Edit: Alicia
Văn Trạch Lệ thầm nuốt nỗi cay đắng, nở nụ cười, nói: “Con rể trước cũng mong có thể sớm xoá chữ trước đi, hy vọng bác gái chấp nhận lời xin lỗi của con.”
Mạc Điềm im lặng.
Văn Trạch Lệ vẫn tiếp tục kiên trì: “Con rất yêu bé Tuyền, con muốn tái hôn, mong sao có thể đền bù tất cả lỗi lầm trước đây.”
Con rất yêu bé Tuyền.
Câu nói này khiến tâm trạng Mạc Điềm hơi phức tạp. Bà cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi: “Sao cậu biết cậu rất yêu con bé, cậu chứng minh được không?”
Bà cố ý gây khó dễ.
Văn Trạch Lệ ngẩn người nhìn Mạc Điềm.
“Bác gái thấy phải chứng minh thế nào ạ?”
Mạc Điềm đặt tách trà xuống, đáp: “Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
Văn Trạch Lệ cắn răng: “Được ạ.”
Mạc Điềm nghĩ rồi, đang định nói gì thì đột nhiên Văn Trạch Lệ nói: “Đúng rồi, con mới đưa cho quản gia một sọt cua gạch, là cua từ Trừng Hải. Bé Tuyền thích ăn cái này lắm phải không ạ?”
Mạc Điềm im lặng.
Bà nhìn chàng trai này, mang cua gạch tới tầm này không phải là có ý muốn ở lại ăn cơm à? Chẳng khác gì mang thêm một cái ghế ăn tới cả.
Mạc Điềm: “Con bé rất thích.”
Văn Trạch Lệ cười đáp:“Vậy thì tốt ạ.”
Sau đó phòng khách chìm vào khoảng lặng, Văn Trạch Lệ không nhắc tới việc sẽ về, Mạc Điềm biết âm mưu của anh nên cũng cố ý không lên tiếng, giữ anh lại ăn trưa. Hai người ngấm ngầm so đo cao thấp.
Nếu không phải tivi mở từ sáng chưa tắt đang chiếu chương trình tài chính kinh tế thì có lẽ ai cũng tưởng là phòng khách không có người.
Bên phía phòng ăn.
Thẩm Tuyền đọc hết tờ báo kinh tế tài chính, cũng nghe trọn cả đoạn đối thoại sau lưng. Cô gấp tờ báo lại, đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn xem tình hình bên trong.
Mạc Điềm nhất quyết không giữ Văn Trạch Lệ lại.
Văn Trạch Lệ cũng không mở miệng nói ra về.
Thẩm Tuyền nhìn ra được hai người đang so đo, cô thản nhiên nói: “A Lệ, chỗ em có một phần tài liệu, anh qua xem giúp em đi.”
“Ừ.” Văn Trạch Lệ nghe xong thì đứng dậy.
Lúc đi về phía cô, mặt anh lạnh lùng ngang ngạnh. Hôm nay anh thắt một chiếc cà vạt nhìn qua là biết được chọn rất kỹ, tông màu hơi ấm. Thẩm Tuyền túm cà vạt của anh, lúc tới cầu thang cô nói với Mạc Điềm: “Mẹ, trưa nay anh ấy ở lại đây ăn cơm.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, trong lòng nở hoa.
Mạc Điềm đen mặt đứng lên, song lại không muốn làm con gái mất mặt, bà nói: “Ừ, để mẹ kêu người nấu cua gạch cho con.”
Cậu đó Văn Trạch Lệ.
Aaaaa.
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Tuyền đáp.
Nói rồi cô kéo cà vạt của Văn Trạch Lệ lên lầu. Đi tới tầng hai, tầng hai có phòng sách của Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng trút một hơi thở phào trong lòng.
Đệch.
Căng thẳng vãi.
Thẩm Tuyền để anh ôm một hồi rồi vỗ vỗ tay anh, nói: “Tới phòng sách.”
Văn Trạch Lệ ừm một tiếng, buông cô ra, kéo kéo cà vạt, Thẩm Tuyền nhìn anh: “Chặt à?”
Văn Trạch Lệ ngước cằm nghiêng đầu nhìn cô: “Ừm.” Trong mắt chất chứa chút mong chờ.
Thẩm Tuyền: “Thế cứ để anh chặt vậy đi.”
Nói rồi cô đi tới phòng sách, Văn Trạch Lệ nhướng mày, mấy giây sau, anh đuổi theo. Trong phòng sách, anh định ôm Thẩm Tuyền nhưng Thẩm Tuyền lại thản nhiên nói: “Nhà em chỗ nào cũng có camera đấy.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Thẩm Tuyển rút tài liệu ra vứt lên bàn: “Anh xem đi, đây là tình hình đầu tư tài chính gần đây của Thừa Thắng, có phải có một tài khoản rất quen không?”
Văn Trạch Lệ nới lỏng cà vạt, sắc mặt nghiêm túc hơn, cầm tài liệu lên xem, càng xem sắc mặt càng xấu: “Là của tập đoàn Phổ Ngân.”
Thẩm Tuyền ngồi lên ghế nói: “Đúng, bọn họ định mượn việc Thừa Thắng lên sàn để kiếm một vố.”
Văn Trạch Lệ cười lại: “Muốn kiếm tiền ở địa bàn của anh đâu có dễ thế.”
Tiền của Phổ Ngân lai lịch bất minh, bây giờ đã đang điều tra, nếu điều tra ra thật thì khoản đầu tư này cũng sẽ bị đóng băng, tới lúc đó sẽ liên lụy tới việc lên sàn của Thừa Thắng.
Bảo sao Phổ Ngân ngang ngượng ngông cuồng vậy.
“Cho anh mượn máy tính.” Văn Trạch Lệ vòng ra sau bàn, Thẩm Tuyền đứng dậy nhường chỗ cho anh, Văn Trạch Lệ ngồi xuống, tiện tay kéo Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền ngã ngồi lên đùi anh.
Cô giãy dụa, Văn Trạch Lệ ấn chặt không cho cô động đậy, hai tay gõ bàn phím.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông gõ máy rất nhanh, Thẩm Tuyền yên lặng nhìn một lúc, có hơi chán, cô cầm điện thoại lên nghịch.
Trần Y gửi tin nhắn wechat cho cô.
Trần Y: [Tối qua mình về nhà họ Trần rồi.]
Thẩm Tuyền: [Giận nên về nhà à?]
Trần Y: [Cũng không phải, chỉ là muốn bình tĩnh chút.]
Thẩm Tuyền: [Ừm.]
Văn Trạch Lệ gõ xong mấy chữ, ánh mắt liếc nhìn điện thoại của Thẩm Tuyền, quan trọng nhất là xem danh bạ ở dưới, xem xem có ai kết bạn với Thẩm Tuyền không.
Chỗ đó chẳng có gì, không biết có phải Thẩm Tuyền đã chấp nhận rồi không.
Anh đột nhiên giật lấy điện thoại của Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền sững lại, tin nhắn mới gửi được phân nửa, cô quay đầu: “Văn Trạch Lệ.”
Văn Trạch Lệ nhanh chóng ấn vào phần cài đặt của Thẩm Tuyền rồi đứng dậy, đứng dựa vào bàn, lợi dụng chiều cao khiến Thẩm Tuyền không thể lấy được điện thoại. Thẩm Tuyền hung dữ tóm lấy cà vạt của anh, kéo anh xuống. Văn Trạch Lệ nhanh chóng liếc nhìn, phát hiện cô không chỉ tắt chức năng tìm kiếm, mà còn tắt cả chức năng kết bạn.
Anh nhướng mày, buông lỏng, Thẩm Tuyền giật lấy điện thoại.
Cô nheo mắt: “Anh nhìn danh bạ đúng không?”
Văn Trạch Lệ: “Anh xem linh tinh thôi.”
Thẩm Tuyền nhìn anh, mấy giây sau mở trang wechat trong điện thoại ra, rồi mở lại toàn bộ chức năng đã tắt, cô dí điện thoại vào mặt anh.
Văn Trạch Lệ không hít thở nổi: “Em lại mở ra rồi à?”
Quả nhiên, vừa mở, danh bạ hiển thị +10.
Màu đỏ, cực kỳ rõ ràng.
Đám công tử nhà giàu kia rất chăm chỉ, cả một tối đã qua mà vẫn kết bạn với cô. Văn Trạch Lệ ghen tới mức sắp thăng thiên, anh áp trán lên trán Thẩm Tuyển, nhỏ giọng nói: “Tắt đi mà, nhé?”
Thẩm Tuyền đẩy anh ra, thản nhiên nói: “Mau làm việc của anh đi.”
“Có tắt không?” Văn Trạch Lệ tóm lấy eo cô, ôm cô vào lòng. Thẩm Tuyền nhẫn nhịn sự vô lại của anh, ngón tay đặt lên vai anh: “Làm việc của anh đi.”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Em có biết đàn ông còn có cách gì để dạy dỗ phụ nữ không?”
Thẩm Tuyền ngước mắt, lạnh lùng nói: “Anh dám.”
“Thực ra đây là lần đầu tiên anh sử dụng cách này, không thành thạo lắm.” Nói rồi, anh ôm Thẩm Tuyền dậy, giây tiếp theo, anh ngồi lên mặt bàn, lật người Thẩm Tuyền lại.
Thẩm Tuyền hoàn toàn không thể tin nổi trước tư thế này.
“Văn Trạch Lệ.”
Văn Trạch Lệ túm chặt cô, thuận theo lưng cô, tiếp đó giơ tay đánh một cái lên mông cô. Mặt Thẩm Tuyền đỏ bừng, cả đời này chưa ai dám làm vậy với cô, cô giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị túm lại.
Thẩm Tuyền lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Anh đánh cái nữa xem.”
Bàn tay giơ lên không trung của Văn Trạch Lệ dừng lại, mấy giây sau, anh lại hạ xuống, đánh cô một cái.
Rất nhẹ.
Thẩm Tuyển: “Không đủ lực, dùng tí lực đi, anh chưa ăn cơm à?”
Văn Trạch Lệ bất ngờ: “Bà xã à…”
“Không phải muốn đánh à? Dùng sức đi.” Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Xấu xa.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Anh càng không dám ra tay nữa rồi.
Thẩm Tuyền trượt từ trên người anh xuống, mặt mũi tóc tai đỏ ửng, cô không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái, Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, đang định nói gì, Thẩm Tuyển đột nhiên vươn tay túm lấy cà vạt của anh kéo anh xuống, kéo thẳng tới trước máy tính nói: “Xử lí việc của anh đi.”
Văn Trạch Lệ sững sờ, nhướng mày, di chuột, nói chuyện với người bên kia.
Thẩm Tuyền đứng dựa vào bàn, nhìn anh xử lí.
Tai và mặt cô vẫn đỏ, cô lắc lắc đầu, nhìn thấy bản thân trong gương sát đất trong thư phòng, ánh mắt nhiều thêm phần quyến rũ không thể nói thành lời.
Thẩm Tuyền thu hồi ánh nhìn, lại nhìn người đàn ông đang gõ phím.
Một lúc sau, nét quyến rũ trong mắt cô mới dần phai bớt.