Edit: Bún Thịt Nướng
Văn Trạch Lệ đã không ít lần so chiêu với Thẩm Tuyền, ít nhiều gì cũng hiểu được tính cách và thủ đoạn của người phụ nữ này, đây cũng là nguyên nhân ban đầu anh lựa chọn liên hôn cứ nhất quyết phải chọn Thẩm Tuyền. Người phụ nữ này là đối thủ, đồng thời cũng là một đối tác tốt.
Mà một đối tác sao lại có thể quan tâm tới đời sống tình cảm của đối tác khác được chứ.
Anh không ngờ sẽ để tâm tới, đến mức vượt ngoài vị trí là một đối tác, một đối thủ.
Lần xuất hiện hôm nay, cô đang báo thù anh về việc cưỡng hôn kia.
Văn Trạch Lệ ném điện thoại lại cho Hứa Lê Lê, bảo cô ấy cút.
Hứa Lê Lê “ôi” một tiếng rồi lập tức đưa người rời đi. Trước khi đi, cô ấy liếc nhìn Lam Thấm, người mặc áo choàng tắm một cái, trong mắt mang theo chút cười nhạo.
Văn Trạch Lệ nhìn theo tầm mắt của cô ấy, nhìn lướt qua Lam Thấm.
Sau đó anh chìa tay cầm vali rồi vứt thẻ phòng lên trên bàn trà, nói: “Tối nay cô ở đây, còn về chuyện vừa rồi, tôi sẽ giải quyết sau.”
Cuối cùng Lam Thấm cũng đã hiểu rõ một loạt hành động vừa nãy của Hứa Lê Lê là ý gì, mặt cô ta từ lo sợ biến thành ửng đỏ, thậm chí trong mắt lóe lên chút nghi ngờ, còn có chút hiểu ra, và cả mong đợi.
Văn Trạch Lệ chẳng thèm nhìn cô ta một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Anh cầm điện thoại gọi cho quầy tiếp tân: “Tìm cho tôi một phòng khác, lầu tám.”
*
Thẩm Tuyền để điện thoại xuống rồi ôm laptop tiếp tục theo dõi quá trình của hội nghị thượng đỉnh. Thường Tuyết vừa mới tắm xong đi ra, cô ấy đang đi lại trong phòng bỗng nhiên thấy tạp chí S đăng mấy tấm hình trên Weibo, còn bổ sung thêm: [Theo tin tức mới nhất, đại tiểu thư nhà họ Thẩm và đại thiếu gia nhà họ Văn đã lãnh giấy ly hôn vào tháng này, lý do ly hôn là Thẩm tiểu thư để cho Văn thiếu gia được tự do, để cho anh được quấn quýt thành đôi với tiểu thư nhà họ Lam.]
Tạp chí S kia là của Thẩm Tuyền mở.
Thường Tuyết kinh ngạc: “Bọn họ thật sự ở cùng một chỗ hả? Gan to vậy, còn hội nghị thượng đỉnh thì sao?”
Mấy tấm hình kia là bóng lưng của Lam Thấm đang bước vào phòng, số phòng bị làm mờ một nửa, ngay sau đó là bóng lưng Văn Trạch Lệ bước vào.
Mấy tấm cuối cùng trong phòng hầu như đều bị làm mờ, nhưng chiếc đồng hồ đặc biệt kia của Văn Trạch Lệ đã bị lộ ra. Lam Thấm lại càng khỏi phải nói, cái túi xách nhỏ của cô ta đã đăng lên trong giới từ trước, bởi vì do chính cô ta thiết kế cho nên rất nổi bật.
Ngay sau khi Weibo được đăng tải.
Sóng to gió lớn.
“Bây giờ mới có nửa năm mà đã ly hôn rồi sao?”
“Văn đại thiếu quá đáng quá đi.”
“Này không phải là khách sạn của hội nghị thượng đỉnh sao? Vợ cũng đang ở khách sạn luôn mà làm sao lại đói khát như vậy chứ.”
“Ha ha ha ha, mắt Thẩm Tuyền thật sự là bị mù rồi.”
“Ha ha ha lúc bọn họ kết hôn tôi đã đoán được chắc chắn sẽ có một ngày như vậy mà. Lam Thấm ở bên Văn đại thiếu hơn sáu năm đấy, lúc đó còn không ít người cho rằng Thẩm Tuyền là người thứ ba.”
“Những thiếu gia nhà quyền thế đều không mấy tốt, thật là.”
“Các người còn không biết sao? Sau khi kết hôn cơ bản mạnh ai nấy sống, Thẩm Tuyền cũng chẳng phải là loại tốt gì cả, nghe nói còn liếc mắt đưa tình với Nhiếp thiếu gia đấy.”
“Không, Thẩm Tuyền mới đáng sợ. Những bức ảnh này rõ ràng là do cô ta cung cấp, tạp chí S là của cô ta mở. Do cô ta đăng lên để nói rõ là cô ta tự mình bắt gian tại giường. Nói thật, bản thân liên hôn đã thật thật giả giả rồi thì không cần thiết phải làm khó coi như vậy chứ. Cô ta làm cái gì vậy, rõ là không nói gì, không biết việc không nên vạch áo cho người xem lưng sao?”
Thường Tuyết trợn mắt: “Ngoại tình trong liên hôn thì không phải là ngoại tình à?”
Sau đó, Weibo của tập đoàn Thẩm thị và các diễn đàn lớn đều tuyên bố ly hôn, có lời thanh minh này, trong nháy mắt giới thế gia ở thủ đô xôn xao, thực sự là ly hôn rồi.
Mới nửa năm, cuộc hôn nhân này cũng ngắn quá, hai nhà sẽ thế nào đây?
Theo sau lời giải thích bổ sung của tập đoàn Thẩm thị, còn có Weibo của tập đoàn Văn thị cùng với các diễn đàn do họ điều hành cũng tỏ rõ, bởi vì hai người thấy làm đối tác càng tốt hơn, vì thế đã chọn ly hôn. Sau đó còn bổ sung thêm một câu: Không có lầm đường lạc lối trong hôn nhân, chỉ là do hiểu lầm.
Đương nhiên là mọi người không tin.
Ảnh chụp đã chụp rồi, làm sao lại có thể là hiểu lầm.
Bao gồm Weibo và các loại diễn đàn đều đang vô cùng náo nhiệt, điện thoại của Thẩm Tuyền kêu “ting ting” không ngừng. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Tuyền để laptop xuống, đứng dậy từ sofa, xoa xoa cổ rồi đi mở cửa.
Khi nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cửa, cô sững lại.
Văn Trạch Lệ nhét tay vào trong túi áo, anh cười nhìn cô: “Thẩm tổng vừa lòng chứ?”
Một buổi tối anh bị cổ đông oanh tạc.
Bởi vì qua tối nay thôi, cổ phiếu của tập đoàn Văn thị ngày mai chắc chắn sẽ rớt.
Thẩm Tuyền nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng lướt qua đôi môi mỏng của anh.
Người ta nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình.
Cô lạnh nhạt nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng có thể xé nát miệng của Văn thiếu.”
Quả nhiên là đang ghi hận anh về việc cưỡng hôn kia.
Văn Trạch Lệ cúi đầu, đôi mắt mang ý cười xấu xa.
Thẩm Tuyền không tránh không né.
Đến lúc môi anh gần đụng đến môi cô thì anh lại ngồi xổm xuống cầm chân cô, ngước mắt lên nói: “Chân còn đau không?”
Hơi thở kia lướt qua.
Đôi mắt Thẩm Tuyền càng lạnh hơn, cô nói: “Không liên quan đến anh.”
Nói xong định rút chân về.
Nhưng Văn Trạch Lệ lại giữ không cho cô cử động, anh nghiêng đầu kiểm tra, chỗ đó vẫn còn có hơi xanh tím.
Thẩm Tuyền tắm xong mặc áo dài tay với quần dài, chân bị nâng lên đặt ở trên đầu gối anh. Anh ngẩng đầu đang muốn nói chuyện thì Thẩm Tuyền lại nhấc chân giẫm lên vai anh.
Văn Trạch Lệ tránh được rồi kéo chân cô về phía trước. Trong khoảnh khắc Thẩm Tuyền ngã về phía trước, hiếm khi trong mắt cô hiện lên chút hoảng loạn.
Văn Trạch Lệ đỡ người cô, nháy mắt xoay người ép cô trên mặt đất.
Trong lòng Thẩm Tuyền lại phát cáu, cô chớp mắt.
Văn Trạch Lệ chống hai bên sườn cô, vừa nãy chỉ là hành động theo phản xạ. Khoảng cách lúc này đúng thật là gần, anh nắm cằm cô, Thẩm Tuyền lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Không buông thì em định làm gì?” Văn Trạch Lệ cười hỏi.
Sự hoảng loạn vào lúc cô vừa ngã xuống kia, anh nhìn thấy rõ ràng. Người phụ nữ này vào lúc nào đó sẽ có chút giống với tờ giấy trắng, Văn Trạch Lệ nhớ lại nhiều lần sống chung trong quá khứ, nhất là lần đó ôm cô từ sofa đi lên lầu, cô tỉnh lại liền mở to mắt nhìn anh.
Mờ mịt mà lại có chút hoảng loạn.
Tóc Thẩm Tuyền rối tung, áo ngủ có hơi lộn xộn.
Hơi thở của anh cũng gần ngay trước mắt, lồ ng ngực phập phồng ngẫu nhiên chạm nhau.
Thẩm Tuyền là một người phụ nữ cực kỳ nhạy cảm.
Cô nói: “Không buông cũng được.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày.
Giây tiếp theo, chân dài của cô cong lên, gần như chuẩn xác đá đến phía dưới của anh. Văn Trạch Lệ nhanh tay nhanh mắt nghiêng người, chân dài trắng nõn kia vẫn còn dừng lại chỗ bụng anh.
“F*ck.” Anh khuỵu gối dựa vào cửa.
Thẩm Tuyền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh.
Văn Trạch Lệ ngẩng đầu dựa vào cửa, sau khi chịu đựng cơn đau rồi khẽ cười đứng lên: “Thẩm tổng, sức lực không tệ.”
*
Quay về phòng, Thẩm Tuyền lại đi tắm lần nữa, toàn bộ mùi thuốc lá ám trên người cô đều rửa sạch, cô lau tóc rồi đi ra nằm xuống giường, tiện thể cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Y.
Cô không có gì có thể nói.
Có một số chuyện khó hiểu cũng rất nghi hoặc, nên chỉ có thể tìm Trần Y.
Chuyện cưỡng hôn kia, còn có rượu thuốc và hành động vừa nãy của Văn Trạch Lệ nữa.
Trần Y trả lời rất nhanh.
[Xem ra anh ta đang trêu đùa cậu?]
Thẩm Tuyền: [Chính nó.]
Trần Y: [Nhưng Văn thiếu anh ta không giống kiểu người như vậy, ngay cả cậu cũng dám trêu đùa thì không phải là muốn chết sao.]
Nói chuyện xong, Trần Y lại nhớ tới một chuyện.
Chính là lời tuyên bố ly hôn tối nay.
Trần Y: [Cậu đã phục thù rồi.]
Thẩm Tuyền: [Phải, mình rất bực mình.]
Trần Y: [Nhìn ra được.]
Với tính cách này của Thẩm Tuyền, thật sự là đã đắc tội với cô rồi thì sẽ phải chịu khổ, tiếp theo cổ phiếu của Văn thị có thể sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Trần Y suy đi nghĩ lại, bỗng nhiên gửi qua một câu.
Trần Y: [Không phải anh ta thích cậu chứ?]
Thẩm Tuyền ngừng một chút, nhìn thấy chữ thích này, sau đó cô nói: [Cậu cảm thấy có thể sao?]
Trần Y: [Có thể chứ. Cậu tốt biết bao, dáng vẻ vừa đẹp, năng lực lại mạnh.]
Cô ấy thân là phụ nữ cũng thích.
Nhưng Thẩm Tuyền lại không trả lời Trần Y nữa.
Trần Y nhìn bản thân gửi đi bốn chữ “năng lực lại mạnh”, nháy mắt liền trầm mặc.
Các thiếu gia ở thủ đô đánh giá Thẩm Tuyền rất mạnh, mạnh đến mức không có cậu ấm nào có suy nghĩ khác ngoài sự nể phục đối với cô. Cũng chính vì nguyên nhân này mà sau khi Thẩm Tuyền về nước không có ai theo đuổi, hơn nữa bên kia còn có một Lam Thấm đang ở đấy nữa.
Để điện thoại xuống, Thẩm Tuyền tắt đèn ở đầu giường, không suy nghĩ nữa mà trở mình vào giấc.
Hội nghị thượng đỉnh diễn ra vào lúc 10 giờ rưỡi sáng hôm sau, nhưng vì thời tiết âm u, tối hôm qua còn có chút mưa phùn nên Thẩm Tuyền mặc bộ tây trang, dưới chân đi đôi giày đế thấp. Vừa mới ra khỏi cửa thì cửa phòng đối diện đã mở, Văn Trạch Lệ vắt áo vest lên cánh tay, mặc áo sơ mi màu đen nhìn qua.
Sau khi nhìn thấy cô, anh nói một câu: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tuyền chỉ cho anh một ánh mắt: “Chào buổi sáng.”
Thường Tuyết cũng nhanh chóng chào hỏi anh rồi nối gót theo sau Thẩm Tuyền đi về phía thang máy.
*
Đến nơi tổ chức hội nghị thượng đỉnh mưa lại rơi, hạt mưa rơi đập lên cửa kính xe, Thường Tuyết xuống xe mở dù che cho Thẩm Tuyền rồi hai người theo hướng dẫn đến lối đi.
Dọc đường đi gặp không ít các doanh nhân, có doanh nhân cũng có người lập nghiệp đang nói chuyện, tiếp đón, chào hỏi, tán gẫu, bắt tay với nhau.
Khóe môi Thẩm Tuyền mang theo nụ cười nhạt nói chuyện với Giang Úc đến từ Lê Thành. Giang Úc cười nói, liếc mắt thấy cách đó không xa là Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với Chu Dương.
“Thật sự ly hôn rồi sao?”
Thẩm Tuyền: “Giang thiếu cũng rất hóng chuyện đấy.”
Giang Úc cười ha ha: “Tàm tạm, tàm tạm.”
Vào phòng nghỉ, Thẩm Tuyền đứng bên cạnh Văn Trạch Lệ. Lúc đi vào, bầu không khí trong phòng nghỉ cứng đờ vài giây, trên màn hình vừa mới nhảy qua một dãy điểm nóng.
Bắt đầu phiên giao dịch, tập đoàn Văn thị đã lập tức rớt giá.
Thẩm thị lại tăng vọt.
Chu Dương tựa vào ghế ngồi, cười nói: “Da mặt của Văn thiếu đủ dày đấy, có vậy mà còn dám xông vào với Thẩm đại tiểu thư. Nếu tôi mà là phụ nữ, cũng không có tấm lòng khoan dung như Thẩm đại tiểu thư đâu.”
Văn Trạch Lệ cười rồi liếc mắt qua người phụ nữ bên cạnh mình, nói: “Thẩm tổng quen như thế.”
Thoải mái phóng khoáng.
Anh mới nói xong, mặt lại xụ xuống.
Phóng khoáng, không phải có nghĩa là cô không quan tâm sao?