Sau khi Lâm Phàm rời đi, một đám Đại lão gia* của Thánh Tông không cao hứng chút nào. Làm sao có thể để một cô bé tọa trấn Thánh Tông đây, đây không phải là xem thường Đám lão gia bọn họ sao?
*lão gia: là từ chỉ những người già.
Dạ Hàm nhìn những người này, khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười.
Nàng có thể nhìn ra được, đám người kia đang có hứng thú với mình, sau đó chắp tay bắt đầu trò chuyện cùng mọi người.
Dạ Hàm nói chuyện trên trời dưới đất khiến đám người Thánh Tông ngơ ngác nhìn nhau.
...
Giờ phút này, Lâm Phàm đang xẹt qua hư không, chạy về hướng Huyền Kiếm Các. Hắn vừa cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang tăng nhanh chóng.
Đó là bảo bối phòng ngự mà hắn đưa cho Vân Tiên, một khi bảo bối bị oanh kích thì hắn sẽ cảm nhận được sức mạnh đàn hồi trở lại.
Hiển nhiên lúc này, bên chỗ Vân Tiên cũng bị công kích. Lâm Phàm vốn chẳng phải lo lắng cho Vân Tiên cùng con trai tiện nghi của mình, nhưng bất kể nói thế nào, Huyền Kiếm Các cũng là Vân Tiên tông môn, hắn cũng nên đến giúp một chút.
Nếu như tổn thất nặng nề thì Vân Tiên nhất định sẽ rất thương tâm.
Vị trí của Huyền Kiếm Các rất tốt, được xây dựng bên trên "Thiên kiếm", cho nên hung thú muốn xông lên cũng cần một ít thời gian.
Mà hiện tại Vân Tiên cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão đang chống đỡ một phương, ngăn cản đám hung thú tập kích.
Lúc vết nứt hư không xuất hiện xung quanh Huyền Kiếm Các đã làm cho các nàng choáng váng, nhất là khi bọn họ nhìn thấy những quái vật thì trong lòng càng dâng lên nỗi sợ hãi.
Những thú dữ này cùng thú dữ ở Đông Linh châu khác nhau rất lớn, thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa càng để cho bọn hắn khiếp sợ chính là có quái thú hình người.
Theo ghi chép ở tông môn, quái thú hình người chính là một trong những hung thú cường đại nhất. Bọn họ có thể tu luyện theo nhân loại, đồng thời thông minh
giống như nhân loại vậy, và cũng hiểu được suy nghĩ của con người nữa.
Lúc này, các đệ tử Huyền Kiếm Các thi nhau chạy trốn mà cho dù bọn họ có ở lại cũng không giúp được cái gì, có khi lại vướng chân các Thái Thượng trưởng lão.
- Tông chủ, cứ tiếp tục như vậy e là chúng ta không ngăn cản được bao lâu.
Sau khi một vị Thái Thượng trưởng lão đem một con hung thú giết chết, liền lo lắng
nói ra.
- Lần này không phải là chuyện nhỏ, nếu không phải mấy tháng trước Yến Tông chủ đến căn dặn kỹ càng, thì Huyền Kiếm Các sợ là sớm đã đã tan vỡ.
Tông chủ tiền nhiệm nói.
Mấy tháng trước, lúc nghe nói Thú Linh Giới sẽ xâm lấn Đông Linh châu, các nàng cũng bị dọa đến choáng váng.
Thú Linh Giới là gì? Đó chính là nơi đám hung thú cực kỳ hung tàn sinh tồn, hơn nữa số lượng nhiều không đếm xuể, và đặc biệt đám quái thú này cũng liều mạng không kém với nhân loại.
- Rống...
Tiếng rống giận rung trời vang lên toàn bộ thiên địa mà đám quái vật kia cứ mãnh liệt từ trong khe hư không bước ra.
- Thú Linh Giới, Địa Ngục tộc, thề phải san bằng Huyền Hoàng Giới.
Vào lúc này, ở cái khe hư không đằng kia xuất hiện một quái thú đầu người ở lối vào.
Tên hung thú có thân hình cao lớn kia nhìn xuống thiên địa, ba cái đầu dữ tợn gào thét, trên thân quấn lấy từng đạo từng đạo lôi đình chi lực, giống như Hủy Diệt Chi Thần giáng lâm ở trước mặt đám người Huyền Kiếm Các.
- Không được, cường giả đến rồi.
Sắc mặt mọi người đại biến, một cỗ khí tức cường đại bao phủ toàn bộ thiên địa, khiến lòng người sợ hãi.
Lưu Lăng Phong nhìn quái thú hình người cao vút trong mây sắc mặt cũng biến đổi.
- Cha ơi, tặng con sức mạnh đi.
Lưu Lăng Phong gào thét. Hắn muốn lên trước hỗ trợ, thế nhưng hắn biết với thực lực bây giờ của mình thì căn bản không phải là đối thủ của những quái vật này.
- Sư huynh, vô dụng thôi...
Các sư muội bên cạnh hoảng sợ nói.
- Phí lời, ai nói vô dụng.
Lưu Lăng Phong không tin vào ma quỷ, lại lần nữa hét lớn lên.
- Cha ơi, tặng con sức mạnh đi.
...
- Ai, xem ra đúng là vô dụng thật.
Theo thời gian trôi qua, Lưu Lăng Phong hoàn toàn từ bỏ, sau đó bất đắc dĩ đặt mông ngồi trên mặt đất.
Mà lúc này, bên kia lại phát sinh tình hình.
- Tông chủ, cẩn thận.
Mọi người thấy cái quái thú hình người kia đánh một quyền đến, hoảng sợ gào thét.
Sắc mặt Huyền Vân Tiên lập tức biến đổi, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp rồi.
Vừa giết chết một con hung thú thì lại bị quái thú hình người nắm lấy cơ hội đánh quyền phá thiên mà tới.
- Ầm...
Huyền Vân Tiên chờ đợi cái chết đến nhưng trong chớp mắt, lại phát hiện trước mặt có một ánh hào quang đem nắm đấm của con thú dữ này ngăn cản lại.
- Là hắn đã cứu ta.
Bây giờ Huyền Vân Tiên mới kịp phản ứng lại, nhìn vòng tay trên cổ tay đang phát ra quang mang cũng lộ ra một tia nhớ nhung.
- Nhân loại, để ta nhìn xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.
Quái thú hình người của Địa Ngục Tộc thấy cảnh này bèn ngửa mặt lên trời gào thét, lại đánh thêm một quyền muốn đem người này trấn áp đến chết.
...
- Làm càn... Vừa lúc đó, Lâm Phàm xuyên qua hư không mà đến lại thấy cảnh này lập tức giận dữ.
- Là cha đến rồi...
Lưu Lăng Phong nghe được thanh âm này, nhất thời vui đến quên trời quên đất nhảy dựng lên.
Huyền Vân Tiên nghe được thanh âm này cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn về phương xa kia.
Hiện tại, tu vi của Lâm Phàm đã sớm vượt xa quá khứ, cho nên tốc độ xuyên qua hư không đã đạt đến trình độ kinh khủng.
Đến cảnh giới Thiên Vị cùng cảnh giới Đại Thiên Vị cũng khác nhau một trời một vực.
Từ Thánh Tông đến Huyền Kiếm Các, tuy nói đường xá xa xôi, thế nhưng đối với Lâm Phàm mà nói cũng chỉ là chuyện mấy hơi thở.
- Oanh...
Trong nháy mắt, Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Huyền Vân Tiên, một tay đem một quyền của quái thú hình người ngăn cản lại, sau đó quay đầu khẽ mỉm cười:
- Yên tâm, có ta ở đây.
Một câu nói thật đơn giản, nhưng lại mang đến cho Huyền Vân Tiên cảm giác vô cùng an toàn.
- Nhất Chỉ Tịch Diệt.
Một luồng sức mạnh mênh mông đột nhiên từ trên người Lâm Phàm bộc phát ra.
- Làm sao có khả năng...
Quái thú hình người ngửa mặt lên trời gào thét, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa. Hắn không thể tin được, một kẻ loài người lại có sức mạnh mạnh mẽ đến như vậy.
Nguồn sức mạnh này không ngừng phá hủy thân thể của tên quái vật kia, ở phía dưới nguồn sức mạnh đó, từng tấc từng tấc nứt toác.
- Không...
Quái thú kia phát ra tiếng hô sau cùng, lộ ra vẻ không cam lòng.
- Keng, chúc mừng ký chủ đã giết được quái thú hình người cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
- Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm đã được tăng cường...
Lâm Phàm vung tay áo một cái, đem quái thú hình người nọ thu hồi vào bên trong Thiên Địa Dung Lô.
- Keng, chúc mừng ký chủ đã luyện hóa thành công.
- Keng, chúc mừng ký chủ đã nhận được ba mươi quy tắc đầu dây chuyền.
...
Những hung thú từ vết nứt hư không đi ra, nhìn thấy thủ lĩnh bị nhân loại trước mắt trấn áp bèn lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.
- Hừ, muốn chạy sao, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
- Thương Khung...
Lâm Phàm lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ đánh xuống, một búa khiến trời long đất lở.
Một búa này phá vỡ toàn bộ thiên địa đem tất cả thú dữ giết sạch.
- Cha ơi...
Lưu Lăng Phong nhìn thấy Lâm Phàm anh dũng oai hùng, trong nháy mắt bị mê muội, sau đó chạy về phía hắn.
- Thời gian cấp bách, các ngươi mau đi theo ta tới Thánh Tông.
Lâm Phàm một cước đem Lưu Lăng Phong đạp bay, đến lúc này thì chẳng còn thời gian cho ngươi ôm đùi đâu.
Lưu Lăng Phong nhìn thấy cha đối xử với mình như vậy bèn đặt mông co quắp ngồi dưới đất, ánh mắt u oán nhìn Lâm Phàm, lộ ra vẻ thương tâm.
- Ngươi không nên gặp chuyện xấu.
Huyền Vân Tiên lôi kéo tay Lâm Phàm, trong mắt lộ ra vẻ lo âu.
Lâm Phàm nhìn Huyền Vân Tiên, gật gật đầu:
- Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu, tất cả đều sẽ tới.
- Được, ta tin ngươi.
Sau đó, Lâm Phàm vung tay áo một cái, mang theo mọi người xẹt qua hư không rồi chạy về Thánh Tông.
Thiên hạ to lớn, Lâm Phàm cũng không phải Thần nhân, cũng không thể cứu được nhiều người như vậy. Lấy tình huống trước mắt mà nói, còn có một đại
BOSS ẩn núp trong bóng tối đang chờ đợi hắn.
...
Lúc này ở một chỗ bí ẩn của Đông Linh châu, nơi mà đã từng bị Lâm Phàm ngộ nhận là quê hương của Thiên Hậu.
Bốn ông lão đang nhắm mắt, trong chớp mắt hai con mắt mở ra.
- Rốt cục ngươi đã đến rồi.
- Đúng, ta tới để lấy thân thể của ta.
Ở phía trên giữa tế đàn quan tài, đột nhiên xuất hiện một người áo đen.
Bốn ông lão nhìn người áo này đen, thân thể đột nhiên run lên, sau đó lớn tiếng gào thét:
- Phi Tuyết, đi mau.
Đúng lúc đó, Nghê Phi Tuyết có dáng dấp giống như Thiên Hậu chậm rãi đi ra, nhìn người áo đen: