người quen tới đây đón cậu ta.
"Là A Bộ tới đón tôi sao, vậy thì tốt quá rồi." Hứa Lạc Lạc nói.
"Cậu rất thân với Thiệu đại ca sao?" Giang Trúc Tâm cũng không có chút nào ngoài ý muốn.
Bởi vì Hứa Lạc Lạc mặt ngoài là tự quen thuộc, với ai cũng đều có thể chơi rất vui.
Nhưng mà giống như bạn bè không ở trong cùng một thành phố, nếu không phải bạn thân, thì trên cơ bản cậu ta liền sẽ chậm rãi không liên hệ tới nữa.
Bản thân Hứa Lạc Lạc thật ra cũng không có bao nhiêu cảm giác an toàn, bình thường người khác không chủ động tiếp tục tiếp xúc với cậu ta, thì Hứa Lạc Lạc cũng sẽ rất nhanh mà xa cách với người ta.
Bây giờ Giang Trúc Tâm biết được mối quan hệ giữa Hứa Lạc Lạc và Tiền Bộ Thiệu tốt như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn.
Khó trách Tiền Bộ Thiệu chủ động muốn đi đón Hứa Lạc Lạc, có thể bởi vì hai người đã trở thành bạn tốt rồi nhỉ.
"Đúng vậy, A Bộ chỉ là nhìn qua không thích nói chuyện mà thôi, nhưng người đặc biệt lại dễ nói chuyện đấy ha ha ha ha!" Hứa Lạc Lạc cũng không cảm thấy một người có tiền như vậy, lại chủ động kết giao bạn bè với cậu ta là một việc gì quá kì quái.
Rốt cuộc nguyên tắc kết bạn từ trước tới nay của Hứa Lạc Lạc đều là hợp thì tụ, không hợp thì tan, trên đời khó được một tri kỉ, bạn bè quý ở chất không ở lượng.
Nếu có thể có nhiều thêm một người bạn có thể thổ lộ tình cảm, thì Hứa Lạc Lạc cũng cảm thấy khá tốt.
"Vậy cũng đúng ha." Giang Trúc Tâm và Tiền Bộ Thiệu tương đối ít giao lưu, nhưng nếu như hai người gặp mặt, thì cậu cũng có thể nhận ra được bộ dáng của Tiền Bộ Thiệu trong miệng Hứa Lạc Lạc, cho nên nói thật ra cũng không có ngoài ý muốn bao nhiêu.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALices House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Nhưng mà trước khi cúp điện thoại, Giang Trúc Tâm luôn cảm thấy bầu không khí giữa Hứa Lạc Lạc và Tiền Bộ Thiệu có chút kì quái thế nào ấy?
......Ờm, có lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều đi!
Bởi vì lần này nơi cần đến khá xa, Cảnh Viên Bảo cũng muốn qua bên kia.
Vừa vặn Giang Trúc Tâm cũng đã gửi thiệp mời cho các đồng nghiệp, cho nên Cảnh Viên Bảo cực kì dứt khoát vung tay lên bao một chiếc phi cơ cho 30 người, cho tổ thiết kế mỹ thuật một kì nghỉ ba ngày.
Biết được việc này các đồng nghiệp sôi nổi mà chào Giang Trúc Tâm, không nghĩ tới còn có thể có phúc lợi này luôn đấy.
Giang Trúc Tâm quả thực chính là linh vật của văn phòng bọn họ mà!
Biết được mình cũng được mời Quý Du dẩu dẩu miệng, Quý Xuyến cũng được mời.
Đến lúc đó Quý gia sẽ đi cùng nhau, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng hưng phấn như thế của các đồng nghiệp, Quý Du vốn dĩ muốn đi cùng với người nhà cuối cùng vẫn quyết định đi cùng những người trong văn phòng.
Nếu đi cùng Quý Xuyến, còn không biết có thể ở trên máy bay luôn bị anh ấy lôi kéo mà lải nhải các hạng mục công việc chiến đấu (tuyên chiến đơn phương) của anh ấy với túc địch Tần Phú Hữu trước đây không nữa.
So với việc bị anh trai xách theo nhắc mãi những nội dung mà cậu ta có thể học thuộc lòng, thì vậy còn chẳng bằng đi cùng đồng nghiệp đâu hừ.
Bởi vì lần này là hôn lễ chính thức của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, điểm đến vẫn là đảo nhỏ tư nhân, cho nên việc phải chuẩn bị còn nhiều hơn so với tiệc đính hôn đơn giản lúc trước.
Bọn họ đặc biệt lựa chọn một ngày ngày lành tháng tốt.
Ngày này cũng là ngày thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, bảo đảm một tuần đều là nắng ấm cả, cực kì thích hợp cho hôn lễ ngoài trời.
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Trúc Tâm ngồi máy bay tư nhân ngoài trực thăng ra.
Sau khi đi một vòng xong, cậu vậy mà còn phát hiện máy bay tư nhân này có cả spa và phòng nghỉ nữa.
Phòng nghỉ còn có một chiếc giường, đây cũng là lần đầu tiên cậu mới biết thì ra trên trời cũng có thể đặt giường được nữa á.
"Lần sau anh dẫn em đi lái máy bay." Giang Trúc Tâm đứng ở cửa phòng nghỉ nhìn phòng.
Tần Phú Hữu liền trực tiếp ôm eo Giang Trúc Tâm, cùng cậu cọ cọ đi vào trong phòng.
"Lái máy bay á?" Giang Trúc Tâm nắm tay Tần Phú Hữu ổn định cân bằng, sau đó nghi hoặc nghiêng đầu, muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Tần Phú Hữu là thế nào.
Bây giờ Tần Phú Hữu chỉ là mỉm cười bình thường.
Nếu như muốn nói có thêm chút cái gì, thì có lẽ chính là bởi vì ôm Giang Trúc Tâm, nên mỉm cười so với bình thường nhiều thêm một tầng thỏa mãn đi.
"Ừ, anh có bằng lái máy bay.
Chờ sau khi sinh con xong, cũng dẫn em đi thi một cái." Tần Phú Hữu đưa Giang Trúc Tâm tới giường, "Bây giờ đi ngủ trước, còn 9 tiếng nữa mới tới được điểm đến mà."
"Làm sao mà ngủ được chớ, anh thật sự muốn dẫn em đi học lái máy bay hở?" Giang Trúc Tâm nằm xuống giường xong, sau đó xoay người nhìn Tần Phú Hữu, trong mắt mang theo chút chờ mong.
Nếu nói xe và phòng ở trước mặt Giang Trúc Tâm chỉ khác nhau ở chỗ cao xứng và thấp xứng, thì máy bay liền không giống vậy rồi.
Rốt cuộc thì cậu chỉ từng ngồi máy bay thôi chứ chưa từng lái đâu, loại cảm giác này rõ ràng không giống nhau á.
Khó gặp được Giang Trúc Tâm thích thứ gì đó, Tần Phú Hữu cảm thấy trái tim của mình đều mau tan thành một nắm rồi: "Nếu bây giờ em không ngủ được, vậy thì cùng anh lái máy bay trong chốc lát đi."
"Không phải, anh làm sao...."
"Pháo trời cao, có phải rất có ý tứ hay không? Hửm?"
Bị một đơn âm trầm thấp của Tần Phú Hữu đánh bại, Giang Trúc Tâm vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, hiện tại cậu liền có một loại chờ mong, vừa có loại quẫn bách sợ hãi những người khác tiến vào phòng nghỉ.
Tuy nói trên máy bay tư nhân này còn có những người khác, nhưng "những người khác" này kia, thật ra đều là cơ trưởng và nhân viên phục vụ mà Tần Phú Hữu mang đến, cho nên lo lắng của Giang Trúc Tâm trên cơ bản chính là dư thừa.
"Chỗ này cách âm khá tốt." Tần Phú Hữu không cho Giang Trúc Tâm có nhiều thời gian để do dự, hắn cúi đầu trực tiếp hôn Giang Trúc Tâm đầy cõi lòng.
"Nhưng..." Giang Trúc Tâm vừa mở miệng, Tần Phú Hữu liền duỗi đầu lưỡi vào, cuối cùng Giang Trúc Tâm nói ra, cũng chỉ dư lại những tiếng rên bị phá thành mảnh nhỏ.
Cuối cùng, Giang Trúc Tâm vẻ mặt hoảng hốt bị Tần Phú Hữu đưa đi ngâm chân.
Cậu dám khẳng định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời cậu lái máy bay xong rồi ngâm chân đó.
Người bình thường ai lại sau khi làm chuyện đó xong, còn làm ra hành vi dưỡng sinh như lão cán bộ này vậy chứ.
Tần Phú Hữu cúi đầu lau khô lòng bàn chân, sau đó còn hôn hôn mu bàn chân của Giang Trúc Tâm một cái, lại vững vàng đặt Giang Trúc Tâm ở trên giường, còn đắp chăn cho cậu nữa.
"Ngủ đi, bảo bối, đợi chút nữa anh gọi em rời giường." Tần Phú Hữu cũng nằm ở bên cạnh Giang Trúc Tâm, như là trấn an trẻ con mà nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực cho Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm cũng thật sự có chút mỏi mệt, cậu ở trong sự trấn an của Tần Phú Hữu mà nhắm mắt lại, chậm rãi thực sự có buồn ngủ.
Trước khi ngủ say, cậu còn lẩm bẩm một câu không hoàn chỉnh, sau đó mới rúc vào trong lồng ngực của Tần Phú Hữu, khò khè một chút liền ngủ rồi.
Tần Phú Hữu nâng tay lên, dừng một chút, sau đó cũng ôm lấy Giang Trúc Tâm, cùng nhắm mắt lại, ở trên trời cao mấy ngàn mét mà ngủ một giấc.
Ngoài cửa sổ máy bay một mảnh đen nhánh, lại cực kì gần với vũ trụ.
Phía dưới là tầng tầng mây mù, ánh trăng chiếu sáng phía trước thật sự rõ ràng.
Giang Trúc Tâm không biết mình ngủ bao lâu, liền bị Tần Phú Hữu nhẹ nhàng gọi dậy.
"Bảo bối, nhìn ngoài cửa sổ xem." Tần Phú Hữu sờ sờ khuôn mặt của Giang Trúc Tâm.
Sau khi Giang Trúc Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, liền nằm ở trên giường, nhìn mặt trời dần lên dưới các tầng mây......
"Là mặt trời mọc......"
"Đúng vậy, là mặt trời mọc, muốn dậy ngắm một chút không?"
"Muốn nha."
Giang Trúc Tâm đứng dậy, trên người bị Tần Phú Hữu khoác thêm một chiêc áo khoác mỏng, sau đó để chân trần mà đạp lên thảm trên mặt đất đi đến chỗ cửa sổ.
Bây giờ bọn họ đã đi tới Nam bán cầu, hình như có gì đó trở nên không giống bình thường, rồi lại như cái gì cũng không thay đổi.
Điều duy nhất mà Giang Trúc Tâm có thể khẳng định, đó là một ngày mới lại bắt đầu rồi.
Chuyển hướng nhìn Tần Phú Hữu cũng đang ngắm mặt trời mọc, lúc này trên mặt Tần Phú Hữu bị ánh mặt trời màu vang qua chiếu đến thật sự là sáng lên, giống như bản thân hắn vậy.
Thật là đẹp mắt nha......
Giang Trúc Tâm nghĩ như vậy..