-Chán sống rồi sao? Ha ha... Đám người Cổ Tộc, các người nghe cho rõ đây, hôm nay lão tử đặt lời thề ở đây, không phải các ngươi chết, thì chính là ta đây chết, ai sợ ai chứ, lão tử dùng mạng của các ngươi để tế tất cả mọi người trong thôn trang.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức toàn thân chợt bộc phát ra mãnh liệt.
Tuy số người của Cổ Tộc rất đông, nhưng đại đa số đều là bia đỡ đạn, chỉ là không biết trong doanh trại này của Cổ Tộc, tu vi cao nhất là đang ở cảnh giới nào.
Tuy rằng trận chiến này là tử chiến, thế nhưng Lâm Phàm biết, mình tuyệt đối sẽ không chết.
“Tích Huyết Trùng Sinh” đủ để cho bọn hắn chết sạch.
Đồng thời cũng có thể tránh ở bên trong “Thiên Địa Dung Lô”.
Tuy Lâm Phàm đã quyết định cùng đối phương quyết một trận tử chiến, nhưng hắn cũng đã tính kỹ đường lui cho mình.
Làm sao chính mình lại có khả năng chết ở đây, không giết sạch toàn bộ đám Cổ Tộc này thề không làm người.
Hiệ tại những người ở trên không trung kia, nghe được lời nói của Lâm Phàm, gương mặt ngay lập tức biến sắc.
- Hắn vì chúng ta mà lại...
Một nam tử đã từng là một thôn dân trong thôn trang, nhìn bóng dáng cô đơn ở dưới kia thật không dám tin.
Hắn không nghĩ tới người Nhân tộc này lại đi đến đây cùng Cổ Tộc quyết một trận tử chiến, là vì báo thù cho bọn họ.
Mà trong lòng trưởng thôn Dương Khôn đột nhiên run lên, trên khuôn mặt già nua kia cũng bởi vì lời nói này của Lâm Phàm mà vô cùng xúc động.
-Người Nhân tộc này thế mà lại coi trọng chúng ta như vậy. Đại nhân mau cứu hắn đi, nhiều Cổ Tộc như vậy, hắn nhất định sẽ chết mất.
Dương Khôn thỉnh cầu.
Hắn không muốn người Nhân tộc này chết trong tay những Cổ Tộc kia chút nào.
Hơn nữa đại nhân cũng là Nhân Tộc, làm sao có thể đứng nhìn người cùng tộc chết chứ.
Nữ tử nhìn phía dưới, sắc mặt ngưng đọng không biết phải làm sao, dường như đang do dự.
-Các ngươi không hiểu...
-Đại nhân, ngài sức mạnh phi thường, cứu người từ trong tay những Cổ Tộc kia, tuyệt đối không phải việc khó gì.
Dương Khôn lại lần nữa thỉnh cầu.
-Sư phụ, cầu xin người mau cứu Lâm thúc thúc, Huyên Nhi van người.
Huyên Nhi nhìn Lâm Phàm ở phía dưới, sau đó trên gương mặt nhỏ bé, đầy vẻ sốt ruột lo lắng.
-Không thể, chuyện này không đơn giản như các ngươi vẫn nghĩ. Nếu như ta động thủ thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, mà hậu quả này tuyệt đối không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu.
Nữ tử kiêng kỵ mà nói.
-Sư phụ...
Huyên Nhi gấp gáp cầm lấy tay áo của nữ tử, hai chân cũng vội vàng nhảy lên, trông như đang rất sốt ruột.
...
Mà lúc này ở phía dưới, Lâm Phàm hít sâu một hơi,
-Bọn rác rưởi chúng mày, đừng nhiều lời vô ích, hôm nay ta nhất định sẽ chém chết các ngươi.
-Oanh...
Trong chớp mắt, thân ảnh Lâm Phàm bỗng nhiên biến mất.
-Thương Khung...
Trên không trung, tia sáng của búa hiện ra, mang theo sức mạnh vô tận, bao phủ toàn bộ thiên địa.
-Hừ, làm càn...
Bách phu trưởng của Cổ Tộc Cổ Đào nhìn tên Nhân tộc trước mắt này, đang cả gan làm càn như vậy, tức giận quát lên một tiếng, bắp thịt cuồn cuộn mà đen kịt kia, đột nhiên bành trướng lên, trường đao trong tay, một đường xông thẳng tới, như cắt đôi cả không trung, hướng về vệt sáng kia mà đánh tới.
-Ầm...
-Địa Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.
Lâm Phàm nhìn ra được tu vi của tên này, cao hơn mình hai cấp, nếu như muốn giết chết tên này thì có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là chuyện không thể.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Cổ Đào, sau đó thân ảnh giống như một tia sét, chợt lóe lên, hướng về những Cổ Tộc đang làm bia đỡ đạn kia mà chém.
-Những tên bia đỡ đạn kia, hãy mau nộp mạng cho ta.
Lâm Phàm gào thét một tiếng:
-Ma thân Pháp Tướng ba đầu sáu tay, Thương Thiên Kiếm.
Trong chớp mắt, ma thân Pháp Tướng ba đầu sáu tay, bay ra, khí thế dồi dào, ngưng tụ ở trong không trung, hướng về những binh lính bên trong đám Cổ tộc kia mà đánh tới.
Cổ Đào nhìn tên Nhân tộc này, vậy mà bỏ qua chính mình, chỉ chém giết đồng loại cảu mình, gào thét một tiếng.
-Đồ vô sỉ, có dũng khí thì mau tới đây.
-Ha ha, chờ ta đây giết sạch đống giun dế này, thì sẽ cùng ngươi quyết một trận tử chiến, ta chém...
-Keng, chúc mừng đã giết được người Cổ Tộc cảnh giới Chí Thiên Vị trung kỳ.
-Keng, chúc mừng đã giết được người Cổ Tộc cảnh giới Chí Thiên Vị hậu kỳ.
-Keng, chúc mừng đã giết được người Cổ Tộc cảnh giới Chí Thiên Vị sơ kỳ.
...
Giờ phút này Lâm Phàm giống như tử thần, những chỗ hắn đi qua đều không còn một ngọn cỏ, những Cổ Tộc này trong mắt Lâm Phàm, đều là giun dế.Tuy rằng kinh nghiệm không có bao nhiêu, thế nhưng dưới sự hỗ trợ của BUFF thì cũng đặc biệt khả quan.
-A... Bách phu trưởng cứu mạng, tên Nhân Tộc này thật sự quá mạnh.
-Bách phu trưởng...
Những binh sĩ này của Cổ Tộc, không thể ngờ được tên Nhân tộc này cư nhiên lại mạnh đến vậy, hoàn toàn không có năng lực để đánh trả nào.
-Đồ khốn kiếp...
Cổ Đào nhìn một màn trước mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên lao về phía Lâm Phàm.
Hiện tại tu vi của tên này, còn cao hơn cả bản thân mình.
Hiện tại nếu tiếp chiêu, chỉ sợ rằng khó có thể đối địch, chẳng qua đối với Lâm Phàm, muốn tránh né tên này không phải là chuyện rất dễ dàng sao.
-Ẩn thân...
Một đao của Cổ Tộc lao tới, giống như đã đem khu vực này phong tỏa triệt để.
Nhưng mà trong chớp mắt, tên Nhân Tộc kia đột nhiên biến mất ngay trước mắt, khiến người khác sững sờ. Nhưng tại thời điểm Cổ Đào đang tìm kiếm, xa xa bỗng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Tên Nhân Tộc kia không biết tự khi nào đột nhiên xuất hiện ở một bên khác, đang không chút kiêng dè chém chết đồng loại của hắn.
...
-Thật là lợi hại...
Bên trên không trung Dương Khôn nhìn xuống phía Lâm Phàm, kinh ngạc mà nói.
Vốn theo Dương Khôn, Lâm Phàm không có khả năng đối kháng với nhiều tên Cổ Tộc như vậy, thế nhưng không nghĩ tới tên này, vậy mà như cá gặp nước, mỗi một phút đều có Cổ Tộc chết dưới tay hắn.
Nữ tử nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt, ánh quang di chuyển, nàng phát hiện mình có chút xem thường tên này, chỉ là vào lúc này, nữ tử không khỏi đưa mắt nhìn vào bên trong doanh trại kia, lộ ra vẻ mặt lo âu.
Tuy hiện tại không có chuyện gì, nhưng nếu như người trông coi doanh trại đi ra, có lẽ sẽ không may mắn như bây giờ.
...
-Tên Nhân Tộc đáng ghét nhà ngươi, lại dám giết nhiều đồng loại của ta như vậy, hôm nay ta nhất định phải để ngươi chôn xác ở chỗ này.
Cổ Đào nhìn tên Nhân tộc này giết chết nhiều đồng loại của mình như vậy, trong lòng từng cơn thịnh nộ đang cuộn trào.
-Chết cho ta...
Đúng lúc này, sắc mặt Lâm Phàm cứng lại, hắn phát hiện khí tức của tên Cổ Tộc Bách phu trưởng kia, đột nhiên có một tia biến hóa.
-Ha…
Cổ Đào quát một tiếng, thân thể đen kịt kia bỗng nhiên nhiên bắt đầu bành trướng, phần lưng như có đồ vật gì muốn phá vỡ vỏ bọc mà ra ngoài, không ngừng giẫy giụa.
-Ầm...
Ngay lập tức một trận nổ vang lên, sau lưng Cổ Đào đột nhiên mọc ra một đôi xương cánh ẩm ướt nhớp nháp.
-Nhân tộc kia, ngươi đáng chết...
Âm thanh Cổ Đào khàn khàn dữ tợn.
Xung quanh đám binh sĩ của Cổ Tộc thấy cảnh này, cũng reo hò lên.
-Đây là cánh của Bách phu trưởng đại nhân, khẳng định tên Nhân tộc này chạy không thoát.
-Bách phu trưởng vạn tuế...
-Bá...
Trong chớp mắt, Lâm Phàm cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang kéo tới, bỗng nhiên giơ lên Vĩnh Hằng Chi Phủ.
-Ầm...
Không biết từ khi nào, Cổ Đào đột nhiên từ một bên khác, xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, mà trường đao trong tay, bỗng đột ngột bổ xuống.
Lông mày Lâm Phàm cứng lại, thân thể đột nhiên lui về phía sau, lực đạo của tên này, vậy mà lại mạnh như thế.
Bây giờ kinh nghiệm cần có để thăng không nhiều lắm, có lẽ vẫn còn có cơ hội.
Trong chớp mắt, khí tức của Lâm Phàm mơ hồ bắt đầu biến đổi.
-Nhất Chỉ Tịch Diệt.
Ngay tức khắc hư không như nổ tung, bọn Cổ tộc trước mặt Lâm Phàm, chợt hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình, lại không ngừng nứt toác ra.
-Bách phu trưởng, cứu mạng...
-Khốn kiếp, còn dám giết đồng loại của ta...
Cổ Đào thấy tên Nhân tộc này, vậy mà dám nhân cơ hội này để giết chết đồng loại của hắn, đột nhiên nhảy lên một cái, một đao đột ngột đánh xuống.
-Ầm...
Lâm Phàm trúng phải đòn này liền phun ra một ngụm máu tươi, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Rốt cục cũng xong rồi.
-------------------------------------