Mọi người đã quay trở về nơi dựng lều, hai tên biến thái cũng đã thoát thân từ lúc nào không hay, nhưng dù gì bọn chúng cũng đã biết lỗi và không gây ra được chuyện gì nên mọi người cũng không muốn làm khó chúng. Anh đã công khai với tất cả sinh viên của trường tại nơi cắm trại rằng cô chính là vợ của anh. Sự thật này đương nhiên khiến rất nhiều người bất ngờ và khó chấp nhận. Hàng loạt nữ sinh đã thất vọng hay thậm chí là bật khóc. Chưa kể đến chuyện sau khi về lại trường thì chuyện này sẽ được lan rộng cho cả trường biết chứ không chỉ dừng lại tại nơi cắm trại. Nhưng cô và anh đã chuẩn bị tinh thần cho những chuyện diễn ra sắp tới, dù gì cũng không thể giấu giếm mãi, đối mặt là cách tốt nhất.
Anh đi đến trước mặt Đình Trân, ả ôn nhu mỉm cười nhìn anh, trong vẻ mặt có gì đó hớn hở lắm. Rõ ràng là anh tìm đến ả, nhưng người phụ nữ này vừa nhìn thấy anh đã không kiềm chế được sự vui mừng mà bắt đầu câu chuyện trước:
\- Em vừa định tìm anh thì anh lại đến ngay trước mặt em, chúng ta có suy nghĩ trùng hợp thật!
Gương mặt anh chẳng biểu lộ cảm xúc gì thêm ngoài sự lạnh lùng, giọng trầm ấm của anh cất lên:
\- Anh có chuyện muốn nói rõ với em!
Dù chưa biết chuyện anh muốn nói là gì nhưng trong lòng ả lại dấy lên cảm giác bất an vì sự nghiêm túc qua nét mặt của anh. Ả hơi dè dặt nhìn anh:
\- Anh cứ nói đi...em nghe đây...
Anh không dong dài đôi câu ngoài lề mà nói thẳng vào vấn đề chính:
\- Hai tên lúc nãy quấy rối Nhược Ly có quen biết với em phải không ?\_ Lời nói của anh không cáu gắt nhưng lại khiến người nghe chột dạ.
Ả hơi ngập ngừng nhưng trông thái độ vẫn còn rất bình tĩnh:
\- Anh nói vậy là sao ? Em không hiểu ?
\- Em nói thật đi Trân! Tại sao em làm vậy ? \_ Ánh mắt anh cương quyết nhìn ả.
\- Anh nghi ngờ em sao Du ? Sao anh có thể nghĩ em là làm ra chuyện như vậy chứ ?\_ Ả nắm lấy cổ tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt trách móc.
Anh đưa tay khẽ tách tay ả ra khỏi tay anh, anh lắc đầu nhìn ả:
\- Nếu em còn muốn anh xem em là bạn, còn muốn anh tôn trọng em, muốn duy trì mối quan hệ bạn bè như ba năm trước thì em nói thật đi!
Ả hoang mang né tránh ánh mắt của anh, nhưng miệng lưỡi của ả nào phải hiền lành, ả hằng hộc cất giọng đanh đá:
\- Là do Nhược Ly nó đã nói gì với anh đúng không ? Nó nói xấu về em để anh hiểu lầm mà đứng đây tra hỏi trách móc em!
Vẻ mặt anh chẳng còn sự ôn nhu bình thản mà thay vào đó là sự tức giận, đôi mắt ẩn chứa sự giận dữ đang trực chờ để bộc phát thành hành động mà anh đang cố kiềm chế. Anh hằn giọng khiến ả sợ hãi:
\- Em thôi ngay giọng điệu đó đi! Nhược Ly chẳng nói gì với anh cả, anh hỏi cô ấy còn bảo là bản thân vẫn ổn chứ không hề nói gì tới em! Em đụng ai anh không quan tâm, nhưng em đụng đến Nhược Ly thì anh tuyệt đối không bỏ qua đâu Trân!
Ả thót tim trước lời nói như một lời cảnh cáo từ anh, giọng ả run lên:
\- Em...em...
\- Hai tên lúc nãy anh đã từng thấy họ đi cùng em khi anh còn dạy học ở Mĩ, dù chỉ thấy vài lần nhưng anh vẫn nhớ được dáng vẻ của hai người đó, em còn muốn chối ?
Ả cúi mặt, gương mặt ả tối sầm lại, ánh mắt chấp nhận sự lật tẩy từ anh. Ả hổ thẹn trả lời:
\- Em...xin lỗi! Anh nói đúng...họ là...vệ sĩ của em...
...