Edit + Beta: ALice.
Lúc Tráng Tráng đầy tháng, cả nhà mẹ Tần mời các bạn bè lại nhà mở party đãi khách, cũng chính thức giới thiệu sự tồn tại của Tráng Tráng cho mọi người.
"Chuyện như thế nào, học trưởng không phải mới kết hôn không lâu sao? Hơn nữa nhớ rõ là kết hôn với một người đàn ông cơ mà, bọn họ làm sao mà nhanh chóng mang thai hộ một đứa vậy chứ? Hay là đứa nhỏ này thật ra là bọn họ mua từ tay bọn buôn người?" Hướng Tồn Tiềm, cũng là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng (tự xưng) của Tần Phú Hữu.
Sau khi cậu ta nghe được Tần Phú Hữu vậy mà đã có người thừa kế, lập tức liền biểu hiện khó có thể tin được.
Cậu ta còn tưởng rằng Tần Phú Hữu kết hôn với đàn ông, đời này cũng sẽ không có con.
Cho dù có, thì hẳn cũng là chuyện thật lâu sau này.
Rốt cuộc thì Tần Phú Hữu hiện tại tuy rằng rất giàu có, nhưng mà hắn rõ ràng còn có thể tiếp tục hành trình sự nghiệp mà.
Nhưng gần đây Hướng Tồn Tiềm lại phát hiện, tất cả những dự án mới mà Tần Phú Hữu đầu tư và tiến hành hình như ít đi.
Có thể là do trong nhà có thêm bảo bảo, phải chuẩn bị chăm sóc gia đình cho tốt, nên mới "Đắm mình trụy lạc" như thế.
Ở cái tuổi cường tráng nhất này sao lại ẩn cư quy điền chứ, Hướng Tồn Tiềm nghiến răng nghiến lợi.
Trước đây cậu ta vốn cảm thấy Tần Phú Hữu kết hôn là một việc khiến cậu ta rất hoang mang, bây giờ hắn vậy mà còn có đời sau nhanh như vậy, quả thực chính là lãng phí thời gian mà.
Trước kia, Hướng Tồn Tiềm cảm thấy mình và Tần Phú Hữu hẳn là cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, dù sao thì cậu ta và Tần Phú Hữu giống nhau đều chưa yêu đương gì, cả người đều đắm chìm trong sự nghiệp.
Nhưng bây giờ Tần Phú Hữu lại trước một bước mà từ bỏ cuộc hành trình này, thực sự khiến Hướng Tồn Tiềm cảm giác được hận sắt không thành thép.
Hướng Tồn Tiềm là học đệ của Tần Phú Hữu, trước đây cậu ta đã rất sùng bái Tần Phú Hữu rồi, chỉ là chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Tần Phú Hữu thôi.
Cậu ta còn nghĩ chờ sau này có thể có được năng lực chính thức đứng ở trước mặt Tần Phú Hữu, thì sẽ đứng đắn mà giới thiệu mình với Tần Phú Hữu, nhưng mà bây giờ là đều là chuyện gì gì vậy chứ!
"Hướng tổng, có lẽ là ngài nghĩ nhiều rồi." Bí thư của Hướng Tồn Tiềm lãnh đạm mà đẩy đẩy mắt kính, sau đó mới tiếp tục báo cáo với cậu ta: "Dự án trước đây mà chúng ta trình báo đã được thông qua rồi, công ty của Tần tổng cũng không tham gia vào dự án kia.
Tuy rằng chúng ta cũng góp nhặt được một ít cổ phiếu lẻ của công ty Tần tổng, nhưng Tần tổng lại có cổ quyền tuyệt đối.
Cho nên kế hoạch gây phiền toái cho Tần tổng lúc trước của ngài hình như không thành công đâu."
Hướng Tồn Tiềm: "Lại nói chuyện này vào lúc này sao, Lâm Đạm anh cũng quá không hiểu bầu không khí rồi đấy."
Lâm Đạm yên lặng mà khép lại sổ ghi chép cá nhân của mình, nói: "Hướng tổng, tôi biết lời này của ngài ý là đang nói tôi KY (*).
Gần đây tôi cũng đang cố gắng bổ túc một chút tri thức về dùng từ ngữ mạng, ngài không cần băn khoăn việc tôi nghe không hiểu đâu."
(ALice: Đây là một từ ngữ mạng bên TQ, dùng để mô tả một người nói một điều gì đó không đúng chỗ.
Giống như là bình luận chẳng liên quan gì đến bài đăng của người ta vậy á.)
"Ai nói cái này với anh chứ!" Hướng Tồn Tiềm thiếu chút nữa đã bị Lâm Đạm khiến cho tức điên.
Nếu không phải năng lực làm việc của Lâm Đạm này thật sự quá mạnh, có thể khiến cậu ta bớt rất nhiều chuyện, thì cậu ta tuyệt đối muốn điều người này đi thật xa, tốt nhất là tới Châu Phi luôn!!
Hướng Tồn Tiềm không muốn nói chuyện với Lâm Đạm nữa liền đứng dậy, "Tôi muốn đi xem xem rốt cuộc học trưởng cưới người nào, thế nhưng có thể khiến hùng tâm tráng chí của hắn đều mài mòn đến sắp không còn như vậy!"
Trước kia, Hướng Tồn Tiềm tuy rằng có nghe nói Tần Phú Hữu kết hôn, nhưng cậu ta trước nay khinh thường với việc đi điều tra rốt cuộc Tần Phú Hữu kết hôn với ai.
Dù sao thì nghe nói đối tượng kết hôn kia chỉ là một người thường gia thế gì gì cũng đều chẳng có, đại khái cưới về cũng chỉ để làm một vật trang trí mà thôi.
Nhưng mà không nghĩ tới người này lại ảnh hưởng lớn đến Tần Phú Hữu như vậy, lớn đến mức khiến hắn không thể nghiêm túc làm việc luôn, đây sao có thể được cơ chứ? Hướng Tồn Tiềm cảm thấy mình sắp tức chết rồi.
Lâm Đạm bị Hướng Tồn Tiềm đuổi ra ngoài, y nâng nâng mắt kính, thật ra rất muốn nói với Hướng Tồn Tiềm, cho dù Tần Phú Hữu không tiến hành dự án mà Hướng Tồn Tiềm cho rằng sẽ đi cạnh tranh, thì Tần Phú Hữu vốn dĩ cũng không phải là người dựa cái kia ăn cơm, nhiều nhất cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Cũng không biết có phải Hướng Tồn Tiềm bị phẫn nộ làm nổ đầu óc hay không, vậy mà lại muốn làm ra chuyện ngu xuẩn là đi tìm đối tượng kết hôn của Tần Phú Hữu.
Ừm...!Có cần phải gọi điện thoại trước cho Tần tổng nói lời xin lỗi thay cho Hướng Tồn Tiềm hay không nhỉ......?
Còn vì sao Lâm Đạm không trực tiếp lựa chọn khuyên Hướng Tồn Tiềm từ bỏ làm chuyện này......
Lâm Đạm tỏ vẻ mình từ trước đến nay đều ngăn cản không được cái loại tâm huyết dâng trào này của Hướng Tồn Tiềm.
Giang Trúc Tâm gần đây vẽ rất nhiều tranh Chibi cho Tráng Tráng, thật ra trước đây lúc cậu vẽ nhân vật, trên cơ bản có thể vẽ ra được chi tiết, nhưng mà một chút linh tính cũng không có.
Cũng không biết có phải là bởi vì lúc vẽ Tráng Tráng, cậu cảm thấy những bức tranh này bất luận từ góc độ nào cũng đều cực kì khiến cậu vừa lòng.
Hôm nay tự cậu đến studio ảnh, muốn đi ép nhựa cho mấy bức tranh này.
Rốt cuộc thì hiện tại cậu vẫn còn đang trong kì tu dưỡng, không đi làm, nhưng mà vẫn luôn ru rú ở trong nhà cũng rất chán, cho nên việc đơn giản như ép nhựa này cậu liền quyết định vẫn nên tự mình thu phục.
Nhưng mà đương nhiên lúc ra ngoài cũng sẽ có tài xế đi theo, dù sao thì nếu một mình cậu ra ngoài thì Tần Phú Hữu sẽ lo lắng.
Ba Tần mẹ Tần còn đỡ, vì dù thế nào thì bản thân Giang Trúc Tâm cũng là một người lớn có thể độc lập tự chủ, có thể còn có thường thức cuộc sống nhiều hơn so với Tần Phú Hữu nữa.
Người như vậy thì có gì mà phải lo lắng chứ, chẳng qua bọn họ vẫn kiến nghị Giang Trúc Tâm ra ngoài nên có tài xế đi cùng, rốt cuộc thì một tháng trước trên bụng cậu còn cắt một đao đấy.
Nếu không có việc gì thì còn đỡ, nếu trên đường xảy ra việc gì, ít nhất còn có người có thể chiếu ứng.
Sáng sớm, Giang Trúc Tâm liền đẩy ra Tần Phú Hữu thiếu chút nữa bởi vì cậu muốn ra ngoài mà cúp làm, hiện tại Tần Phú Hữu đã ở công ty rồi.
Chờ một lát sau khi ép nhựa xong cậu chuẩn bị cho Tần Phú Hữu một kinh hỉ, giữa trưa cậu tính sẽ làm một bữa cơm trưa, chờ lát lại mang qua cho hắn ăn.
Hiện tại cậu đã giao tranh cho sư phó rồi, sư phó nói cần một giờ mới có thể làm tốt, vì thế cậu cũng liền đến quán cà phê đối diện với studio ngồi chờ.
Nhưng mà cậu cũng không quá thích uống cà phê, vì thế liền ở trong quá cà phê gọi một ly trà sữa.
Loại ngày tháng thảnh thơi như vậy trước đây cậu nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hiện tại cậu lại không chỉ có một gia đình, cũng không cần vì cuộc sống mà bôn ba mệt nhọc nữa.
Nếu không phải trong lòng còn nhiệt tình yêu thương sự nghiệp, thì có lẽ cậu thật sự muốn trải qua những ngày tháng hạnh phúc khi về hưu sớm này đó.
Ngay lúc Giang Trúc Tâm híp mắt uống trà sữa, lười biếng ngồi ở bên cửa sổ phơi nắng, thì đột nhiên đối diện cậu liền có một người ngồi xuống.
Đối phương còn hừ lạnh một câu với cậu nữa, nhìn thấy cậu uống trà sữa còn khinh thường mà cười nhạo một tiếng.
Tiếp theo như là muốn thể hiện cái gì, cậu ta cực kì tiêu sái mà lấy kính râm trên mặt xuống ném lên trên bàn, sau đó nâng tay búng một cái: "Phục vụ, làm phiền mang lên một ly cà phê đen."
Bộ dáng kia có thể nói là muốn bao nhiêu ra vẻ liền có bấy nhiêu ra vẻ.
Giang Trúc Tâm mờ mịt mà xem xét chung quanh, bởi vì hôm nay là ngày đi làm, nên trong quán chỉ có ít ỏi một hai người, có thể nói chỗ trống xung quanh cực kì nhiều.
Giang Trúc Tâm không nghĩ ra vì sao đối phương muốn ngồi đối diện cậu, hơn nữa nhìn qua bộ dáng đối phương còn rất có địch ý với cậu nữa.
Mình có quen biết cậu ta sao? Giang Trúc Tâm uống một ngụm trà sữa, cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng mà nếu đối phương chỉ cảm thấy trong tiệm ít người, muốn ngồi cùng với người khác, thì Giang Trúc Tâm cũng không phải quá để ý.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải vì sưởi ấm mới lại đây ngồi, chỉ có mắt mù mới nhìn không ra được bộ dáng muốn ăn cậu của vị tiên sinh này đó.
"Cậu chính là Giang Trúc Tâm?" Chỉ nghe đối phương nói như vậy.
"......" Giang Trúc Tâm hút một ngụm trân châu, vừa nhấm nuốt vừa vô tội mà nhìn chằm chằm đối phương, nhưng một lời cũng không thèm nói.
Hướng Tồn Tiềm trừng mắt một hồi lâu, cũng chưa nghe được Giang Trúc Tâm trả lời cậu ta.
Thậm chí ngay cả một cái gật đầu cũng không có, còn vừa nhau trân châu giá rẻ vừa nhìn cậu ta nữa chứ.
Cái này khiến cho Hướng Tồn Tiềm thấy mình giống như con khỉ trong vườn bách thú vậy, vì thế vốn dĩ trong lòng đang nén giận lại càng thêm dữ dội hơn.
"Hỏi cậu đấy, cậu điếc sao? Sao học trưởng lại cưới cái loại người như cậu vậy chứ?" Hướng Tồn Tiềm khoanh tay, liếc mắt tiếp tục chờ Giang Trúc Tâm.
Lúc này cậu ta liền cảm thấy Giang Trúc Tâm cực kì không có lễ phép, ngay cả đáp lại cũng không biết, không phải điếc thì chính là câm!
Hoàn toàn không ý thức được giống như mình vậy mới là không có lễ phép, ấn tượng của Hướng Tồn Tiềm đối với Giang Trúc Tâm trong khoảng thời gian này trở nên càng thêm ác liệt.
Giang Trúc Tâm này vừa thấy chính là vì tiền của học trưởng mới ở bên cạnh hắn.
Hơn nữa, một chút cũng không nhìn ra được tiềm chất có thể trở thành người nội trợ hiền của học trưởng, học trưởng chắc chắc là bị Giang Trúc Tâm lừa bịp rồi!
Lúc này, Hướng Tồn Tiềm vậy mà lại có một cổ xúc động muốn chia rẽ Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu.
Cậu ta nghĩ nếu như không có Giang Trúc Tâm, thì Tần Phú Hữu hẳn là có thể đi đến vị trí càng cao hơn.
Cho dù Tần Phú Hữu muốn kết hôn, thì cũng nên tìm người tài giỏi chứ không nên tìm người như Giang Trúc Tâm vậy.
Mà Giang Trúc Tâm mặt không cảm xúc mà nuốt trân châu xuống, ngay lúc Hướng Tồn Tiềm nói những lời này thì cậu liền biết, thì ra người này không phải quen biết với cậu, mà là quen biết với Tần Phú Hữu.
Trái lo phải nghĩ một chút, Tần Phú Hữu cũng chưa từng nói qua về nhân vật này với cậu, cảm thấy đối phương có chút ồn ào, Giang Trúc Tâm cũng rốt cuộc có ý mà mở miệng: "Ngài là?"
Hướng Tồn Tiềm không biết vì sao mình lại ngay lúc Giang Trúc Tâm mở miệng, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi như vậy.
Dù sao hiện tại cậu ta cũng được phản ứng, tóm lại vẫn tốt hơn so với vừa rồi giống như một tên ngu ngốc mà diễn kịch một vai.
"Tôi tên Hướng Tồn Tiềm, là tổng tài của Tập đoàn Khai Duệ!" Cà phê đen của Hướng Tồn Tiềm được mang lên, nhưng mà cậu ta cực kì ghét bỏ.
Cậu ta không muốn chạm vào cà phê này một chút nào hết, liền trực tiếp khoanh tay mà dựa vào lưng sô pha phía sau, sau đó nhấc chân bắt chéo, tự giới thiệu mang theo một chút kiêu ngạo.
Vốn dĩ Hướng Tồn Tiềm đã chuẩn bị nghênh đón ánh mắt giật mình hoặc hâm mộ.
Nhưng Giang Trúc Tâm lại chỉ là hơi hơi nhăn mày lại, cũng không để lộ ra bất cứ cảm xúc chính diện nào đối với thân phận của cậu ta, tựa hồ còn lộ ra bộ dáng hoang mang nữa.
Tập đoàn Khai Duệ, đổi lại là trước đây thì Giang Trúc Tâm có lẽ cũng sẽ không chú ý gì tới Tập đoàn hay không Tập đoàn.
Rốt cuộc thì mấy thứ này cũng chẳng liên quan tí gì đến một thị dân nhỏ như cậu.
Nhưng mà từ sau khi kết hôn với Tần Phú Hữu, thì cậu hoặc nhiều hoặc ít vẫn cần hiều biết một số việc.
Cho dù không hiểu tài chính, thì tóm lại cũng phải hiểu biết rõ ràng ai là bạn với Tần Phú Hữu, ai là kẻ địch của Tần Phú Hữu.
Nghe Tần Phú Hữu nói, Tập đoàn Khai Duệ này hình như rất thích nhằm vào bọn họ.
Tuy rằng không đau không ngứa, nhưng tóm lại trên thương trường nhiều thêm một người bạn vẫn tốt hơn là nhiều thêm một kẻ thù.
Tần Phú Hữu cũng không biết tập đoàn này rốt cuộc là muốn trở thành kẻ địch, hay là đối tác tiềm năng đối với công ty.
Không nghĩ tới tổng tài của tập đoàn này, lại quang minh chính đại mà tới tìm cậu như thế?
Khiến Giang Trúc Tâm càng không rõ chính là, Hướng Tồn Tiềm không đi tìm Tần Phú Hữu, lại tới tìm một người tạm thời ngốc ở nhà không đi làm như cậu làm gì chứ?
Vì thế, Hướng Tồn Tiềm vừa tự giới thiệu xong, hơn nữa cũng tự mình cảm giác được cực kì hữu hảo, liền nghe được Giang Trúc Tâm mang theo một chút chần chờ mà nói với cậu ta:
"Ừm......!Chào ngài? Hôm nay công ty của ngài nghỉ, không cần phải đi làm sao?"
Hướng Tồn Tiềm:......F*ck!.