Hình Thiên rất muốn giết Lâm Phàm nên khi xuất thủ, hắn đã thi triển ra toàn bộ sức mạnh bản thân, cú đấm này giáng xuống thì coi như cường giả Tiên Tôn bình thường cũng không chịu được.
Nhưng chớp mắt sau đó, vẻ mặt nghiêm túc của hắn đột nhiên đổi thành quái dị, sắc mặt hắn vặn vẹo thay đổi, ánh mắt càng trợn ngược lên hết cỡ.
Thân thể hắn run rẩy lạ thường.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn hắn, sau đó yên lặng thu bàn chân mình lại, hắn chăm chú nhìn phó đối phương nhưng khóe miệng lại lộ vẻ tươi cười.
Hắn nhìn rất nhiều sớm đã chạy sạn với vẻ mặt đau đớn tột cùng này rồi.
- Ngươi...
Hình Thiên định nói cái gì nhưng mới nói được một chữ thì yết hầu đã bị người ta bóp lại, làm hắn không thể mở miệng.
- Xuỵt! Đừng nói chuyện, hãy cố gắng cảm thụ cảm giác này, nếu không ngươi sẽ càng đau đấy.
Lâm Phàm an ủi.
Trúng Thần Chi Nhất Cước của mình, tính đến bây giờ chưa có ai có thể đứng lên được.
Một cước này đá vào điểm yếu nhất của con người vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nó có thể trực tiếp đoạn tử tuyệt tôn kẻ địch, nói chung rất kinh khủng.
Các đệ tử chung quanh đều trợn tròn mắt.
- Hắn làm gì với phó tông chủ vậy?
- Không biết nữa! Người đến cùng bị làm sao vậy?
- Phó tông chủ cố gắng lên, người nhất định phải giết hắn để báo thù cho tông chủ.
- Ô ô, người này thật sự quá kinh khủng.
Sắc mặt Hình Thiên lúc trắng lúc xanh, hai chân điên cuồng run lên, vẻ mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó, hắn chật vật nhìn Lâm Phàm thốt ra bốn chữ.
- Thật hèn hạ
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, hắn trực tiếp quỳ xuống đất dùng hai tay bưng lấy đũng quần, có lẽ làm như vậy hắn mới có thể giảm bớt được sự đau khổ mà hắn đang phải chịu.
Đau, thật sự rất thốn.
Hắn không thể tin được mình sẽ phải đối mặt với cảm giác đau đớn như hôm nay, bản thân hắn là cường giả Tiên Tôn hàng thật giá thật, thân thể đâu có yếu ớt như thế.
Nhưng cái cảm giác đau đớn này rất chân thật, cho dù pháp lực hắn có vận chuyển ra cũng không thể trung hoà hay làm giảm bớt được.
Hắn cúi đầu, mồ hôi trên trán cạch cạch nhỏ xuống.
Cắn chặt hàm răng không để mình kêu thảm lần nữa, dù gì mình cũng là phó tông chủ Côn Lôn Thần Tông, không thể để mất mặt được.
Lâm Phàm liếc nhìn Hình Thiên, thấy hắn đang nín nhịn rất thống khổ, không khỏi nhắc nhở.
- Không cần nhịn, kêu ra sẽ thoải mái hơn nhiều, nếu không ngươi sẽ cảm thấy đau hơn đó.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu tức giận nhìn Lâm Phàm, sau đó cũng nhịn được nữa, thét dài.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa vang lên, tiếng kêu dị thường khủng bố.
Tiếng kêu kia bao hàm rất nhiều tâm tình khó nói, nghe nó người ta có thể cảm nhận được sự thống khổ tận cùng mà chủ nhân nó đang phải chịu a.
Hình Thiên bưng đũng quần nằm lăn lộn qua lại như một tên điên trên mặt đất, đường đường cường giả Tiên Tôn hơn nữa còn là phó tông chủ Côn Lôn Thần Tông vậy mà bây giờ mất sạch thể diện, uy nghiêm một đời bị hủy hoại chỉ trong một ngày.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn các đệ tử đứng xung quanh, khi họ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm, mỗi một người đều kinh hãi lùi lại phía sau, tên này quả thực quá khủng bố.
Bọn họ không nghĩ tới ngay cả phó tông chủ cũng không phải đối thủ của người ta, hơn nữa chỉ dùng một chiêu đã trấn áp được phó tông chủ nhà mình.
Tiếng kêu thảm thiết kia đã kinh động tới Bạch Thánh, nội tâm hắn hiện giờ dị thường gấp gáp, hắn thấy tên kia đang trong tông môn mình, nghe được thanh âm vừa rồi hình như là của Hình Thiên thì phải, hắn không biết bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Đáng ghét...
Bạch Thánh hiện giờ rất muốn trở về tông môn chém giết tiểu tử kia, nhưng hắn đang bị Canh Dương Thiên dây dưa, không có thời gian để tách ra một luồng thần niệm.
Chiến đấu của cường giả đỉnh cao, chỉ cần một cái chớp mắt đã có thể phân ra thắng bại.
Nhất là hai vị cường giả Tiên Vương cảnh hàng đầu lại càng không dám phân tâm.
Coi như hiện tại lòng hắn như lửa đốt cũng không có tác dụng.
Lâm Phàm mỉm cười nhìn Hình Thiên đang lăn lộn trước mắt.
- Mau nói xem Tàng Bảo Các ở đâu?
Lâm Phàm giờ chỉ có một ý nghĩ chính là cuỗm sạch toàn bộ nội tình Côn Lôn Thần Tông, Côn Lôn Thần Tông là môn phái giàu có nhất trong chín đại tông môn, Lâm Phàm cũng không dám tưởng tượng khi hắn vơ vét hết của cải của của nó thì tông môn này sẽ thành cái dạng gì, có khi nào sẽ trở thành tông môn nghèo khổ nhất trong chín đại tông môn không.
Khi đó thì quá thảm rồi.
Tài nguyên tu luyện của đệ tử không cách nào phân phát, trong lòng các đệ tử khẳng định sẽ không thoải mái, vì tương lai sau này, bọn họ nhất định sẽ đi chỗ khác tìm kiếm đường sống cho xem.
- A!
Nhưng Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, hình như một cước kia của mình có hơi nặng, tên này đến giờ còn chưa hết đau.
Có lẽ đám đệ tử này thật sự không biết vị trí Tàng Bảo Các, chỉ có đám cao tầng như tên này mới biết được thôi.
- Đừng kêu nữa, mau nói xem nó nằm ở đâu, kêu cái gì mà kêu lắm thế.
Lâm Phàm nắm lấy tay hắn hỏi, nhưng làm vậy đũng quần của hắn bị hở ra khiến hắn càng đau thêm. Hắn giãy dụa liều mạng đưa tay che đũng quần. Lâm Phàm cũng không biết nên nói thế nào, chỉ đành thở dài nhìn đối phương một mực lăn lộn trên mặt đất kêu rên.
Hắn bị như thế thì còn hỏi cái rắm, thân hắn còn lo chưa xong sao trả lời mình đây!
Sớm biết như vậy hắn đã xuống chân nhẹ chút. Nhưng khi Lâm Phàm nhìn mấy tên đệ tử Côn Lôn Thần Tông xung quanh nhất thời nảy ra một ý nghĩ.
Tuy mình không phải cuồng ma chuyên giết người nhưng tâm thái mình vẫn tương đối thô bỉ mà.
Lâm Phàm không nói hai lời, ném Hình Thiên vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó nở nụ cười âm hiểm nhìn mấy tên đệ tử xung quanh.
- Hắn muốn làm gì thế?
- Nhìn hắn cười thấy ghê quá.
- Thật khủng khiếp quá, ta muốn rời khỏi nơi này.
- Hắn tới rồi... Chạy mau đi.
Đúng lúc này, thân hình Lâm Phàm chuyển động, miệng phát ra âm thanh giống như ác quỷ vậy, xuất hiện trước mặt những đệ tử kia, hắn bắt hết bọn chúng rồi ném vào Thiên Địa Dung Lê.
- Cứu mạng!!!
- Không muốn đầu...
Lâm Phàm cười lớn, hắn không tha một tên nào, bắt tất cả đệ tử kia Côn Lôn Thần Tông nhốt vào Thiên Địa Dung Lô.
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Lâm Phàm trở lên nhẹ nhõm, rốt cục cũng làm xong, cái cảm giác này sao lại thoải mái như thế chứ.
Giờ Côn Lôn Thần Tông đã không còn một bóng người, tất cả đệ tử đều bị Lâm Phàm càn quét sạch sẽ, một người cũng không lưu lại.
Bất kể những trưởng lão hay phó tông chủ cũng bị Lâm Phàm bắt lại.
Lâm Phàm đưa mắt nhìn phương xa, chiến trường kia vẫn tranh đấu rất kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!