Nụ cười đẹp lung linh của cô khiến tất cả mọi người một phen toát mồ hôi. Bầu không khí đột ngột im lặng, bỗng từ xa có một chàng trai đi đến. Khi chạy đến trước mặt cô chàng trai kia vội đặt hai tay lên vai cô, vẻ mặt đầy lo lắng rồi nói một tràn dài:
\- May quá tìm được cậu rồi! Hôm qua tôi bị say xe nên chóng mặt, vừa đến được đây dựng lều xong là tôi chui vào ngủ tới sáng. Vừa lúc nãy tôi thức dậy được mọi người kể lại chuyện tối qua và nói rằng mấy thầy đang đi tìm cậu nên tôi cũng vội đi tìm. Tôi lo cậu gặp chuyện...
Một tiếng ho vang lên, bàn tay ai đó đã đặt lên tay Khánh Minh, ánh mắt nảy lửa nhìn cậu ta ra hiệu rằng mau bỏ tay ra khỏi cô. Giọng anh lạnh lùng nhìn tình địch trước mắt:
\- Bỏ tay ra rồi nói tiếp!
Minh đã nhận ra được người thầy này có tình cảm với cô rồi, chỉ là cậu ta không biết rằng anh và cô đã kết hôn.
\- Cô ấy là bạn của em, em làm vậy đâu có gì là đụng chạm quá đáng!
Anh đen mặt nhìn "cậu học trò" lì lợm. Cô hạ mi mắt mỉm cười trong rất đáng yêu nhẹ nhàng cất giọng:
\- Cám ơn cậu, tôi không sao cả! Cậu mệt như vậy nên nghỉ ngơi nhiều một chút.
\- Tôi ổn mà, nhìn thấy cậu là bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. \_ Minh gãi đầu cười tươi.
Còn ba chàng thầy giáo còn lại cùng hai tên biến thái đã ngồi xuống đất tròn mắt quan sát từ bao giờ. Họ chăm chú vào "chuyện tình tay ba" như đang xem một bộ phim thực sự. Anh chưa kịp phản ứng để "dằn mặt" Khánh Minh thì giọng nói yểu điệu của ai kia đã vang lên:
\- Khánh Minh, em không nhận ra chị sao ?
Minh nghe giọng nói quen thuộc từ phía sau thì vội xoay người lại rồi vui vẻ đi đến trước mặt Đình Trân:
\- Chị Trân cũng có mặt ở đây sao ? Em xin lỗi vì em không để ý xung quanh nên không thấy chị.
Đình Trân khẽ mỉm cười nhìn Khánh Minh, giọng cô ta dịu dàng hiền lành:
\- Không sao đâu, lâu quá không gặp em. Dạo này đẹp trai lắm rồi nha!
Minh ngại ngùng, gương mặt có vẻ tươi vui:
\- Chị cứ nói quá, chị cũng đẹp hơn trước rất nhiều!
\- Em vẫn dẻo miệng y như lúc nhỏ! \_ Cô ta thích thú với lời khen.
Anh và cô đưa mắt nhìn nhau, cả hai như hiểu ý nhau vì họ đang cùng nhau thắc mắc về mối quan hệ của Đình Trân và Khánh Minh. Anh mở lời để xua tan đi thắc mắc:
\- Hai người...quen biết nhau ?
Đình Trân và Minh nghe anh hỏi liền mỉm cười tươi rói. Cô ta thoải mái khoác tay Khánh Minh đi đến gần anh từ tốn giải thích:
\- Minh là em họ của em đó anh! \_ Cô ta tựa đầu vào cánh tay rắn chắc của Minh.
\- Nói chính xác thì ba của chị Trân là anh ruột của ba mình đó Ly! \_ Minh nhìn cô trìu mến.
Hai "vợ chồng" anh và cả năm người đang hóng truyện nãy giờ đã giải đáp được câu hỏi. Cô nhìn hai người họ vui vẻ:
\- Ra là vậy, hèn gì trông hai người có nét đẹp khá giống nhau.
\- Cám ơn em nha! \_Ả thảo mai đáp lại.
Anh không nói gì, lặng lẽ nắm lấy tay cô mà không màng đến suy nghĩ của những người xung quanh rồi ngọt ngào cất giọng:
\- Mình về thôi em, có thầy đi bên cạnh thì em sẽ không bị lạc nữa!
Bỏ mặc phía sau là những ánh mắt nhìn về phía họ, cô và anh tay trong tay cùng nhau quay về nơi cắm trại. Đình Trân tức tối vì anh chẳng để tâm gì đến ả, còn Khánh Minh thì buồn bã nhìn theo cô, tình cảm đơn phương của cậu ấy đã chẳng còn hy vọng...